"Không sao, em cứ cầm trước đi, anh cũng không thiếu tiền xài!"
Tề Diệu đầu cũng không ngẩng lên, hút một hơi mì, cầm lấy điều khiển chuyển kênh.
"Không cần đâu, nếu thật sự thiếu tiền, em cần gì phải khách khí với anh chứ?"
Lâm Thiển Y nhét tiền vào trong túi áo Tề Diệu, cười nịnh nọt.
Thấy cô như vậy, Tề Diệu cũng không nói thêm gì nữa, tuỳ ý để bàn tay nhỏ của Lâm Thiển Y với vào trong túi áo mình. Chỉ là khoé miệng chứa ý cười như thế nào cũng không che dấu được.
Ăn xong mỳ, Tề Diệu thu dọn mấy gói gia vị đã xé trên bàn, đứng lên nhìn thoáng qua thấy Lâm Thiển Y đang ngáp, bực mình nói.
"Mệt mỏi thì đi nghỉ đi, đêm nay không cần chơi game đâu, dù sao anh cũng làm xong nhiệm vụ rồi."
"Ừm, em cũng không tính chơi. Em đi tắm rồi ngủ đây!"
Nói xong cũng không quản Tề Diệu một mình thu dọn đồ đạc trên bàn, cô duỗi lưng một cái rồi đi tới phòng tắm.
Lúc đi ra Lâm Thiển Y mặc một bộ đồ ngủ nhẹ nhàng, có điều là loại hơi kín đáo. Dù sao cô cùng Tề Diệu cũng quá quen thuộc nên cũng chẳng xem mình là một người phụ nữ, cũng chẳng xem Tề Diệu như một người đàn ông.
Trước đây hai người kề vai sát cánh cũng không xem là chuyện gì.
"Tề Diệu, em đi ngủ đây. Anh cũng ngủ sớm chút đi!"
Lâm Thiển Y vừa ngáp vừa đi lên lầu.
Tề Diệu khoát tay không để ý đến cô. Lâm Thiển Y vừa đi vào phòng mình, điện thoại cô để trong phòng khách đột nhiên vang lên.
Tề Diệu cầm lên xem, biểu tình có chút quái dị, Tiểu Thụ Quân là ai vậy? Anh nhớ rõ là điện thoại của cô không có người này. Có lẽ bởi vì bị Lâm Thiển Y ảnh hưởng một thời gian dài, anh cũng biết Tiểu Thụ Quân là có ý gì, khuôn mặt lập tức đen lại.
Thời đại học ngày trước, Lâm Thiển Y từng có một thời gian dài quấn quýt lấy anh hỏi anh rốt cuộc có phải "cong" không, lại còn kéo anh bảo muốn giới thiệu bạn trai cho anh. Lúc ấy anh thật sự muốn bóp chết cô.
Bị cơn tò mò lôi kéo, Tề Diệu liền nhận điện thoại.
"Alo, xin lỗi, Lâm Thiển Y ngủ rồi, có việc gì ngày mai gọi lại sau!"
Giọng nói của Tề Diệu nghe qua không có chút ý tốt nào, nhưng là đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi lâu, sau đó giọng nói lạnh như băng cất lên.
"Lâm Thiển Y đâu, kêu cô ấy nghe điện thoại, bằng không tự gánh lấy hậu quả.""Khụ, tôi nói con người anh có biết nói chuyện không vậy!”
Giọng nói của Tề Diệu có chút khó chịu, người đàn ông này từ đâu xuất hiện vậy?
"Bảo cô ấy nghe máy!"
Giọng điệu như mệnh lệnh khiến Tề Diệu nổi giận, lập tức không nhiều lời, trực tiếp gác máy.
Hạ Minh Duệ cũng không phải loại người dễ trêu chọc, bình thường người nào dám ngắt điện thoại của anh? Vì thế anh lại tiếp tục gọi lại. Nhìn thấy người gọi đến, Tề Diệu cười lạnh một tiếng. Reng... reng.... Anh vốn đang vui vẻ xem một trận đá bóng, kết quả điện thoại bên cạnh reo không ngừng, anh thật sự hết kiên nhẫn. Sau đó anh vô cùng khó chịu nghe máy lần nữa.
"Anh bệnh à? Hơn nửa đêm rồi có biết không? Có nhu cầu thì trong Bất Dạ Thành có gái đó, anh có phiền không vậy, thật là!"
Tề Diệu rất thông minh, không chờ đối phương trả lời đã cúp máy.
Đôi mắt Hạ Minh Duệ nguy hiểm nheo lại, đá vào một bên xe, coi như vẫn chưa hết giận, anh nhìn màn hình điện thoại một cái, tiếp tục bấm gọi Lâm Thiển Y, anh vẫn không tin được.
Trong xe, Lộ Phi với bộ mặt quái dị, ông chủ của bọn họ đây là bị kinh ngạc sao? Anh thật sự rất hiếu kỳ không biết đối phương là đại thần phương nào, trước giờ chỉ có ông chủ anh mới dám chọc điên người khác, hôm nay bị người khác chọc điên một trận, thật là hiếm thấy.
Lâm Thiển Y quay về phòng, vừa nằm xuống mới phát hiện không mang theo di động, đành phải đi xuống lầu. Nhìn thấy chính là cảnh tượng Tề Diệu cùng chiếc điện thoại của cô đang reo không ngừng mắt to trừng mắt nhỏ. Cô vội vàng chạy xuống lầu, cầm lấy điện thoại, vừa thấy tên người gọi, trong lòng có chút hồi hộp, thầm kêu không ổn.
Không phải chứ? Người này!
"Alo"
Lâm Thiển Y cũng không phát hiện khi cô bắt điện thoại, trong nháy mắt đó thái độ xoay chuyển một trăm tám mươi độ, quả thật là giọng nói nũng nịu. Chuyển biến này khiến cho Tề Diệu phải lắp bắp kinh hãi. Khi nào thì Lâm Thiển Y lại nói chuyện với đàn ông nhỏ nhẹ như vậy chứ? Chẳng lẽ cô ngốc này đang yêu?
Trời biết lúc anh nghe tin cô cùng Hứa Hạo Trạch chia tay, trên mặt tuy duy trì bình tĩnh nhưng kỳ thực trong lòng vui như mở cờ.
Tiểu Thụ Quân thần bí này là chuyện gì chứ? Anh còn chưa nhập cuộc, lẽ nào lại bị knockout?
Tề Diệu chớp đôi mắt trong veo, nhìn Lâm Thiển Y lên lầu hồi lâu mà vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
"Em ở đâu?"
Giọng nói Hạ Minh Duệ cực kỳ khó chịu.
"Ở nhà..."
"Tên kia là ai?"
Giọng nói của Hạ Minh Duệ so với bình thường lạnh hơn vài phần, mà ngay cả Lộ Phi ở bên cạnh cũng sợ đến run người.
"Tên nào?"
Lâm Thiển Y có chút khó hiểu, anh tính làm gì? Tối ngủ không được nên hỏi một số chuyện kỳ quái ư?
"Không thừa nhận?"
"Thừa nhận gì chứ?"
Cô thật sự không hiểu có được không!
"Tôi nói tên vừa rồi nghe máy là ai?"
Giọng điệu của Hạ Mình Duệ cứ như hừ ra từ lỗ mũi.
"Vừa rồi? Không có a?"
Lâm Thiển Y nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói thầm một câu.
"Chẳng lẽ là Tề Diệu?"
"Em ở cùng chỗ với một người đàn ông?"
Giọng nói Hạ Minh Duệ nghe qua khá nguy hiểm, chỉ cần Lâm Thiển Y dám nói một chữ "Phải", cô liền xong đời!
"À, đúng vậy, anh ấy là chủ nhà..."
"Các người ngủ cùng nhau?"
Giọng nói Hạ Minh Duệ lúc này không thể dùng hai chữ nguy hiểm để hình dung...
"Gì chứ, con thỏ còn không ăn cỏ gần hang, huống hồ tôi xem anh ấy như anh trai mình."
Lâm Thiển Y bên này thở phì phò, tên khốn này nói cái gì vậy chứ?
"Bây giờ, lập tức, lăn ra đây cho tôi!"
Dứt lời Hạ Minh Duệ trầm mặc một hồi, lúc Lâm Thiển Y đang nghĩ không biết có phải anh ngủ gật hay không thì giọng nói lạnh lùng vang lên làm cô suýt chút nữa té lộn nhào.
Dựa vào đâu chứ? Anh nói ra là ra à? Mặt mũi cô biết để đâu chứ?
"Em ở đâu? Tôi tới đón em."
Giọng nói mệnh lệnh không thể nghi ngờ được, Lâm Thiển Y vẫn là cảm thấy lúc này cô nên nghe theo mà ra ngoài, bằng không cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Do dự trong chốc lát, cô mặc quần áo tử tế, mang giầy. Lúc đi qua phòng khách, Lâm Thiển Y rõ ràng có chút chột dạ.
"À, Tề Diệu, em ra ngoài một chuyến, có khả năng tối nay quay về."
Tối nay chắc không có khả năng quay về rồi.
"Đi đâu?"
Tề Diệu nhìn chằm chằm vào TV không quay đầu lại.
"Đi ra ngoài một chuyến, có lẽ phải tăng ca..."
Cô cũng biết lý do này thật gượng ép, nhưng mà cô không tìm được lý do nào tốt hơn...
"Người đàn ông đó là ai?"
"Hả? Cái gì?"
Giọng nói Tề Diệu hơi nhỏ, âm thanh trong TV lại lớn, cô không nghe rõ.
"Anh hỏi người đàn ông đó là ai?"
Tề Diệu quay sang, ánh mắt tỉ mỉ quan sát cô.
"À, người vừa rồi gọi cho em hả? Đó là Tổng giám đốc công ty em..."
Ánh mắt Lâm Thiển Y di chuyển qua lại, không dám đối diện với Tề Diệu.
"Thật không? Trên đường cẩn thận, nhớ về sớm một chút!"
"Ừm, được, anh cũng đi ngủ sớm đi!"