Cư nhiên lâu như vậy vẫn không xuất hiện, Hạ Minh Duệ muốn nổi điên. Anh muốn đi tìm Lâm Thiển Y, lại được biết Lâm Thiển Y đã xuất viện mấy ngày rồi.
Hạ Minh Duệ nhịn lại nhịn, nhiều lần muốn xuất viện đều bị Lộ Phi, Ôn Hinh ngăn cản.
Hạ Minh Duệ gọi điện thoại cho Lâm Thiển Y, di động Lâm Thiển Y tắt máy. Điều này khiến cho sắc mặt Hạ Minh Duệ càng thêm âm trầm.
Cho nên dưới tình huống này sự ngăn cản của Lộ Phi cùng Ôn Hinh lại không có hiệu quả, Hạ Minh Duệ khăng khăng muốn xuất viện. Chuyện này làm cho sắc mặt Ôn Hinh tương đối không tốt.
Mấy ngày nay Lâm Thiển Y trải qua thật không tốt. Cô không nghĩ tới Hạ Minh Duệ lại chiếm vị trí quan trọng trong lòng cô như vậy, thế cho nên mỗi ngày không nhìn thấy anh, trong lòng cô vô cùng lo lắng, muốn gặp anh, lại nghĩ tới chuyện đã hứa với Ôn Hinh.
Cho nên mỗi khi cô nhớ Hạ Minh Duệ, cô sẽ len lén một mình đi tới bệnh viện, tới nơi bọn họ không nhìn thấy, vụng trộm nhìn anh. Thấy Hạ Minh Duệ không có việc gì, cô an tâm.
Chỉ là không nghĩ tới chỉ mới vài ngày cô đã nhận được điện thoại của Ôn Hinh, nói hôm nay hạ Minh Duệ xuất viện.
Lâm Thiển Y vừa nhịn không được lo lắng vừa lại không thể chậm trễ. Mới vài ngày như vậy, miệng vết thương khẳng định vẫn chưa tốt, anh sao lại có thể tuỳ hứng như vậy chứ?
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, Lâm Thiển Y vẫn sớm thu dọn hoàn chỉnh, cô chưa bao giờ có thói quen chăm chút cách ăn mặc, hiếm khi lại trang điểm tinh tế, mặc trên người bộ váy dài Hạ Minh Duệ đã từng mua cho cô.
Có lẽ đây là lần gặp mặt sau cùng của bọn họ.
Lâm Thiển Y nhịn thật lâu mới không cho nước mắt chảy xuống, cô không ngừng ở dưới đáy lòng nhắc nhở bản thân, không phải chỉ là một người đàn ông sao? Có gì đáng ngại chứ?
Cô đã từ chức ở công ty Hạ Minh Duệ, số điện thoại di động cũng đã đổi, đây cũng là nguyên nhân Hạ Minh Duệ vẫn không gọi được.
Mấy ngày nay Lâm Thiển Y không đi đâu, vẫn ở căn nhà chung kia đợi Hạ Minh Duệ. Nơi đó tràn ngập hồi ức giữa bọn họ.
Trong thời gian này Tề Diệu có tìm qua cô.Kỳ thật cô vẫn biết tâm ý Tề Diệu đối với mình, cô đích xác ám chỉ Tề Diệu không cần lãng phí thời gian trên người cô, nhưng Tề Diệu trước sau như một chờ cô.
Vì để đánh mất ý nghĩ của Tề Diệu, Lâm Thiển Y cắn chặt răng nói ra chuyện mình mang thai. Sau khi Tề Diệu trầm mặc một lúc, sau cùng cũng không có hé răng.
Lâm Thiển Y lái xe tới bệnh viện.
Xe chạy không nhanh không chậm, trái tim Lâm Thiển Y trước sau vẫn nổi lơ lửng. Cô không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với Hạ Minh Duệ, cũng không biết câu đầu tiên nên nói là gì, anh có thể oán giận cô không đi thăm anh không?
Lâm Thiển Y cười khổ, trong đầu vẫn bị những suy nghĩ linh tinh chiếm cứ, trái tim trước sau không thể về tới hiện thực, thậm chí có cảm giác bối rối.
Mắt thấy đến chỗ rẽ, bệnh viện gần ngay trước mắt.
Thật xa Lâm Thiển Y nhìn thấy Ôn Hinh đi tới chỗ rẽ, trên mặt treo một nụ cười khiến người ta sởn gai ốc. Lâm Thiển Y vẫn không kịp ngẫm nghĩ là chuyện gì xảy ra, cũng không dám tin mở to hai mắt.
Bởi vì Ôn Hinh đã chạy thẳng vào xe mình, Lâm Thiển Y quá sợ hãi, vội vàng đạp chân ga, nhưng toàn bộ mọi chuyện đều đã muộn. Cô trơ mắt nhìn Ôn Hinh bị xe mình tông sang một bên.
Lâm Thiển Y bối rối đi xuống xe, muốn ôm Ôn Hinh ngã ở một bên dậy, lại phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Hinh tràn đầy nước mắt nhìn mình chăm chú, trong mắt tràn đầy chất vấn.
"Vì sao? Vì sao lại đối với tôi như vậy? Cũng bởi vì tôi mang đứa nhỏ của anh Duệ sao?
Nhưng đứa nhỏ là vô tội, tôi đã nói qua sẽ một người yên lặng nuôi nấng đứa nhỏ lớn lên, tuyệt sẽ không tạo phiền toái cho cô cùng anh Duệ, nhưng vì sao chứ? Cô muốn gì thì cứ nhằm vào tôi, vì sao muốn cướp mất con của tôi?"
Ôn Hinh khóc lóc thảm thiết, Lâm Thiển Y ngơ ngẩn đứng ở nơi đó, tay chân lúng túng. Cô há miệng thở dốc muốn giải thích, lại thấy Ôn Hinh che bụng ngồi ở đó, có máu loãng theo chân cô chảy đầy đất.
Lâm Thiển Y muốn giải thích, lại phát hiện không biết từ khi nào Hạ Minh Duệ đã đứng phía sau Ôn Hinh. Lời nói vừa rồi kia, anh đều đã nghe thấy ư?
Lâm Thiển Y ngây ngô nhìn Hạ Minh Duệ mặt không đổi sắc bước đến cạnh mình, ôm lấy Ôn Hinh, cũng không quay đầu rời đi, thậm chí một ánh mắt cũng không lưu cho cô.
Lâm Thiển Y ngơ ngác nhìn bóng lưng hai người rời khỏi, trong lòng dường như ngay lập tức trở nên trống rỗng.
Cô rõ ràng lái xe rất tốt, nhưng Ôn Hinh vì sao lại đột nhiên chạy tới? Lại muốn bỏ đứa bé?
Lâm Thiển Y không tự chủ được xoa bụng mình, nước mắt theo gò má một giọt lại một giọt rơi xuống.
Cô thuỷ chung nghĩ không ra chuyện này rốt cuộc là sao. Lại nhớ tới sắc mặt lạnh như băng vừa rồi của Hạ Minh Duệ, trái tim Lâm Thiển Y đau đớn như bị khoan thủng.
Lúc cô phục hồi lại tinh thần, lập tức nâng chân đi tới hướng mà Hạ Minh Duệ biến mất. Cô muốn đối mặt giải thích rõ ràng, cô không muốn lúc ra đi lại lưu lại tiếc nuối gì.
Chỉ là cô rất không dễ dàng đuổi tới phòng bệnh, nhìn đến lại là cửa phòng đóng kín cùng vách tường bệnh viện lạnh lẽo, mà tung tích Hạ Minh Duệ lại không thấy.
Đây là không muốn gặp cô sao?
Trong lòng Lâm Thiển Y chua xót, vô lực tựa vào trên vách tường, nước mắt tuỳ ý cắn nuốt lý trí.
Cũng không biết qua bao lâu, cô thấy cửa phòng bệnh Ôn Hinh mở ra, Hạ Minh Duệ từ trong góc đi ra, cô rõ ràng nghe được lời bác sĩ nói.
"Thật xin lỗi, đứa bé không giữ được. Người lớn thì bình an!"
Vẫn không đợi bác sỹ nói xong, Hạ Minh Duệ liền vội vàng đi vào phòng bệnh. Còn về phần Lâm Thiển Y vẫn chờ ở một bên, Hạ Minh Duệ căn bản là một ánh mắt cũng keo kiệt cho.
Lâm Thiển Y cảm thấy thế giới của chính mình trở nên mù mịt, nhưng cô không thể ngã xuống, cô còn phải nuôi nấng cục cưng.
Nán lại tới khi bóng dáng Hạ Minh Duệ hoàn toàn biến mất, Lâm Thiển Y mới lấy lại bình tĩnh, lưu luyến xoay người như một du hồn rời khỏi.
Từ lúc trước khi đến cô cũng đã mua vé máy bay ra nước ngoài, tính tính thời gian cũng đến giờ bay, có lẽ cô cùng Hạ Minh Duệ trong lúc đó quả thật là có duyên không phận.
Như vậy cô chân thành chúc phúc cho bọn họ, cho dù Ôn Hinh hiện tại đã không còn đứa nhỏ, tương lai bọn họ nhất định sẽ có đứa nhỏ khác, dù sao bọn họ còn trẻ.
Lâm Thiển Y xoa xoa bụng mình, giống như là trấn an cục cưng, có lẽ lại im lặng thuyết phục bản thân, không cần phải lưu luyến, người đàn ông kia sẽ không thuộc về cô.
Hạ Minh Duệ trầm mặt đi vào phòng bệnh, quanh thân toả ra hơi thở lạnh lẽo. Có điều sự lạnh lùng này sau khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt ngơ ngẩn của Ôn Hinh thoáng thu hồi một chút, dần dần trở nên nhu hoà.
"Anh Duệ, con của chúng ta? Có phải đã không còn?"
Ôn Hinh bình tĩnh nhìn vẻ mặt trầm tĩnh lạnh lùng của Hạ Minh Duệ, ánh mắt trong suốt đầy nước mắt, đặc biệt yếu đuối.
"Ôn Hinh, con không còn có thể sẽ còn có lại. Em không cần khổ sở!"
Hạ Minh Duệ dừng một chút, cứng rắn nói ra một câu. Anh không biết là giận mình hay là tức Lâm Thiển Y, tóm lại tâm tình của anh bây giờ cực kỳ khó chịu.
"Chúng ta? Lại sẽ có con sao?"
Ôn Hinh chờ đợi nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh lùng của Hạ Minh Duệ, ý mừng trong mắt chớp loé rồi biến mất.
Anh Duệ đây là thừa nhận địa vị của cô sao? Như thế còn Lâm Thiển Y?
"Sẽ có!"
Nhưng không phải của chúng ta, Hạ Minh Duệ ở trong lòng yên lặng bỏ thêm một câu.