Mấy ngày nay Lâm Thiển Y cảm thấy thân thể không thoải mái, thường xuyên rầu rĩ muốn ngủ. Có lẽ bởi vì biết chính mình phải rời khỏi, cho nên mấy ngày nay cô đặc biệt thuận theo Hạ Minh Duệ, cũng không biết vì cái gì tựa hồ trong khoảng thời gian này tới nay Hạ Minh Duệ đối với cô càng thêm yêu chiều, dường như tới mức từng li từng tí. Hoá ra cô cũng có thể được một người đàn ông yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay như vậy, nếu không phải biết chính mình là một tình nhân, như thế cô sẽ bị người đàn ông này làm hư.
Hạ Minh Duệ chưa bao giờ dịu dàng săn sóc như vậy khiến cho lòng cô một lần lại một lần do dự bất định, nhưng cô cũng biết cô không có cách nào tiếp tục ở lại.
Lúc mới bắt đầu Lâm Thiển Y thấy việc mình không khỏe cũng không phải chuyện to tát gì, nhưng mấy ngày nay tình huống càng ngày càng dữ dội, cô ăn không ngon, lại thường xuyên cảm thấy buồn nôn, mệt mỏi, lúc đi làm rất dễ bị mệt, động một tí là ngủ thiếp đi. Lâm Thiển Y do dự đã lâu, rốt cuộc quyết định đi bệnh viện kiểm tra một chút.
"Làm sao vậy, sắc mặt lại tệ như thế? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?"
"À, không!"
Lâm Thiển Y mới vừa từ phòng vệ sinh đi ra, liền chạm phải tầm mắt thân thiết của Hạ Minh Duệ. Lâm Thiển Y cũng không biết như thế nào kích động dời mắt.
"Đúng rồi, giữa trưa em có chút việc, có thể về sớm chút không?"
"Có việc gì? Anh đưa em đi!"
Hạ Minh Duệ vô cùng tự nhiên thân thiết nắm tay cô vào lòng, anh càng ngày càng mê luyến hương vị trên thân thể người phụ nữ này. Thân thể của cô mềm làm cho người ta cực kỳ dễ dàng kích thích, mới vừa ôm người vào lòng, phương diện nào đấy của chính mình lại bắt đầu rộn rạo.
"Đừng, đừng như vậy!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thiển Y ửng hồng, người đàn ông này mỗi lúc trời tối đều quấn cô không rời, như thế nào lại dễ dàng kích động như vậy?
"Đừng nhúc nhích, anh sẽ khống chế không nổi."
Giọng nói từ tính ái muội của Hạ Minh Duệ vang vọng bên tai Lâm Thiển Y, khiến cho lòng cô rung động một trận, nhất là hơi thở phun ra bên tai, mang theo hương vị đàn ông say lòng người khiến cho thể xác lẫn tinh thần của cô không ngừng rơi vào tay giặc.
Cô cũng càng ngày càng không cách nào cự tuyệt người đàn ông này.
Lâm Thiển Y do dự hồi lâu, rốt cuộc kiên quyết đẩy người đàn ông trước người ra.
"Chuyện này, em đi trước, anh không cần đưa em đâu, em tự lái xe là được rồi!"
Lâm Thiển Y cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, ngay cả vành tai lộ ra khi nghiêng đầu cũng đỏ ửng.
Hạ Minh Duệ thâm sâu chăm chú nhìn cô, rốt cuộc mở miệng. Có đôi khi anh thật muốn đem người phụ nữ này giờ giờ phút phút cột ở bên người, như vậy cô sẽ không rời khỏi mình rồi.
"Ừ, vậy em đi đi. Đi đường cẩn thận!"
"Uhm!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của Lâm Thiển Y trầm thấp lên tiếng, sau đó cầm lấy túi xách đi xuống lầu.
Lúc Lâm Thiển Y từ trong bệnh viện đi ra, tâm tình không hiểu sao lại phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.
Cùng Hạ Minh Duệ ở lâu một chỗ như vậy, cô đều không mang thai, không nghĩ tới tới khi phải rời đi, lại phát hiện bản thân mang thai.
Nghĩ đến lời bác sỹ vừa nói khi nãy, khỏi phải nói lúc ấy cô có bao nhiêu chấn động rồi.
"Cô đã mang thai hơn một tháng rồi!"
Những lời này giống như cảnh tỉnh, trong khoảng thời gian ngắn khiến cho Lâm Thiển Y như bị sét đánh không nhúc nhích được, mãi đến khi bác sỹ quơ quơ tay trước mặt cô, Lâm Thiển Y mới hồi phục tinh thần lại.
Trời ơi! Cô sao lại có thai, vậy phải làm sao bây giờ?
Lâm Thiển Y cũng không biết bản thân mơ hồ ra khỏi phòng bác sỹ như thế nào, thế cho nên Ôn Hinh từ chỗ khác đi tới Lâm Thiển Y cũng không có phát hiện.
Ôn Hinh hồ nghi liếc nhìn Lâm Thiển Y một cái, không rõ cô tới bệnh viện làm gì.
Nhưng mà thấy cô từ trong khoa của bác sỹ Vương đi ra, mắt to xinh đẹp nhiễm một tầng hồ nghi.
Từ sau khi xác định mình mang thai, vì bảo trụ đứa nhỏ này, cách mỗi tháng Ôn Hinh đều tới bệnh viện chẩn đoán một lần.Ôn Hinh nhìn bóng lưng Lâm Thiển Y rời đi, trong lòng có dự cảm không tốt, vì thế lúc cô vừa bước vào phòng bác sỹ làm kiểm tra như thông lệ, mới nghi ngờ hỏi.
"Bác sỹ Vương, không biết cô gái vừa rồi bị gì vậy?"
"Vừa rồi? Cô nói cô Lâm ư?"
"Đúng vậy!"
Ôn Hinh cười ngọt ngào, khiến cho người ta nhìn đặc biệt hài lòng.
"Cô ấy cũng giống cô, mang thai, cũng không biết phụ nữ bây giờ thế nào, mang thai lâu như vậy mới phát hiện!"
"Cô nói cái gì? Cô nói Lâm Thiển Y mang thai rồi hả?"
Ôn Hinh lập tức từ trên ghế đứng lên, khó trách cô kích động như vậy, đứa bé là ràng buộc duy nhất để cô giữ Hạ Minh Duệ nhưng giờ Lâm Thiển Y cũng mang thai, cô nên làm cái gì bây giờ?
Anh Duệ hiện tại vẫn chưa đồng ý kết hôn với cô, nếu Lâm Thiển Y lại mang thai, như thế cô cả đời này đều không chiếm được anh Duệ rồi.
Lâm Thiển Y, cái con tiện nhân này dựa vào cái gì chứ!
Cho dù chú bức bách anh Duệ như vậy, anh Duệ cũng không có dấu hiệu đồng ý, cô bây giờ nên làm cái gì?
Lâm Thiển Y mơ hồ tiêu sái đến bãi đỗ xe, bộ dáng thất hồn lạc phách, sắc mặt càng thêm trắng xanh. Buổi chiều Lâm Thiển Y cũng không có đi làm, mà đeo bám Hạ Minh Duệ dai dẳng xin nghỉ một ngày. Mấy ngày nay Lâm Thiển Y chưa về lại nhà họ Hạ, vẫn cùng Hạ Minh Duệ ở trong nhà tại Cẩm Tú Hoa Đình kia, cho dù Hạ Tử Ngang muốn tìm người cũng không thấy. Mắt thấy sắp tới ngày kết hôn Hạ Tử Ngang chọn cho Hạ Minh Duệ nhưng Hạ Minh Duệ cả ngày không phải bận việc thì lại làm việc không đàng hoàng, từ đầu đều không đem lời nói của mình để ở trong lòng.
Ôn Hinh đi ra khỏi phòng bác sỹ, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng cô vừa đi tới cửa liền đụng phải một bức tường thịt.
"Là anh?"
Ôn Hinh ngẩng đầu lên, lúc thấy rõ người trước mặt là ai, trong mắt thoáng hiện chút mờ mịt cùng không kiên nhẫn.
Thực ra mà nói người hiện tại cô không nguyện ý gặp nhất chính là Thẩm Phi Phàm rồi.
"Đứa bé có phải là của anh không?"
Nhìn Ôn Hinh tiều tuỵ, trong mắt Thẩm Phi Phàm thoáng hiện tia đau lòng. Vì sao trong mắt cô nửa điểm cũng không thấy bóng dáng anh? Người đàn ông kia có cái gì tốt? Cho dù cô mang thai, người đàn ông kia cũng không có chút ý muốn lấy cô.
"Không phải!"
Ánh mắt Ôn Hinh loé ra một lúc, lập tức phục hồi kiên định lập trường của chính mình, phủ nhận như chém đinh chặt sắt.
"Vậy ư? Nhưng mà tính thời kỳ, đứa bé là của anh không sai. Ôn Hinh, em muốn gạt anh tới khi nào? Chẳng lẽ anh yêu em, em liền nhìn không ra sao? Anh có gì không tốt chứ? Em nói đi anh nhất định sẽ thay đổi!"
Trong mắt Thẩm Phi Phàm hoàn toàn tràn đầy bi thương. Nhà họ Thẩm bọn họ tuy không to lớn như nhà họ Hạ, nhưng anh từ nhỏ cũng dược giáo dục rất tốt, tự nhận bản thân mặc kệ là nhân phẩm, tướng mạo, hay là gia thế đều coi như rất tốt, từ trước tời giờ phụ nữ theo anh vô số nhưng từ khi gặp Ôn Hinh, trong mắt anh rốt cuộc không chứa được người khác, một lòng chỉ chuyển động quanh người phụ nữ tên Ôn Hinh này, nhưng trong mắt cô lại chưa từng có anh.
Anh cũng có kiêu ngạo của chính mình, có đôi khi anh cũng sẽ nghĩ, bản thân có phải không có năng lực hay không! Đến nỗi ngay cả gặp mặt cô cũng không muốn!
Nếu không phải anh dặn dò bác sỹ Vương một tiếng, lúc Ôn Hinh tới gọi điện cho anh, có lẽ lúc này anh đã không gặp được Ôn Hinh.
Cô không biết, khi không gặp cô, anh nhớ cô đến thế nào.
Đều nói tình yêu có bao nhiêu huyền diệu, trước kia chưa từng trải qua anh đối với tình yêu là cười nhạt, nhưng tới khi chính mình trải qua, cái loại cảm giác này quả thực không cách nào diễn tả bằng lời.
Càng khiến anh không biết làm sao đó là anh khổ sở yêu người phụ nữ này, mà người trong lòng cô lại không phải là anh.
"Đứa bé tuyệt đối không có khả năng là của anh, anh không cần tự mình đa tình!"
Ôn Hinh không chút khách khí hất tay Thẩm Phi Phàm đang đặt lên vai, xoay người rời đi.
Đứa bé chỉ có thể là của Hạ Minh Duệ.
"Ôn Hinh!"
Nhìn bóng dáng yểu điệu của Ôn Hinh đi xa, Thẩm Phi Phàm chỉ có thể ưu thương kêu tên cô, nhưng Ôn Hinh từ đầu tới cuối đều không có quay đầu lại.
Lâm Thiển Y trở về nhà, trong lòng nặng nề, cô vứt túi xách của chính mình trong phòng khách, một mình nằm vật xuống giường lớn, nhưng lăn qua lộn lại lại không cách nào ngủ được.
Cũng đúng lúc này, chuông điện thoại Lâm Thiển Y vang lên.
"Lâm Thiển Y!"
Trong điện thoại, giọng nói Ôn Hinh có chút bất lực, Lâm Thiển Y nghiêm mặt chớp một cái, lập tức phản ứng kịp. Cô còn tưởng rằng Ôn Hinh muốn mắng cô một trận không ngừng, ít nhất cũng phải quở trách một phen, không nghĩ tới bây giờ là chiêu bài bi tình.
"Chuyện gì?"
Trong lòng Lâm Thiển Y cũng đang phiền não, loại thời điểm này người nào có tâm tình đối phó cô?
"Cô có thể ra ngoài nói chuyện không?"
"Có chuyện gì thì nói trong điện thoại đi!"
"Tôi ở quán cà phê cách công ty không xa, cô tới đi, tôi chờ cô!"
Nhìn điện thoại bị ngắt, Lâm Thiển Y bĩu môi, người phụ nữ này có thể hay không không biết xấu hổ? Lại tự cho là đúng? Chẳng lẽ cô nói cái gì cô cũng phải nghe theo sao?
Lâm Thiển Y bỏ điện thoại xuống, một lần nữa nằm trở về, ở trên giường lăn hai vòng xong, rốt cuộc thở dài, gãi gãi mái tóc lộn xộn của mình rồi ngồi dậy.
Lúc Lâm Thiển Y sửa soạn thoả đáng xong, xuất hiện trong quán cà phê chỉ định của Ôn Hinh, Ôn Hinh đang im lặng ngồi ở chỗ kia, xem ra giống như một bức tranh thuỷ mặc an tĩnh, khiến cho người ta có ảo giác thương tiếc, nâng niu trong lòng bàn tay.
Lâm Thiển Y thở dài, ngồi xuống đối diện Ôn Hinh.
"Có chuyện gì thì nói thẳng đi, một hồi tôi còn có việc!"
Cô không muốn nghe Ôn Hinh quanh co lòng vòng thao thao bất tuyệt, hoặc là nói lời châm chọc.
"Được, cô đã nói như vậy, như thế tôi cũng đi thẳng vào vấn đề!"
Lâm Thiển Y cấp cho Ôn Hinh ánh mắt tiếp tục nói.
"Cô cũng biết, tôi mang thai đứa bé của anh Duệ, mà tuần sau là ngày hôn lễ chú chuẩn bị cho chúng tôi.
Tôi biết có lẽ cô sẽ nói, anh Duệ cũng không đồng ý kết hôn nhưng cô có biết, anh Duệ cùng chú là người một nhà, cô cũng không muốn bọn họ làm căng chứ? Cho nên tôi hy vọng cô trước rời khỏi, tôi không muốn tại ngày tôi kết hôn vẫn còn nhìn thấy cô."
Nói xong Ôn Hinh vươn ngón tay mảnh nhỏ thon dài đem một tờ chi phiếu đặt trước mặt Lâm Thiển Y.
"Đây là một trăm vạn, có lẽ tiền bạc không nhiều nhưng ít nhất bên trong có tâm ý của tôi. Có lẽ cô sẽ cảm thấy tôi làm như vậy cực kỳ đê tiện, nhưng mà tôi yêu anh Duệ, yêu đến có thể vì anh ấy hy sinh tất cả, tôi hy vọng cô hiểu rõ!"
Ôn Hinh nói xong liền lẳng lặng nhìn Lâm Thiển Y, trừng mắt chờ cô trả lời.
Có lẽ lời nói lúc đầu của Ôn Hinh khiến Lâm Thiển Y cực kỳ phản cảm nhưng khúc sau lại khiến cho cô lung lay.
Đúng vậy a, Ôn Hinh yêu Hạ Minh Duệ! Nhưng Lâm Thiển Y cô không phải cũng vậy sao?
Nhưng Ôn Hinh có con của anh, kiêu ngạo cùng tự tôn của cô không cho phép cô yêu một người đàn ông cùng một người phụ nữ khác có dính dấp.
Cuối cùng Lâm Thiển Y ngửa đầu chớp chớp mắt, hít một hơi thật sâu, cô nói cho chính mình phải kiên cường, không thể rơi nước mắt trước mặt Ôn Hinh, không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao?
Cho dù cô cũng có con, nhưng cô tin tưởng, dựa vào một mình cô cũng có thể nuôi con lớn. Đứa bé này là của một mình Lâm Thiển Y cô, không có quan hệ gì với Hạ Minh Duệ.
Lâm Thiển Y đẩy tờ chi phiếu Ôn Hinh để trước mặt mình trở về.
"Cảm ơn, tôi không cần, trước ngày hai người kết hôn tôi sẽ rời khỏi, hiện tại cho tôi một chút thời gian!"
Nói xong, Lâm Thiển Y liền tao nhã thở mạnh đứng lên, kiêu ngạo hếch mặt, chậm rãi từ trước mặt Ôn Hinh rời khỏi. Hãy để cô giữ lại chút kiêu ngạo sau cùng.
Mấy ngày nay Ôn Uyển Thiến lại thử thăm dò cùng Hạ Tử Ngang nói về việc chuyển giao cổ phần công ty, nhưng mà đều bị Hạ Tử Ngang khéo léo cự tuyệt.
Mà gần đây Hạ Tử Ngang còn thường xuyên đi sớm về trễ, mà lúc quay trở về lại vô cùng hớn hở, nhưng vào thời điểm đối mặt với chính mình lại nghiêm mặt, bà thậm chí rốt cuộc không nhìn thấy được một tia ôn nhu từ trên mặt Hạ Tử Ngang. Ôn Uyển Thiến thâm sâu cảm thấy có phải gần đây đã xảy ra chuyện gì rồi chăng?
Hoặc là Hạ Tử Ngang đã biết được chuyện gì? Chẳng lẽ là con tiện nhân Tề Khả kia đã nói gì đó với Hạ Tử Ngang?
Nghĩ vậy, Ôn Uyển Thiến rốt cuộc ngồi không yên, vì thế hôm nay Hạ Tử Ngang vừa từ trong phòng tắm đi ra liền bị một người đàn ông xa lạ dùng một con dao uỷ hiếp ở phía sau lưng.
"Không được nhúc nhích! Giơ tay lên!"
Tiếng nói trầm thấp được đè thấp khiến cho Hạ Tử Ngang không chút do dự giơ hai tay lên.
Không thể không nói người này đối với hoàn cảnh của ông cực kỳ hiểu, lúc này trong nhà không có ai, Hạ Minh Duệ đã chuyển ra ngoài ở, Hạ Trí Vũ bởi vì chuyện công ty mà sứt đầu mẻ trán, cũng không có trở về, còn về Ôn Hinh cũng không ở nhà, giống như gần đây mọi người đều bận việc hết vậy.
"Anh muốn làm gì?"
Ở thời điểm như thế này, Hạ Tử Ngang vẫn rất bình tĩnh.
Hạ Tử Ngang bị người bịt mặt phía sau từng bước từng bước ép xuống phòng khách, sau đó ngồi xuống sofa.
Lúc này ông mới phát hiện người này là người có ý đồ đẩy Tề Khả xuống lầu ngày đó, giọng nói, thân hình, chiều cao không sai biệt lắm, tóm lại mọi thứ này đều do Hạ Tử Ngang có trí nhớ tốt, mặc dù không thấy rõ mặt người này nhưng ông vẫn nhận ra hắn.
Lúc này Hạ Tử Ngang ngược lại bình tĩnh trở lại.
"Là Ôn Uyển Thiến phái anh tới? Không cần giả bộ, tôi biết là anh!"
"Câm miệng! Ngoan ngoãn chút!"
Kẻ bắt cóc ấn con dao vào phía sau lưng Hạ Tử ngang sâu hơn, Hạ Tử Ngang có thể cảm nhận được vẻ sắc lạnh cùng đau đớn phía sau lưng, sợ là dao đã găm vào da thịt!
"Ôn Uyển Thiến, đi ra đi, tôi biết là bà, bà muốn cái gì không ngại cứ nói thẳng!"
Nghe được Hạ Tử Ngang gọi một tiếng, Ôn Uyển Thiến biết cũng không thể che giấu nữa, ngược lại chầm chậm từ trên lầu đi xuống.
Động tác Ôn Uyển Thiến tao nhã, dáng vẻ kiêu kỳ, nhìn ra là biết phụ nữ ở nhà quanh năm.
"Ông xã, kỳ thật tôi không muốn làm như vậy, nếu ông có thể sớm đem cổ phần công ty giao ra đây, chúng ta hà tất phải như vậy?"
"Rốt cuộc bà muốn làm gì?"
"Không muốn làm gì cả, chỉ cần ông đem cổ phần trong công ty giao ra đây, niệm tình vợ chồng nhiều năm, tôi sẽ không làm gì ông!"
Ôn Uyển Thiến cười không ngớt, đi tới bên người Hạ Tử Ngang thì ngừng lại.
"Vì sao? Mấy năm nay tôi đối xử với mẹ con hai người không tệ!"
Hạ Tử Ngang có chút đau lòng, mấy năm nay ông tận tâm tận lực đối xử với Ôn Uyển Thiến cùng Hạ Trí Vũ, không có chút nào bạc đãi, ngay cả Hạ Minh Duệ cũng không có loại đãi ngộ này.
Ở trong mắt ông, Hạ Trí Vũ vẫn là một đứa con trai cẩn trọng, hiếu thuận cha mẹ.
"Ha ha, chuyện này không có quan hệ gì với Trí Vũ! Rốt cuộc ông có giao cổ phần công ty ra không?"
Ôn Uyển Thiến ra hiệu bằng mắt với tên bắt cóc bịt mặt kia, tên bắt cóc hiểu ý, dao trong tay lại đưa về trước một chút. Hạ Tử Ngang buồn bực hừ một tiếng, cắn chặt răng.
"Cổ phần công ty không có trong tay tôi, tôi đã cất ở một chỗ an toàn rồi!"
"Chỗ nào? Nói cho tôi biết phải tìm như thế nào?"