Hôm nay, khó có dịp Ân Thứ không bảo Tề Dịch đón đưa, Tề Dịch liền vui vẻ thanh nhàn, tự cho mình một ngày nghỉ, ở nhà nhàn nhã uống trà.
Trà uống được một nửa thì cửa mở ra, Ân Thứ mang theo một thân quỷ khí ồ ạt tiến vào.
Tề Dịch lắp bắp kinh hãi, chỉ mới nửa ngày không gặp, sao quỷ khí trên người anh tựa hồ như bị thổi phồng, tăng vọt nhiều đến vậy? Không phải nói đi tìm Vinh thị bàn bạc hợp tác sao? Cho dù trên đường xảy ra biến cố thì cũng không nên xuất hiện tình huống này a. Quỷ khí nồng đậm tới mức người cũng nhìn không rõ! Ân tổng, anh rốt cuộc đã làm gì vậy?
“Anh… không có việc gì chứ?” Tề Dịch cẩn thận hỏi.
“Không có việc gì a.” Ân Thứ nhẹ nhàng đi tới bên người Tề Dịch ngồi xuống, sau đó đưa cho cậu một hộp quà: “Tặng cho cậu, quà cám ơn ván bài kia.”
Tề Dịch nhìn anh, lại nhìn nhìn hộp quà trên tay: “Tôi đã cầm hơn hai ngàn vạn rồi, còn cần quà cám ơn chi nữa?”
“Có thể thắng hai ngàn vạn kia là bản lĩnh của cậu, này mới là thưởng.” Ân Thứ đẩy hộp quà tới trước mặt cậu.
Tề Dịch nhìn một cái, hộp màu đỏ viền vàng, hiển nhiên món quà bên trong có giá trị xa xỉ, nhưng cậu một chút cũng không muốn biết là cái gì.
“Mở ra xem thử đi.” Ân Thứ thúc giục, ánh mắt sáng long lanh.
Tề Dịch do dự một chút, mở nắp hộp ra, đập vào mắt là một miếng ngọc bội tạo hình tinh mỹ, dây tua đỏ rũ xuống, cố vận dạt dào.
Tề Dịch không hiểu ngọc, nhưng miếng trên tay cậu khẳng định là cổ ngọc, bởi vì quỷ khí nồng đậm ẩn bên trong nó có lịch sử ít nhất là hai trăm năm. Ngọc bội có hình cuốn vĩ long, cả miếng trắng noãn, cố tình ở phần đầu lại có vài tia huyết sắc, người bình thường chỉ nghĩ là thấm màu, nhưng trong mắt Tề Dịch, nó chính là biểu hiện của quỷ khí ngưng kết trăm năm.
Tề Dịch bình tĩnh liếc nhìn về phía Ân Thứ, chả trách quỷ khí trên người anh lại tăng khủng khiếp như vậy, hóa ra là có đồ vật ảnh hưởng. Người này không hổ là ‘thần xui xẻo’, ngay cả đồ cổ bị quỷ khí bám vào cũng có thể mua được, lại còn mang đi tặng người! May mắn người được tặng là cậu, nếu là người bình thường, không biết bị anh hại chết thế nào nữa.
Đồ vật bị quỷ khí bám vào kỳ thực cũng không hiếm thấy, nhưng quỷ khí đạt trên trăm năm thì lại khá ít ỏi. Ân Thứ bản thân đã là một sự tồn tại kì lạ, ai ngờ anh thế nhưng còn tìm được vật kì lạ hệt như mình.
“Cám ơn, tôi nhận.” Tề Dịch bình tĩnh đặt miếng ngọc lại trong hộp, đậy kín lại.
“Không đeo à?” Ân Thứ nói: “Nghe nói đeo bên người có thể trừ tà tị hung, trường thọ dưỡng sinh.”
Tề Dịch đối với những lời này thực muốn nôn, bản thân anh chính là ‘tà hung’ lớn nhất rồi, nói những lời này có thể tin tưởng nổi sao? Cậu ngại mình mạng dài mới đeo thứ đồ chơi này.
“Thứ này rất quý trọng, tôi cứ cất trước đã.” Tề Dịch nhìn cái hộp trong tay, trong lòng cân nhắc xem nên đặt nó ở đâu thì an toàn.
Ân Thứ có chút thất vọng, vất vả lắm mới tìm ra quà tặng cậu…
Tề Dịch tạm thời đặt ngọc bội vào phòng mình, chờ đến khi trở ra, phát hiện quỷ khí trên người Ân Thứ tựa hồ cũng không giảm đi bao nhiêu.
Sao lại thế này? Chẳng lẽ quỷ khí trên người anh không phải vì miếng ngọc kia nên mới gia tăng gấp bội? Không nên a, nó thực thực bị quỷ khí trên trăm năm bám vào a.
Tề Dịch đang định hỏi thì đột nhiên nhìn thoáng qua cổ áo anh lộ ra một khúc dây đỏ.
Cậu hơi sửng sốt, chần chờ hỏi: “Ân Thứ, anh cũng đeo một miếng à?”
“Ừ.” Ân Thứ kéo dây đỏ ra, lộ ra một miếng ngọc không khác miếng vừa nãy bao nhiêu.
Tề Dịch: “…”
Cậu thật sự quá coi thường vận xui của Ân Thứ a….
Bình thường cổ ngọc muốn tìm một đôi đầy đủ như thế cũng không dễ dàng, anh chẳng những tìm được, hơn nữa còn là một đôi ngọc bội bị quỷ khí trăm năm bám vào!
Thiên phú tìm xui xẻo của người nào đó quả thực đã đạt tới lô hỏa thuần thanh, có muốn ngăn cũng không được. Cậu có thể xử lý miếng kia, nhưng miếng này thì làm sao bây giờ? !
Tề Dịch thực không muốn quản, cứ để anh ta tự sinh tự diệt đi thôi!
“Làm sao vậy?” Ân Thứ khó hiểu nhìn về phía cậu.
Tề Dịch thầm thở ra một hơi, nói: “Khối ngọc bội của anh có thể để tôi thưởng thức vài ngày không? Một đôi song long ngọc bội phẩm chất thượng thừa như vậy thực khó gặp, tôi muốn hảo hảo giám định cùng thưởng thức một chút.” Hai chữ ‘giám định cùng thưởng thức’ nói có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Đương nhiên.” Ân Thứ không chút do dự cởi ngọc bội xuống đưa cho cậu, tâm tình cũng trở nên tốt hơn, hóa ra không phải cậu không thích. Chính là, biểu tình cùng giọng điệu Tề Dịch tựa hồ có chỗ nào đó không đúng…
Tề Dịch lật xem miếng ngọc một chút, giống như lơ đãng hỏi: “Cặp ngọc bội song long này anh mua được ở đâu vậy?”
“Trong hội đấu giá mua được.” Ân Thứ cũng không giấu diếm.
Nói cách khác, muốn tìm đương sự là chuyện không thể? Tề Dịch im lặng.
Cậu hướng Ân Thứ giơ tay lên: “Tôi giữ tạm, vài ngày nữa sẽ trả lại cho anh.”
“Không vội, bao lâu cũng được.” Ân Thứ tâm tình sung sướng biểu thị.
Tề Dịch cũng không nhẫn tâm đã kích, ngay cả tặng quà cũng không xong, về sau kết giao bạn gái nên làm sao a? Thất tình là nhỏ, mệnh người là lớn, người bị anh coi trọng tuyệt đối xui xẻo tới bị thương đổ máu, này không phải khoa trương, mà là sự thật.
Dùng xong cơm chiều, Ân Thứ trở về phòng, Tề Dịch thì ở phòng khách xem TV.
Mới vừa xem mẹ chồng nàng dâu xong, chuẩn bị xem khiêu chiến thủ tê quỷ thì phía sau đột nhiên truyền tới tiếng Ân Thứ: “Tề Dịch, lại đây một chút.”
“Chuyện gì?” Tề Dịch theo Ân Thứ vào trong phòng anh.
“Máy tính hư rồi, giúp tôi xem một chút.” Ân Thứ chỉ laptop màu đen trên bàn.
“Lại hư?” Bất cứ vật phẩm nào trên tay Ân Thứ đều không tồi tại được bao lâu, thật sự đáng thương mà.
Tề Dịch ngồi trước máy tính, bắt đầu kiểm tra trục trặc.
“Hẳn là dính virus.” Tề Dịch thuận miệng hỏi: “Có phải anh lick vào mấy trang web linh tinh không?”
Ân Thứ trầm mặc không nói. Anh sẽ không nói cho Tề Dịch biết mình vừa vào mấy trang web đồng tính, còn thuận tiện down về mấy bộ GV.
“Hử? Đây là cái gì?” Tề Dịch đang diệt virus cho máy, vô tình nhìn thấy những thứ down về, thì thầm: “Play trong phòng tắm, play trong phòng sách, toa xe…”
“Không có gì!” Ân Thứ trấn định giải thích: “Tôi chỉ đang nghiên cứu tính thực dụng của các phương tiện công cộng.”
Tề Dịch: “…”
Nghĩ cậu là thiếu niên thuần khiết cái gì cũng không hiểu à? Xem sex thì xem đi, có gì mà che che giấu giấu? Làm một người đàn ông độc thân ngay cả bạn gái cũng không thể kết giao, dùng mấy bộ phim sex để an ủi thể xác cùng tinh thần tịch mịch, có thể lý giải a.
“Tốt lắm.” Tề Dịch cười nói: “Virus đã bị diệt hết, anh có thể yên tâm sử dụng.”
“Cám ơn.”
Tề Dịch đứng dậy chuẩn bị rời đi, lúc tới cạnh cửa thì đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Cần tôi pha giúp anh một ly trà hạ hỏa không?”
“Tốt, cám ơn.” Ân Thứ thuận miệng đáp, đợi đến khi Tề Dịch bưng trà tới, uống vài hớp thì anh mới phản ứng lại, vì cái gì mình lại uống loại trà này a…
Tề Dịch tắm rửa xong, tiếp tục làm ổ trên sô pha xem thủ tê quỷ của mình.
Đang cảnh phấn khích thì một bóng ma xuất hiện trên đỉnh đầu.
Tề Dịch ngẩng đầu, thấy Ân Thứ thẳng tắp đứng ngay phía sau.
“Có việc?” Ánh mắt kia cũng thực dọa người, đặc biệt là luồng quỷ khí kia, đặc biệt dày đặc a.
Ân Thứ ngồi xuống cạnh Tề Dịch, dùng âm thanh trầm thấp nói: “Đêm nay ngủ cùng nhau đi.”
“Không, tôi quen ngủ một mình.” Tề Dịch không cần suy nghĩ liền cự tuyệt. Mới xem phim sex xong liền chạy tới rủ cậu ngủ chung, đi tìm chết đi! Cậu mới không muốn bị một kẻ nhiệt huyết tràn đầy tập kích lúc nửa đêm.
“Tối qua tôi mơ thấy ác mộng, cần người bồi.” Biểu tình Ân Thứ thực nghiêm túc.
Tề Dịch xoay người đối mặt với anh, thành khẩn đề nghị: “Tôi có thuốc ngủ, cam đoan chỉ cần hai viên có thể không mơ không mộng ngủ thẳng cẳng tới hừng đông, anh muốn không?”
“Uống thuốc ngủ hại tới sức khỏe.”
“Uống một hai lần thì không sao đâu.”
Ân Thứ nghiêm mặt không nói, sau đó đứng dậy trở về phòng mình.
Tề Dịch không hề mềm lòng, cứ việc luồng quỷ khí u buồn kia đã sắp tràn ngập khắp thế giới.
Quay đầu, phát hiện phần phấn khích nhất của bộ phim đã qua, TV vang lên âm thanh kết thúc cùng những dòng phụ đề chi chít.
Tề Dịch đành phải tắt TV, ngáp một cái trở về phòng ngủ.
Hai miếng ngọc bội bị cậu đặt trên đầu tủ, có phong ấn của hộp cùng vận khí của cậu trấn áp, tạm thời không cần lo lắng. Chờ cậu nghĩ ra biện pháp thì xử lý chúng sau.
Tề Dịch nghĩ nghĩ, mơ mơ hồ hồ liền ngủ mất.
Nửa đêm, cánh cửa phòng ngủ yên lặng mở ra, một bóng đen cao lớn nhẹ nhàng đi tới bên giường Tề Dịch, cẩn thận xốc chăn, chui vào…
Ngày hôm sau, Tề Dịch bị một trận đè ép tỉnh lại, phát hiện lồng ngực mình bị một cái đầu đè lên, hơi thở nóng rực xuyên qua lớp áo ngủ phả lên da thịt, một bàn tay vói vào trong quần áo, giữa hai chân còn bị một vật cứng đỉnh đỉnh, cả người không thể động đậy.
“Ân Thứ!” Tề Dịch chẳng chút ôn nhu nào gõ lên đầu Ân Thứ, đầu gối cũng gập lại thúc thúc bụng anh: “Mau lăn ra khỏi người tôi!”
Ân Thứ hừ nhẹ một tiếng, không chỉ không ‘lăn’ mà còn ôm lấy Tề Dịch cọ cọ.
Bắp đùi trong bị cọ xát vài cái, Tề Dịch chỉ cảm thấy da dẻ mình sắp bị thiêu cháy tới nơi, lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với người khác như vậy, không thể nói rõ là chán hay thích, tóm lại là rất quái dị.
“Ân Thứ, tránh ra cho tôi!” Tề Dịch dùng sức đẩy vai anh.
Ân Thứ rốt cuộc buông tay, chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu nhìn người dưới thân, ánh mắt u ám.
Động tác này của anh làm hạ thân hai người lại càng dán sát hơn. Độ cứng kia, chiều dài kia, Tề Dịch dùng bắp đùi cảm thụ một chút, quả thực là sự tồn tại siêu việt, cũng không biết có phải bình thường hấp thụ quá nhiều quỷ khí hay không mà xảy ra biến dị làm người ta khiếp sợ thế này…
Cậu bị Ân Thứ nhìn tới phát hoảng, chậm rãi nghiêng người, định chui ra từ khe hở ở cánh tay anh.
Một bàn tay to đỡ lấy eo giúp cậu ngồi cậy, hai người dựa vào thật sự rất gần, môi Ân Thứ đảo qua bên tai Tề Dịch, tiếng nói khàn khàn vọng vào tai: “Chào buổi sáng.”
Tề Dịch đẩy anh ra, chất vấn: “Sao anh lại ngủ trên giường tôi?”
“Thấy ác mộng, ngủ không được.” Ân Thứ mặt không đổi sắc trả lời.
“Vấn đề là cửa phòng tôi đã khóa rồi, anh vào bằng cách nào?”
Ân Thứ dời tầm mắt, xoay người rời giường, co giãn gân cốt. Cơ thể rắn chắc dưới nắng sớm lòe lòe tỏa sáng, vân da rõ ràng, tràn ngập sức mạnh.
Lực chú ý của Tề Dịch thành công bị dời đi, Ân Thứ lúc này mới nói: “Tôi đi rửa mặt trước.”
Nói xong, chỉ mặc mỗi cái quần lót thong thả bước đi.
Cho nên, anh ta rốt cuộc làm thế nào tiến vào phòng cậu a?
…
Trà uống được một nửa thì cửa mở ra, Ân Thứ mang theo một thân quỷ khí ồ ạt tiến vào.
Tề Dịch lắp bắp kinh hãi, chỉ mới nửa ngày không gặp, sao quỷ khí trên người anh tựa hồ như bị thổi phồng, tăng vọt nhiều đến vậy? Không phải nói đi tìm Vinh thị bàn bạc hợp tác sao? Cho dù trên đường xảy ra biến cố thì cũng không nên xuất hiện tình huống này a. Quỷ khí nồng đậm tới mức người cũng nhìn không rõ! Ân tổng, anh rốt cuộc đã làm gì vậy?
“Anh… không có việc gì chứ?” Tề Dịch cẩn thận hỏi.
“Không có việc gì a.” Ân Thứ nhẹ nhàng đi tới bên người Tề Dịch ngồi xuống, sau đó đưa cho cậu một hộp quà: “Tặng cho cậu, quà cám ơn ván bài kia.”
Tề Dịch nhìn anh, lại nhìn nhìn hộp quà trên tay: “Tôi đã cầm hơn hai ngàn vạn rồi, còn cần quà cám ơn chi nữa?”
“Có thể thắng hai ngàn vạn kia là bản lĩnh của cậu, này mới là thưởng.” Ân Thứ đẩy hộp quà tới trước mặt cậu.
Tề Dịch nhìn một cái, hộp màu đỏ viền vàng, hiển nhiên món quà bên trong có giá trị xa xỉ, nhưng cậu một chút cũng không muốn biết là cái gì.
“Mở ra xem thử đi.” Ân Thứ thúc giục, ánh mắt sáng long lanh.
Tề Dịch do dự một chút, mở nắp hộp ra, đập vào mắt là một miếng ngọc bội tạo hình tinh mỹ, dây tua đỏ rũ xuống, cố vận dạt dào.
Tề Dịch không hiểu ngọc, nhưng miếng trên tay cậu khẳng định là cổ ngọc, bởi vì quỷ khí nồng đậm ẩn bên trong nó có lịch sử ít nhất là hai trăm năm. Ngọc bội có hình cuốn vĩ long, cả miếng trắng noãn, cố tình ở phần đầu lại có vài tia huyết sắc, người bình thường chỉ nghĩ là thấm màu, nhưng trong mắt Tề Dịch, nó chính là biểu hiện của quỷ khí ngưng kết trăm năm.
Tề Dịch bình tĩnh liếc nhìn về phía Ân Thứ, chả trách quỷ khí trên người anh lại tăng khủng khiếp như vậy, hóa ra là có đồ vật ảnh hưởng. Người này không hổ là ‘thần xui xẻo’, ngay cả đồ cổ bị quỷ khí bám vào cũng có thể mua được, lại còn mang đi tặng người! May mắn người được tặng là cậu, nếu là người bình thường, không biết bị anh hại chết thế nào nữa.
Đồ vật bị quỷ khí bám vào kỳ thực cũng không hiếm thấy, nhưng quỷ khí đạt trên trăm năm thì lại khá ít ỏi. Ân Thứ bản thân đã là một sự tồn tại kì lạ, ai ngờ anh thế nhưng còn tìm được vật kì lạ hệt như mình.
“Cám ơn, tôi nhận.” Tề Dịch bình tĩnh đặt miếng ngọc lại trong hộp, đậy kín lại.
“Không đeo à?” Ân Thứ nói: “Nghe nói đeo bên người có thể trừ tà tị hung, trường thọ dưỡng sinh.”
Tề Dịch đối với những lời này thực muốn nôn, bản thân anh chính là ‘tà hung’ lớn nhất rồi, nói những lời này có thể tin tưởng nổi sao? Cậu ngại mình mạng dài mới đeo thứ đồ chơi này.
“Thứ này rất quý trọng, tôi cứ cất trước đã.” Tề Dịch nhìn cái hộp trong tay, trong lòng cân nhắc xem nên đặt nó ở đâu thì an toàn.
Ân Thứ có chút thất vọng, vất vả lắm mới tìm ra quà tặng cậu…
Tề Dịch tạm thời đặt ngọc bội vào phòng mình, chờ đến khi trở ra, phát hiện quỷ khí trên người Ân Thứ tựa hồ cũng không giảm đi bao nhiêu.
Sao lại thế này? Chẳng lẽ quỷ khí trên người anh không phải vì miếng ngọc kia nên mới gia tăng gấp bội? Không nên a, nó thực thực bị quỷ khí trên trăm năm bám vào a.
Tề Dịch đang định hỏi thì đột nhiên nhìn thoáng qua cổ áo anh lộ ra một khúc dây đỏ.
Cậu hơi sửng sốt, chần chờ hỏi: “Ân Thứ, anh cũng đeo một miếng à?”
“Ừ.” Ân Thứ kéo dây đỏ ra, lộ ra một miếng ngọc không khác miếng vừa nãy bao nhiêu.
Tề Dịch: “…”
Cậu thật sự quá coi thường vận xui của Ân Thứ a….
Bình thường cổ ngọc muốn tìm một đôi đầy đủ như thế cũng không dễ dàng, anh chẳng những tìm được, hơn nữa còn là một đôi ngọc bội bị quỷ khí trăm năm bám vào!
Thiên phú tìm xui xẻo của người nào đó quả thực đã đạt tới lô hỏa thuần thanh, có muốn ngăn cũng không được. Cậu có thể xử lý miếng kia, nhưng miếng này thì làm sao bây giờ? !
Tề Dịch thực không muốn quản, cứ để anh ta tự sinh tự diệt đi thôi!
“Làm sao vậy?” Ân Thứ khó hiểu nhìn về phía cậu.
Tề Dịch thầm thở ra một hơi, nói: “Khối ngọc bội của anh có thể để tôi thưởng thức vài ngày không? Một đôi song long ngọc bội phẩm chất thượng thừa như vậy thực khó gặp, tôi muốn hảo hảo giám định cùng thưởng thức một chút.” Hai chữ ‘giám định cùng thưởng thức’ nói có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Đương nhiên.” Ân Thứ không chút do dự cởi ngọc bội xuống đưa cho cậu, tâm tình cũng trở nên tốt hơn, hóa ra không phải cậu không thích. Chính là, biểu tình cùng giọng điệu Tề Dịch tựa hồ có chỗ nào đó không đúng…
Tề Dịch lật xem miếng ngọc một chút, giống như lơ đãng hỏi: “Cặp ngọc bội song long này anh mua được ở đâu vậy?”
“Trong hội đấu giá mua được.” Ân Thứ cũng không giấu diếm.
Nói cách khác, muốn tìm đương sự là chuyện không thể? Tề Dịch im lặng.
Cậu hướng Ân Thứ giơ tay lên: “Tôi giữ tạm, vài ngày nữa sẽ trả lại cho anh.”
“Không vội, bao lâu cũng được.” Ân Thứ tâm tình sung sướng biểu thị.
Tề Dịch cũng không nhẫn tâm đã kích, ngay cả tặng quà cũng không xong, về sau kết giao bạn gái nên làm sao a? Thất tình là nhỏ, mệnh người là lớn, người bị anh coi trọng tuyệt đối xui xẻo tới bị thương đổ máu, này không phải khoa trương, mà là sự thật.
Dùng xong cơm chiều, Ân Thứ trở về phòng, Tề Dịch thì ở phòng khách xem TV.
Mới vừa xem mẹ chồng nàng dâu xong, chuẩn bị xem khiêu chiến thủ tê quỷ thì phía sau đột nhiên truyền tới tiếng Ân Thứ: “Tề Dịch, lại đây một chút.”
“Chuyện gì?” Tề Dịch theo Ân Thứ vào trong phòng anh.
“Máy tính hư rồi, giúp tôi xem một chút.” Ân Thứ chỉ laptop màu đen trên bàn.
“Lại hư?” Bất cứ vật phẩm nào trên tay Ân Thứ đều không tồi tại được bao lâu, thật sự đáng thương mà.
Tề Dịch ngồi trước máy tính, bắt đầu kiểm tra trục trặc.
“Hẳn là dính virus.” Tề Dịch thuận miệng hỏi: “Có phải anh lick vào mấy trang web linh tinh không?”
Ân Thứ trầm mặc không nói. Anh sẽ không nói cho Tề Dịch biết mình vừa vào mấy trang web đồng tính, còn thuận tiện down về mấy bộ GV.
“Hử? Đây là cái gì?” Tề Dịch đang diệt virus cho máy, vô tình nhìn thấy những thứ down về, thì thầm: “Play trong phòng tắm, play trong phòng sách, toa xe…”
“Không có gì!” Ân Thứ trấn định giải thích: “Tôi chỉ đang nghiên cứu tính thực dụng của các phương tiện công cộng.”
Tề Dịch: “…”
Nghĩ cậu là thiếu niên thuần khiết cái gì cũng không hiểu à? Xem sex thì xem đi, có gì mà che che giấu giấu? Làm một người đàn ông độc thân ngay cả bạn gái cũng không thể kết giao, dùng mấy bộ phim sex để an ủi thể xác cùng tinh thần tịch mịch, có thể lý giải a.
“Tốt lắm.” Tề Dịch cười nói: “Virus đã bị diệt hết, anh có thể yên tâm sử dụng.”
“Cám ơn.”
Tề Dịch đứng dậy chuẩn bị rời đi, lúc tới cạnh cửa thì đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Cần tôi pha giúp anh một ly trà hạ hỏa không?”
“Tốt, cám ơn.” Ân Thứ thuận miệng đáp, đợi đến khi Tề Dịch bưng trà tới, uống vài hớp thì anh mới phản ứng lại, vì cái gì mình lại uống loại trà này a…
Tề Dịch tắm rửa xong, tiếp tục làm ổ trên sô pha xem thủ tê quỷ của mình.
Đang cảnh phấn khích thì một bóng ma xuất hiện trên đỉnh đầu.
Tề Dịch ngẩng đầu, thấy Ân Thứ thẳng tắp đứng ngay phía sau.
“Có việc?” Ánh mắt kia cũng thực dọa người, đặc biệt là luồng quỷ khí kia, đặc biệt dày đặc a.
Ân Thứ ngồi xuống cạnh Tề Dịch, dùng âm thanh trầm thấp nói: “Đêm nay ngủ cùng nhau đi.”
“Không, tôi quen ngủ một mình.” Tề Dịch không cần suy nghĩ liền cự tuyệt. Mới xem phim sex xong liền chạy tới rủ cậu ngủ chung, đi tìm chết đi! Cậu mới không muốn bị một kẻ nhiệt huyết tràn đầy tập kích lúc nửa đêm.
“Tối qua tôi mơ thấy ác mộng, cần người bồi.” Biểu tình Ân Thứ thực nghiêm túc.
Tề Dịch xoay người đối mặt với anh, thành khẩn đề nghị: “Tôi có thuốc ngủ, cam đoan chỉ cần hai viên có thể không mơ không mộng ngủ thẳng cẳng tới hừng đông, anh muốn không?”
“Uống thuốc ngủ hại tới sức khỏe.”
“Uống một hai lần thì không sao đâu.”
Ân Thứ nghiêm mặt không nói, sau đó đứng dậy trở về phòng mình.
Tề Dịch không hề mềm lòng, cứ việc luồng quỷ khí u buồn kia đã sắp tràn ngập khắp thế giới.
Quay đầu, phát hiện phần phấn khích nhất của bộ phim đã qua, TV vang lên âm thanh kết thúc cùng những dòng phụ đề chi chít.
Tề Dịch đành phải tắt TV, ngáp một cái trở về phòng ngủ.
Hai miếng ngọc bội bị cậu đặt trên đầu tủ, có phong ấn của hộp cùng vận khí của cậu trấn áp, tạm thời không cần lo lắng. Chờ cậu nghĩ ra biện pháp thì xử lý chúng sau.
Tề Dịch nghĩ nghĩ, mơ mơ hồ hồ liền ngủ mất.
Nửa đêm, cánh cửa phòng ngủ yên lặng mở ra, một bóng đen cao lớn nhẹ nhàng đi tới bên giường Tề Dịch, cẩn thận xốc chăn, chui vào…
Ngày hôm sau, Tề Dịch bị một trận đè ép tỉnh lại, phát hiện lồng ngực mình bị một cái đầu đè lên, hơi thở nóng rực xuyên qua lớp áo ngủ phả lên da thịt, một bàn tay vói vào trong quần áo, giữa hai chân còn bị một vật cứng đỉnh đỉnh, cả người không thể động đậy.
“Ân Thứ!” Tề Dịch chẳng chút ôn nhu nào gõ lên đầu Ân Thứ, đầu gối cũng gập lại thúc thúc bụng anh: “Mau lăn ra khỏi người tôi!”
Ân Thứ hừ nhẹ một tiếng, không chỉ không ‘lăn’ mà còn ôm lấy Tề Dịch cọ cọ.
Bắp đùi trong bị cọ xát vài cái, Tề Dịch chỉ cảm thấy da dẻ mình sắp bị thiêu cháy tới nơi, lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với người khác như vậy, không thể nói rõ là chán hay thích, tóm lại là rất quái dị.
“Ân Thứ, tránh ra cho tôi!” Tề Dịch dùng sức đẩy vai anh.
Ân Thứ rốt cuộc buông tay, chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu nhìn người dưới thân, ánh mắt u ám.
Động tác này của anh làm hạ thân hai người lại càng dán sát hơn. Độ cứng kia, chiều dài kia, Tề Dịch dùng bắp đùi cảm thụ một chút, quả thực là sự tồn tại siêu việt, cũng không biết có phải bình thường hấp thụ quá nhiều quỷ khí hay không mà xảy ra biến dị làm người ta khiếp sợ thế này…
Cậu bị Ân Thứ nhìn tới phát hoảng, chậm rãi nghiêng người, định chui ra từ khe hở ở cánh tay anh.
Một bàn tay to đỡ lấy eo giúp cậu ngồi cậy, hai người dựa vào thật sự rất gần, môi Ân Thứ đảo qua bên tai Tề Dịch, tiếng nói khàn khàn vọng vào tai: “Chào buổi sáng.”
Tề Dịch đẩy anh ra, chất vấn: “Sao anh lại ngủ trên giường tôi?”
“Thấy ác mộng, ngủ không được.” Ân Thứ mặt không đổi sắc trả lời.
“Vấn đề là cửa phòng tôi đã khóa rồi, anh vào bằng cách nào?”
Ân Thứ dời tầm mắt, xoay người rời giường, co giãn gân cốt. Cơ thể rắn chắc dưới nắng sớm lòe lòe tỏa sáng, vân da rõ ràng, tràn ngập sức mạnh.
Lực chú ý của Tề Dịch thành công bị dời đi, Ân Thứ lúc này mới nói: “Tôi đi rửa mặt trước.”
Nói xong, chỉ mặc mỗi cái quần lót thong thả bước đi.
Cho nên, anh ta rốt cuộc làm thế nào tiến vào phòng cậu a?
…