Hứa Hạo Trạch, cám ơn anh đã cho cô một sinh nhật đầy ý nghĩa như vậy, thật sự là khiến người ta kinh ngạc, vui mừng tới nỗi muốn giết người.
Hay lắm, thật sự rất hay, vào ngày sinh nhật của cô, món quà mà anh tặng cô đúng là đặc biệt - anh có người yêu mới.
Từng ly từng ly rượu rót xuống, Lâm Thiển Y uống đến nấc cục, miệng nồng nặc mùi rượu. Cô rõ ràng vẫn còn trẻ, tên đàn ông đó lại không có mắt, cứ thế chạy theo hồ li tinh, thật là có tiền đồ…
Lại một chai nữa rót xuống, Lâm Thiển Y tay rót rượu đã có chút run run. Gương mặt xinh đẹp dần dần bị rượu say ửng đỏ che lấp, miệng không ngừng thì thào một mình.
“Tiện nam tiện nữ, đúng là trời sinh một đôi, nguyền rủa cho các người sớm ngày chia tay.”
Hạ Minh Duệ dẫn theo Lộ Phi tiến vào từ cổng sau rồi vòng qua sảnh chính hướng phía nhà trong mà đi, một mạch thẳng lên lầu. Anh hôm nay mới đến thành phố A, dự định ở lại đây trước một đêm.Không ngờ…
Anh chỉ mới chuẩn bị bước chân vào thang máy, cánh tay lại bị một người phụ nữ phục sức loè loẹt, trang điểm diêm dúa kéo lại. Anh có chút không kiên nhẫn xoay người, ánh mắt lạnh lùng làm người khác phải khiếp sợ. Người phụ nữ ngẩn ra, trong nháy mắt cơ thể co rúm lại. Trên người người đàn ông này dường như có một loại khí thế bức người, mà ánh mắt kia như xuyên thấu nhân tâm khiến cô không kìm được mà lùi về sau hai bước.
“Anh mới tới đây à? Trước đây em chưa gặp anh?”
Nhờ cảm giác say, người phụ nữ lấy lại can đảm, ưỡn thắt lưng bước về phía trước, không khỏi có chút tự giễu, vừa nãy sao cô lại bị ánh mắt của người đàn ông này làm cho sợ hãi như vậy? Toàn thứ giả tạo, ai sợ ai chứ!
Ở đây cô là khách quen, đàn ông trong đây cô hầu như đều gặp qua, nhưng người này có vẻ rất lạ mặt, vừa nhìn đã biết là người mới tới. Sớm đã nghe ông chủ ở đây nói hôm nay sẽ có vài vị khách mới, không ngờ để cô đụng phải, lại là món “hàng cực phẩm” này.
“Anh đẹp trai, đã có ai chưa?” Người phụ nữ cười quyến rũ, đôi mắt không ngừng phát ra vài tia quyến rũ.
Vừa nghe lời này, Lộ Phi ở phía sau đã thấy buồn cười, cảm thấy cô gái này không lẽ đem ông chủ của mình đánh đồng thành mấy tên thiếu gia ở đây rồi ư? Cậu bụm miệng lại, đưa mắt len lén nhìn sang người bên cạnh, quả nhiên sắc mặt ông chủ đã đen lại.
Nhìn thấy sống lưng cứng ngắc của ông chủ lúc này, hiển nhiên là do cơn giận phát ra, Lộ Phi ho khan một tiếng, cố nhịn không cười ra tiếng, không thì kẻ xui xẻo sẽ chính là bản thân mình.
“Hey, này cô, không được nói năng lung tung như thế!”
Lộ Phi nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, người phụ nữ này có phải não bị vấn đề gì không, chẳng lẽ không phát giác ra được luồng khí lạnh toát ra từ trên người ông chủ? Ngay cả cậu ta ở phía sau cũng cảm giác được hơi thở đóng băng này, chỉ sợ không cẩn thận một cái là toi đời rồi.
“Cậu cũng là người mới đúng không?” Người phụ nữ nhe răng cười, nháy nháy mắt nhìn Lộ Phi!
Lộ Phi chỉ cảm thấy muốn sặc, cái quái gì thế này, người phụ nữ này não toàn bã đậu à. Nhìn xem, cậu là người anh tuấn phóng khoáng, tư chất bất phàm thế nào, sao có thể như bọn thiếu gia ăn chơi chứ? Cái cô này mắt mũi sao vậy?
Lộ Phi chưa kịp nổi giận, chỗ rẽ lại xuất hiện một người phụ nữ khác. Người phụ nữ này cũng trang điểm đậm, chỉ có điều dung mạo cũng coi như có phần mỹ lệ, cổ ngẩng cao, vừa nhìn là biết ngay kiểu người tâm cao khí ngạo.
“Hàng tốt thế này, chị làm sao lại độc chiếm thế? Cũng không thèm gọi em một tiếng, thật là không tốt chút nào!”
“Thế mỗi người một anh nhé! Chị muốn cái anh lạnh lùng hơn kia kìa!”
Hai người cứ chị một câu em một câu, Lộ Phi hãi hùng, trong lòng không ngừng kêu than, mấy bà cô của tôi ơi, cậu vẫn còn trẻ, không muốn chết sớm đâu.