Lâm Thiển Y vừa quay đầu liền nhìn thấy bộ dạng đầu óc trên mây của Trần Hi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn tràn đầy mộng ảo cùng khát khao mãnh liệt.
“Háo sắc! Thật không thể cứu được!”
Có điều người đàn ông này quả thật rất đẹp trai, rất có tướng mạo, rất chuẩn mực! Lâm Thiển Y nhếch cái miệng đỏ hồng nhỏ nhắn, lặng lẽ tưởng tượng, đôi mắt to trong veo sáng lấp lánh.
Nội dung tiếp theo của cuộc họp Lâm Thiển Y đã không còn tâm tư để nghe, xung quanh đều là chuyện của công ty, mà những cuộc họp như thế này đối với một nhân viên hành chính nhỏ bé như cô không có quan hệ trực tiếp gì.
Thật vất vả cuối cùng cũng tan họp, Lâm Thiển Y sờ sờ mông mình. Mặc dù những ngày oi bức này đã có máy điều hòa nhưng ghế dựa cứng cũng khiến cho cái mông của cô khó chịu. Nếu mông cô có thêm chút thịt thì tốt biết mấy, nhưng mấu chốt là mông cô chẳng có mấy lạng thịt, ngay cả xương cốt cũng cảm thấy rã rời.
Vừa ra khỏi cửa phòng họp, Trần Hi hai mắt sáng rỡ, một tay vô cùng thân thiết khoác lấy cánh tay Lâm Thiển Y.
“Hỏng rồi, hỏng rồi, Lâm Thiển Y, cậu mau cứu tớ đi. Tổng giám đốc mới thật sự quá đẹp trai, quá chuẩn mực. Trái tim băng giá ngàn năm của tớ rốt cuộc cũng đã sống lại, cậu nói phải làm thế nào đây, tâm hồn nhỏ bé của tớ bị câu đi mất rồi!”
Lâm Thiển Y khinh thường liếc mắt nhìn Trần Hi một cái, mỗi lần thấy trai đẹp cô đều nói câu này, có thể đổi câu khác mới mẻ hơn không? Lâm Thiển Y vừa bỏ tay Trần Hi đang bám dính lấy tay mình ra, vừa nói thầm.“Cậu đó, mau tránh xa ra, về sau đừng có nói ai là quen tớ, gặp nhau coi như không quen biết!”
Nói xong cũng không quan tâm tới Trần Hi, nhanh chóng bước xuống lầu.
“Này, Lâm Thiển Y, chờ tớ với”.
Trong văn phòng, gió lạnh từ điều hoà thổi tới đặc biệt thoải mái. Lâm Thiển Y chăm chú nhìn máy tính, ngón tay nhỏ bé gõ gõ bàn phím.
“Này, Lâm Thiển Y, cậu nói thử xem Tổng giám đốc có lai lịch thế nào?”
Trần Hi từ lúc trở về liền chống cằm ngẩn người, thấy Lâm Thiển Y chẳng thèm chú ý tới mình, không khỏi ai oán quệt cái miệng nhỏ, mỏi mắt xem xét cô.
Lâm Thiển Y bực mình quăng cho cô ánh mắt xem thường.
“Tớ làm thế quái nào mà biết được? Tớ cũng không phải là phóng viên lá cải, cái gì cũng biết”.
“Không biết mở mang tầm mắt đúng hơn nhỉ?”
Lâm Na vừa ngắm mình trong gương, vừa đắc ý nói.
“Công ty của chúng ta không phải là chi nhánh của Tập đoàn Hạ thị sao? Tổng giám đốc họ gì?”
“Chẳng phải họ Hạ sao?” Trần Hi không nghĩ ngợi gì mà trả lời ngay. Sau một lúc lâu dường như nghĩ tới cái gì, cái miệng nhỏ nhắn há hốc thành hình chữ O.
“Không phải chứ? Hạ Minh Duệ là người Hạ gia?”
Hạ gia trước giờ luôn luôn là chuyện truyền kỳ, không nói đến việc kinh doanh của Hạ gia lớn như thế nào, công ty trải rộng khắp cả nước, mà ngay cả ở nước ngoài cũng có chi nhánh của tập đoàn Hạ gia. Nghe nói sản nghiệp của Hạ gia liên quan tới rất nhiều ngành nghề, chỉ có ngươi không nghĩ ra, chứ không có chuyện Hạ gia không làm được.
Có thể gả vào Hạ gia là giấc mộng của không ít cô gái, ngay cả Lâm Na và Trần Hi cũng không ngoại lệ.
“Nhưng mà, thiếu gia Hạ gia không phải là cái người tên Hạ Tú Vũ sao?”
Nghĩ đến Hạ Tú Vũ, hai mắt Trần Hi sáng lên. Nha đầu này chỉ cần thấy trai đẹp, cặp mắt kia nhất định sẽ phát sáng.
Nghe nói Hạ Tú Vũ là đứa con trai mà Hạ Tử Ngang tự hào nhất, không chỉ có vẻ ngoài xuất chúng mà lại là kỳ tài trong lĩnh vực kinh doanh. Sản nghiệp của Hạ gia dưới tay anh quản lý phát triển không ngừng, thậm chí còn có tin đồn về việc Hạ Tử Ngang có ý định đem Hạ gia giao cho Hạ Tú Vũ.
Hạ Tú Vũ chính là nhân vật nổi tiếng, mỗi một kỳ báo cáo hay tạp chí tài chính kinh tế trên trang bìa đều có sự xuất hiện của anh, mà Hạ Tú Vũ cũng là đối tượng kết giao của không ít tiểu thư nhà danh giá.
“Haiz, nói cậu kém hiểu biết không sai mà”.
Lâm Na kẻ mắt xong rồi lại tô son môi, khuôn mặt trong gương đặc biệt quyến rũ.
“Hạ Tử Ngang cũng không phải chỉ có mỗi một người con trai là Hạ Tú Vũ!”