“Rốt cuộc cũng về nhà!” Tề Dịch hoan hô một tiếng rồi bổ nhào lên sô pha, ôm gối ôm hung hăng hôn một cái.
“Em cẩn thận một chút.” Ân Thứ nhắc nhở: “Xương chỉ vừa liền lại, coi chừng lại tổn thương nữa.”
“Ừm, biết mà.” Tề Dịch cười tủm tỉm đáp.
Ân Thứ thấy cậu lười biếng làm ổ trên sô pha, hệt như một con gấu mèo, chỉ còn kém lăn vài vòng nữa thôi, trong lòng nhịn không được cảm thấy thực mềm mại. Trong nhà có cậu ở, quả nhiên mới viên mãn nhất.
“Tôi đi nấu cơm.” Ân Thứ cởi áo khoác, xắn tay áo đi về phía phòng bếp.
Cái gì? Nấu cơm? Tề Dịch ngẩng phắt đầu dậy, vẻ mặt kinh khủng trừng Ân Thứ đang đi vào bếp. Cậu vội vàng ngồi dậy, bước nhanh theo.
Ân Thứ lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra, sau đó hí xoáy chuẩn bị, thịt để một bên, rau một bên, sau đó bắt đầu rửa.
Tề Dịch đứng tựa vào khung cửa, không chút chớp mắt nhìn theo động tác của anh.
Bạn Ân Thứ, rửa thịt không cần vắt như vắt đồ a! Rửa rau cũng không cần vắt! Phải gọt vỏ khoai tây trước rồi mới rửa chứ? Từ từ, anh còn định làm cua à? Cua không phải tùy tiện quăng vào nước là xong đâu! Làm qua loa có lệ như vậy, chúng nó sẽ hận anh a.
“Ngô.” Ân Thứ than nhẹ một tiếng.
“Sao vậy?” Tề Dịch bước qua xem thử.
Ân Thứ đưa tay tới, trên đó là vết tích bị cua kẹp thủng một lỗ.
Tề Dịch giúp anh rửa sạch, dán băng keo cá nhân, sau đó mới hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn làm cơm?”
Ân Thứ không nói.
Tề Dịch nhìn anh: “Anh không cần vì tôi mà làm những chuyện mình không am hiểu, tôi thích nấu nướng, cũng thích nhìn biểu tình thỏa mãn của anh khi ăn những món do đích thân tôi làm.”
Ân Thứ mở miệng: “Em biết tôi thích ăn gì, nhưng tôi lại không biết khẩu vị của em.”
“Muốn biết thì trực tiếp hỏi tôi không phải được rồi sao?”
“Không, tôi muốn tự mình thăm dò.”
“… tôi cảm thấy mình không chịu nổi ‘sự thăm dò’ của anh a.” Tề Dịch thành khẩn nói: “Phỏng chừng anh còn chưa hoàn thành thì tôi đã siêu thoát rồi.”
Năng lực bị nghi ngờ, Ân Thứ không vui.
Tề Dịch phát hiện cảm xúc đối phương tuột xuống, trấn an nói: “Cho dù anh muốn làm cơm thì phải làm từng bước một, phải bắt đầu từ những món đơn giản nhất.”
Ân Thứ giương mắt nhìn cậu.
“Hôm nay tôi dạy anh làm cà chua xào trứng đi?” Tề Dịch kéo anh qua bàn, vừa đánh trứng vừa giải thích. Cà chua xào trứng rất đơn giản, cơ bản chỉ cần học một lần là biết, quan trọng là canh lửa, không cần để bị khét là ổn.
Tề Dịch dùng một trái cà cùng một quả trứng làm một lần, Ân Thứ cũng làm theo một lần, hai dĩa cà chua xào trứng bày ra bàn, một cái tươi ngon, một cái khô vàng đen xì.
Sắc mặt Ân Thứ cũng biến hóa thành màu dĩa cà chua mà anh xào, bưng dĩa lên, chuẩn bị mang đi đổ.
“Này, chỉ hơi đen chút thôi, đừng lãng phí.” Tề Dịch cản lại, gạt dĩa cà chua anh xào vào chung dĩa của mình.
“Không thể ăn.” Ân Thứ nói.
“Chỉ cần là thức ăn dùng tâm làm ra thì đều ngon.” Tề Dịch múc một muỗng bỏ vào miệng, mặt mày cong cong, lại múc một muỗng đưa tới bên miệng Ân Thứ.
Ân Thứ há miệng, nhai nhai vài cái.
“Thế nào, cũng không tệ lắm đúng không?” Tề Dịch cười tủm tỉm hỏi.
Ân Thứ không bình luận gì. Nhưng đợi tới lúc ăn cơm, cả dĩa cà chua xào trứng đều bị anh ăn sạch.
Buổi tối, Ân Thứ thừa dịp Tề Dịch đi tắm lén lấy quyển vở ghi chép mà cậu đặt trên tủ đầu giường, bên trong là những món ăn mà Tề Dịch soạn ra cho riêng Ân Thứ, tất cả đều là món anh thích, hơn nữa còn không dễ dàng xuất hiện vấn đề an toàn thực phẩm. Này là Ân Thứ ngẫu nhiên phát hiện trong khoảng thời gian Tề Dịch nằm viện, mỗi món ăn ghi chép bên trong đều được chọn lựa tỉ mỉ cùng sửa sang.
Lần đầu tiên phát hiện quyển vở này, Ân Thứ cảm động tới tột đỉnh. Trước kia ở Ân gia từng nghe cậu nói tới thực đơn, cứ nghĩ là những món ăn mà cậu sưu tầm sửa sang lại khi trước mà thôi, nào ngờ còn đặc biệt soạn một quyển cho riêng anh. Quyển này có tổng cộng bốn mươi lăm món, chia theo mùa cùng thành phần sinh dưỡng, còn ghi thêm đủ loại kiêng cữ.
Ân Thứ kỳ thực không kiêng ăn, chính là rất nhiều loại thức ăn có tính uy hiếp đối với anh, Tề Dịch hiển nhiên rất chú ý tới điểm này, vì thế phi thường dụng tâm vì anh chọn lựa thức ăn. Tới bây giờ anh mới hiểu, chính mình sở dĩ có thể yên tâm ăn cơm như vậy, không phải vì có Tề Dịch ở bên cạnh nên quỷ khí không ảnh hưởng, mà bởi vì sự tỉ mỉ cùng cẩn trọng của cậu.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Ân Thứ đặt quyển vở lại chỗ cũ, chui vào trong chăn làm ấm giường, chờ Tề Dịch tới ‘lâm hạnh’.
Tề Dịch mang theo một thân hơi nước, mang dép mềm bước tới bên giường, thấy Ân Thứ nằm thẳng đừ thì liền chọt chọt má anh: “Há miệng tôi xem, lại ăn vụng kẹo đúng không?”
Ân Thứ u oán liếc nhìn cậu.
“Đừng tưởng giả vờ đáng thương là có thể trốn thoát.” Tề Dịch thúc giục: “Mau há miệng.”
Ân Thứ đành phải ngoan ngoãn há miệng.
Tề Dịch nhìn nhìn, vừa lòng tán thưởng: “Không tệ, không có ăn vụng.”
“Tề Dịch, em khiếm khuyết lòng tin với tôi.” Ân Thứ nghiêm túc biểu thị: “Tôi là người đàn ông của em, em không nên hoài nghi nhân phẩm của tôi.”
Tề Dịch xốc chăn, nằm xuống bên cạnh, cười nói: “Nhân phẩm? Anh mà cũng có thứ này à?”
“Đương nhiên là có.” Ân Thứ thực khẳng định nói: “Bằng không sao tôi có thể trở thành người đàn ông của em? Nhân phẩm phải siêu tốt.”
Tề Dịch trở mắt xem thường, không thèm để ý tới anh nữa.
“Tề Dịch.” Ân Thứ ôm lấy eo cậu, giống như hỏi cậu, cũng giống như đang tự hỏi chính mình: “Tôi có thể vì em làm cái gì đây?”
“Hử?”
Ân Thứ lại im lặng.
Tề Dịch hưng trí truy hỏi: “Anh muốn vì tôi làm gì?”
“Tôi không biết.” Này không phải còn đang rối rắm sao?
“Kia để tôi nói cho anh biết đi.”
Ân Thứ nghiêm nghị, chăm chú lắng nghe.
“Tôi á, muốn dưỡng một con thú cưng thật to.”
“…loại nhỏ không được à? Tỷ như con thỏ.”
Tề Dịch tiếp tục nói: “Hàng năm phải đi ra ngoài du lịch một hai lần.”
“Phải dẫn tôi theo.”
“Nghiên cứu tìm ra thực nhiều thức ăn ngon.”
“Tôi phụ trách ăn thử!”
“Cứ cách một đoạn thời gian phải cùng bạn bè tụ tập một lần.”
“Tôi có thể sắp xếp.”
“Có người bầu bạn.”
“Mỗi ngày đều bồi em!”
“Có người yêu tôi.”
“Tuyệt đối yêu em!”
“Có người nguyện ý đáp ứng hết thảy yêu cầu của tôi.”
“Cầu gì được nấy.”
Tề Dịch mỉm cười, nhìn Ân Thứ nói: “Anh em, tất cả những điều này anh đều làm vì tôi còn gì, hơn nữa anh cũng đã thỏa mãn tôi.”
Ân Thứ trầm mặc một hồi: “Còn thú cưng….” Nếu Tề Dịch thích, anh có thể cố chịu đựng.
Tề Dịch ôm lấy thắt lưng, cọ cọ ngực anh: “Không phải là anh sao?”
“…” Ân Thứ nhìn cái đầu trong lòng mình.
“Có thể tùy tiện ôm, tùy tiện sờ, còn có thể giải quyết tịch mịch, chọc tôi vui vẻ, chỉ trung thành với tôi, hơn nữa, còn biết làm ấm giường!”
Tề Dịch mỗi khi nói ra một câu, niềm vui sướng trong mắt Ân Thứ lại tăng thêm một phần.
Tề Dịch của anh, thực sự là yêu nhiều thế nào cũng không đủ.
Tề Dịch cảm giác giữa hai chân bị một vật cứng đỉnh đỉnh, mà Ân Thứ chỉ hôn lên má cậu, tựa hồ không có tính toán tiếp tục xâm nhập/
Cậu nằm viện nửa tháng, Ân Thứ liền cấm dục nửa tháng, hiện giờ cậu rốt cuộc cũng xuất viện, thế nhưng anh vẫn cố chịu đựng?
Tề Dịch xoa xoa eo anh, áp sát bên tai nhỏ giọng hỏi: “Không muốn à?”
Ân Thứ cả người căng thẳng: “Bác sĩ nói khoảng thời gian này em không nên vận động kịch liệt, tôi sợ làm em bị thương.”
“Vậy anh cứ nằm yên đi, để tôi tới.” Tề Dịch xoay người, ngồi lên người anh.
“Đừng dụ tôi.” Ánh mắt Ân Thứ nóng rựa, cổ họng khô khốc.
Tề Dịch cười khẽ một tiếng, cúi người hôn anh.
Ân Thứ nhịn không được muốn động, Tề Dịch liền cản lại: “Không được nhúc nhích, cẩn thận làm tôi bị thương.”
Ân Thứ chỉ đành nằm yên, tùy ý Tề Dịch châm lửa trên người mình.
Động tác của Tề Dịch thực nhẹ nhàng chậm chạp, chuyên chú mà tinh tế, hệt như một cọng lông chim cọ trên cơ thể, cơ hồ muốn chặt đứt dây thần kinh của anh. Ân Thứ phải dùng ý chí cực lớn mới có thể khống chế bản thân không áp đảo người này.
Giữa phòng ngủ vang lên tiếng thở dốc khe khẽ, mỏng manh mà áp lực, cấp tốc muốn phát tiết nhưng rồi lại không thể không nhẫn nại.
“Tề Dịch…” Ân Thứ đã nhẫn tới cực hạn.
Tề Dịch trấn an ‘suỵt’ một tiếng, đỡ lấy dục vọng đối phương, chậm rãi ngồi xuống.
Ân Thứ không thể nào chịu được, đỡ lấy thắt lưng cậu, dùng sức ấn xuống…
Đêm còn rất dài, một màn yêu thương nhẹ nhàng nóng bỏng chỉ vừa mới bắt đầu…
Sáng sớm, một trận hòa âm vang lên, quấy nhiễu hai người đang còn mơ ngủ.
Ân Thứ mặt lạnh nghe máy: “Nói.”
“Ân tổng, Triệu Minh Huy mất tích.”
“Sao lại thế?” Ánh mắt Ân Thứ ngưng trọng.
“Có người cứu ông ta từ tay Mắt Ưng. Tuy JC đã đóng băng tài khoản nhưng trên tay ông ta vẫn còn một số lớn tiền mặt cùng châu báu, rất nhiều người đang nhắm tới phần tài phú này.”
“Tôi biết rồi, cậu cứ tiếp tục theo dõi, có tin gì lập tức báo tôi biết.”
“Không cần phái người truy tìm à?”
“Không cần, hiện giờ ông ta chỉ là một tên vô dụng không tiền không nhà, kết cục đã có thể đoán được. Nếu ông ta còn mệnh mà sống thì cứ giao cho cảnh sát đi.” Bất quá Ân Thứ không đảm bảo sẽ để thân thể ông ta kiện toàn. Hiện giờ tinh lực anh chủ yếu tập trung vào việc xử lý sản nghiệp, năm đó khi cha mẹ anh mất đi, toàn bộ sản nghiệp đã bị Triệu Minh Huy cầm đầu Triệu gia ngấm ngầm chiếm đoạt, hiện giờ anh phải bắt bọn họ ngay cả nhà cũng không có mà về.
“Làm sao vậy?” Tề Dịch mơ mơ màng màng hỏi.
“Không có việc gì.” Ân Thứ cúp máy, ánh mắt biến thành ôn nhu.
Tề Dịch ngáp một cái, thuận miệng hỏi: “Triệu Minh Huy hiện giờ thế nào?”
“Mất tích không rõ, JC đang truy bắt.”
“Vậy gần nhất anh nên cẩn thận một chút.” Tề Dịch nghĩ nghĩ, vẫn lo lắng: “Ngày mai tôi bắt đầu đưa đón anh đi làm lại.”
“Không cần.” Anh không muốn để Tề Dịch gặp tai nạn nữa, ngừng một chút, anh đột nhiên đề nghị: “Tề Dịch, em dọn tới chỗ tôi ở đi.”
Nơi này chỉ là tiểu khu bình thường, an toàn không quá cao, tuy đã phái vệ sĩ tới bảo vệ nhưng cũng khó tránh khỏi có lúc sơ sẩy.
Tề Dịch suy nghĩ một chút, gật đầu: “Tốt, nghe theo anh.”
Ân Thứ đã thật lâu không ở tòa nhà này, quỷ khí anh lưu lại hẳn đã tan rất nhiều. Chờ Tề Dịch ở một khoảng thời gian thì cơ bản không còn vấn đề gì nữa.
Nhà có Tề Dịch, mọi sự đều đại cát.
Ân Thứ cao hứng, ngay hôm đó liền chuẩn bị chuyển nhà.
Ba ngày sau, Tề Dịch chính thức dọn vào nhà ma của Ân Thứ. Vì thế, cậu cố ý mời cả nhà thầy tới ăn một bữa cơm mừng chuyển nhà.
Mạc gia qua vài ngày nữa sẽ quay về Mỹ, chuyến về quê này quả thực có ấn tượng sâu sắc với bọn họ. Nguyện vọng kén rể của Mạc Quân Ngôn thật ra có thể xem là đạt được, chẳng qua đối tượng từ con gái chuyển thành con nuôi.
…
“Em cẩn thận một chút.” Ân Thứ nhắc nhở: “Xương chỉ vừa liền lại, coi chừng lại tổn thương nữa.”
“Ừm, biết mà.” Tề Dịch cười tủm tỉm đáp.
Ân Thứ thấy cậu lười biếng làm ổ trên sô pha, hệt như một con gấu mèo, chỉ còn kém lăn vài vòng nữa thôi, trong lòng nhịn không được cảm thấy thực mềm mại. Trong nhà có cậu ở, quả nhiên mới viên mãn nhất.
“Tôi đi nấu cơm.” Ân Thứ cởi áo khoác, xắn tay áo đi về phía phòng bếp.
Cái gì? Nấu cơm? Tề Dịch ngẩng phắt đầu dậy, vẻ mặt kinh khủng trừng Ân Thứ đang đi vào bếp. Cậu vội vàng ngồi dậy, bước nhanh theo.
Ân Thứ lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra, sau đó hí xoáy chuẩn bị, thịt để một bên, rau một bên, sau đó bắt đầu rửa.
Tề Dịch đứng tựa vào khung cửa, không chút chớp mắt nhìn theo động tác của anh.
Bạn Ân Thứ, rửa thịt không cần vắt như vắt đồ a! Rửa rau cũng không cần vắt! Phải gọt vỏ khoai tây trước rồi mới rửa chứ? Từ từ, anh còn định làm cua à? Cua không phải tùy tiện quăng vào nước là xong đâu! Làm qua loa có lệ như vậy, chúng nó sẽ hận anh a.
“Ngô.” Ân Thứ than nhẹ một tiếng.
“Sao vậy?” Tề Dịch bước qua xem thử.
Ân Thứ đưa tay tới, trên đó là vết tích bị cua kẹp thủng một lỗ.
Tề Dịch giúp anh rửa sạch, dán băng keo cá nhân, sau đó mới hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn làm cơm?”
Ân Thứ không nói.
Tề Dịch nhìn anh: “Anh không cần vì tôi mà làm những chuyện mình không am hiểu, tôi thích nấu nướng, cũng thích nhìn biểu tình thỏa mãn của anh khi ăn những món do đích thân tôi làm.”
Ân Thứ mở miệng: “Em biết tôi thích ăn gì, nhưng tôi lại không biết khẩu vị của em.”
“Muốn biết thì trực tiếp hỏi tôi không phải được rồi sao?”
“Không, tôi muốn tự mình thăm dò.”
“… tôi cảm thấy mình không chịu nổi ‘sự thăm dò’ của anh a.” Tề Dịch thành khẩn nói: “Phỏng chừng anh còn chưa hoàn thành thì tôi đã siêu thoát rồi.”
Năng lực bị nghi ngờ, Ân Thứ không vui.
Tề Dịch phát hiện cảm xúc đối phương tuột xuống, trấn an nói: “Cho dù anh muốn làm cơm thì phải làm từng bước một, phải bắt đầu từ những món đơn giản nhất.”
Ân Thứ giương mắt nhìn cậu.
“Hôm nay tôi dạy anh làm cà chua xào trứng đi?” Tề Dịch kéo anh qua bàn, vừa đánh trứng vừa giải thích. Cà chua xào trứng rất đơn giản, cơ bản chỉ cần học một lần là biết, quan trọng là canh lửa, không cần để bị khét là ổn.
Tề Dịch dùng một trái cà cùng một quả trứng làm một lần, Ân Thứ cũng làm theo một lần, hai dĩa cà chua xào trứng bày ra bàn, một cái tươi ngon, một cái khô vàng đen xì.
Sắc mặt Ân Thứ cũng biến hóa thành màu dĩa cà chua mà anh xào, bưng dĩa lên, chuẩn bị mang đi đổ.
“Này, chỉ hơi đen chút thôi, đừng lãng phí.” Tề Dịch cản lại, gạt dĩa cà chua anh xào vào chung dĩa của mình.
“Không thể ăn.” Ân Thứ nói.
“Chỉ cần là thức ăn dùng tâm làm ra thì đều ngon.” Tề Dịch múc một muỗng bỏ vào miệng, mặt mày cong cong, lại múc một muỗng đưa tới bên miệng Ân Thứ.
Ân Thứ há miệng, nhai nhai vài cái.
“Thế nào, cũng không tệ lắm đúng không?” Tề Dịch cười tủm tỉm hỏi.
Ân Thứ không bình luận gì. Nhưng đợi tới lúc ăn cơm, cả dĩa cà chua xào trứng đều bị anh ăn sạch.
Buổi tối, Ân Thứ thừa dịp Tề Dịch đi tắm lén lấy quyển vở ghi chép mà cậu đặt trên tủ đầu giường, bên trong là những món ăn mà Tề Dịch soạn ra cho riêng Ân Thứ, tất cả đều là món anh thích, hơn nữa còn không dễ dàng xuất hiện vấn đề an toàn thực phẩm. Này là Ân Thứ ngẫu nhiên phát hiện trong khoảng thời gian Tề Dịch nằm viện, mỗi món ăn ghi chép bên trong đều được chọn lựa tỉ mỉ cùng sửa sang.
Lần đầu tiên phát hiện quyển vở này, Ân Thứ cảm động tới tột đỉnh. Trước kia ở Ân gia từng nghe cậu nói tới thực đơn, cứ nghĩ là những món ăn mà cậu sưu tầm sửa sang lại khi trước mà thôi, nào ngờ còn đặc biệt soạn một quyển cho riêng anh. Quyển này có tổng cộng bốn mươi lăm món, chia theo mùa cùng thành phần sinh dưỡng, còn ghi thêm đủ loại kiêng cữ.
Ân Thứ kỳ thực không kiêng ăn, chính là rất nhiều loại thức ăn có tính uy hiếp đối với anh, Tề Dịch hiển nhiên rất chú ý tới điểm này, vì thế phi thường dụng tâm vì anh chọn lựa thức ăn. Tới bây giờ anh mới hiểu, chính mình sở dĩ có thể yên tâm ăn cơm như vậy, không phải vì có Tề Dịch ở bên cạnh nên quỷ khí không ảnh hưởng, mà bởi vì sự tỉ mỉ cùng cẩn trọng của cậu.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Ân Thứ đặt quyển vở lại chỗ cũ, chui vào trong chăn làm ấm giường, chờ Tề Dịch tới ‘lâm hạnh’.
Tề Dịch mang theo một thân hơi nước, mang dép mềm bước tới bên giường, thấy Ân Thứ nằm thẳng đừ thì liền chọt chọt má anh: “Há miệng tôi xem, lại ăn vụng kẹo đúng không?”
Ân Thứ u oán liếc nhìn cậu.
“Đừng tưởng giả vờ đáng thương là có thể trốn thoát.” Tề Dịch thúc giục: “Mau há miệng.”
Ân Thứ đành phải ngoan ngoãn há miệng.
Tề Dịch nhìn nhìn, vừa lòng tán thưởng: “Không tệ, không có ăn vụng.”
“Tề Dịch, em khiếm khuyết lòng tin với tôi.” Ân Thứ nghiêm túc biểu thị: “Tôi là người đàn ông của em, em không nên hoài nghi nhân phẩm của tôi.”
Tề Dịch xốc chăn, nằm xuống bên cạnh, cười nói: “Nhân phẩm? Anh mà cũng có thứ này à?”
“Đương nhiên là có.” Ân Thứ thực khẳng định nói: “Bằng không sao tôi có thể trở thành người đàn ông của em? Nhân phẩm phải siêu tốt.”
Tề Dịch trở mắt xem thường, không thèm để ý tới anh nữa.
“Tề Dịch.” Ân Thứ ôm lấy eo cậu, giống như hỏi cậu, cũng giống như đang tự hỏi chính mình: “Tôi có thể vì em làm cái gì đây?”
“Hử?”
Ân Thứ lại im lặng.
Tề Dịch hưng trí truy hỏi: “Anh muốn vì tôi làm gì?”
“Tôi không biết.” Này không phải còn đang rối rắm sao?
“Kia để tôi nói cho anh biết đi.”
Ân Thứ nghiêm nghị, chăm chú lắng nghe.
“Tôi á, muốn dưỡng một con thú cưng thật to.”
“…loại nhỏ không được à? Tỷ như con thỏ.”
Tề Dịch tiếp tục nói: “Hàng năm phải đi ra ngoài du lịch một hai lần.”
“Phải dẫn tôi theo.”
“Nghiên cứu tìm ra thực nhiều thức ăn ngon.”
“Tôi phụ trách ăn thử!”
“Cứ cách một đoạn thời gian phải cùng bạn bè tụ tập một lần.”
“Tôi có thể sắp xếp.”
“Có người bầu bạn.”
“Mỗi ngày đều bồi em!”
“Có người yêu tôi.”
“Tuyệt đối yêu em!”
“Có người nguyện ý đáp ứng hết thảy yêu cầu của tôi.”
“Cầu gì được nấy.”
Tề Dịch mỉm cười, nhìn Ân Thứ nói: “Anh em, tất cả những điều này anh đều làm vì tôi còn gì, hơn nữa anh cũng đã thỏa mãn tôi.”
Ân Thứ trầm mặc một hồi: “Còn thú cưng….” Nếu Tề Dịch thích, anh có thể cố chịu đựng.
Tề Dịch ôm lấy thắt lưng, cọ cọ ngực anh: “Không phải là anh sao?”
“…” Ân Thứ nhìn cái đầu trong lòng mình.
“Có thể tùy tiện ôm, tùy tiện sờ, còn có thể giải quyết tịch mịch, chọc tôi vui vẻ, chỉ trung thành với tôi, hơn nữa, còn biết làm ấm giường!”
Tề Dịch mỗi khi nói ra một câu, niềm vui sướng trong mắt Ân Thứ lại tăng thêm một phần.
Tề Dịch của anh, thực sự là yêu nhiều thế nào cũng không đủ.
Tề Dịch cảm giác giữa hai chân bị một vật cứng đỉnh đỉnh, mà Ân Thứ chỉ hôn lên má cậu, tựa hồ không có tính toán tiếp tục xâm nhập/
Cậu nằm viện nửa tháng, Ân Thứ liền cấm dục nửa tháng, hiện giờ cậu rốt cuộc cũng xuất viện, thế nhưng anh vẫn cố chịu đựng?
Tề Dịch xoa xoa eo anh, áp sát bên tai nhỏ giọng hỏi: “Không muốn à?”
Ân Thứ cả người căng thẳng: “Bác sĩ nói khoảng thời gian này em không nên vận động kịch liệt, tôi sợ làm em bị thương.”
“Vậy anh cứ nằm yên đi, để tôi tới.” Tề Dịch xoay người, ngồi lên người anh.
“Đừng dụ tôi.” Ánh mắt Ân Thứ nóng rựa, cổ họng khô khốc.
Tề Dịch cười khẽ một tiếng, cúi người hôn anh.
Ân Thứ nhịn không được muốn động, Tề Dịch liền cản lại: “Không được nhúc nhích, cẩn thận làm tôi bị thương.”
Ân Thứ chỉ đành nằm yên, tùy ý Tề Dịch châm lửa trên người mình.
Động tác của Tề Dịch thực nhẹ nhàng chậm chạp, chuyên chú mà tinh tế, hệt như một cọng lông chim cọ trên cơ thể, cơ hồ muốn chặt đứt dây thần kinh của anh. Ân Thứ phải dùng ý chí cực lớn mới có thể khống chế bản thân không áp đảo người này.
Giữa phòng ngủ vang lên tiếng thở dốc khe khẽ, mỏng manh mà áp lực, cấp tốc muốn phát tiết nhưng rồi lại không thể không nhẫn nại.
“Tề Dịch…” Ân Thứ đã nhẫn tới cực hạn.
Tề Dịch trấn an ‘suỵt’ một tiếng, đỡ lấy dục vọng đối phương, chậm rãi ngồi xuống.
Ân Thứ không thể nào chịu được, đỡ lấy thắt lưng cậu, dùng sức ấn xuống…
Đêm còn rất dài, một màn yêu thương nhẹ nhàng nóng bỏng chỉ vừa mới bắt đầu…
Sáng sớm, một trận hòa âm vang lên, quấy nhiễu hai người đang còn mơ ngủ.
Ân Thứ mặt lạnh nghe máy: “Nói.”
“Ân tổng, Triệu Minh Huy mất tích.”
“Sao lại thế?” Ánh mắt Ân Thứ ngưng trọng.
“Có người cứu ông ta từ tay Mắt Ưng. Tuy JC đã đóng băng tài khoản nhưng trên tay ông ta vẫn còn một số lớn tiền mặt cùng châu báu, rất nhiều người đang nhắm tới phần tài phú này.”
“Tôi biết rồi, cậu cứ tiếp tục theo dõi, có tin gì lập tức báo tôi biết.”
“Không cần phái người truy tìm à?”
“Không cần, hiện giờ ông ta chỉ là một tên vô dụng không tiền không nhà, kết cục đã có thể đoán được. Nếu ông ta còn mệnh mà sống thì cứ giao cho cảnh sát đi.” Bất quá Ân Thứ không đảm bảo sẽ để thân thể ông ta kiện toàn. Hiện giờ tinh lực anh chủ yếu tập trung vào việc xử lý sản nghiệp, năm đó khi cha mẹ anh mất đi, toàn bộ sản nghiệp đã bị Triệu Minh Huy cầm đầu Triệu gia ngấm ngầm chiếm đoạt, hiện giờ anh phải bắt bọn họ ngay cả nhà cũng không có mà về.
“Làm sao vậy?” Tề Dịch mơ mơ màng màng hỏi.
“Không có việc gì.” Ân Thứ cúp máy, ánh mắt biến thành ôn nhu.
Tề Dịch ngáp một cái, thuận miệng hỏi: “Triệu Minh Huy hiện giờ thế nào?”
“Mất tích không rõ, JC đang truy bắt.”
“Vậy gần nhất anh nên cẩn thận một chút.” Tề Dịch nghĩ nghĩ, vẫn lo lắng: “Ngày mai tôi bắt đầu đưa đón anh đi làm lại.”
“Không cần.” Anh không muốn để Tề Dịch gặp tai nạn nữa, ngừng một chút, anh đột nhiên đề nghị: “Tề Dịch, em dọn tới chỗ tôi ở đi.”
Nơi này chỉ là tiểu khu bình thường, an toàn không quá cao, tuy đã phái vệ sĩ tới bảo vệ nhưng cũng khó tránh khỏi có lúc sơ sẩy.
Tề Dịch suy nghĩ một chút, gật đầu: “Tốt, nghe theo anh.”
Ân Thứ đã thật lâu không ở tòa nhà này, quỷ khí anh lưu lại hẳn đã tan rất nhiều. Chờ Tề Dịch ở một khoảng thời gian thì cơ bản không còn vấn đề gì nữa.
Nhà có Tề Dịch, mọi sự đều đại cát.
Ân Thứ cao hứng, ngay hôm đó liền chuẩn bị chuyển nhà.
Ba ngày sau, Tề Dịch chính thức dọn vào nhà ma của Ân Thứ. Vì thế, cậu cố ý mời cả nhà thầy tới ăn một bữa cơm mừng chuyển nhà.
Mạc gia qua vài ngày nữa sẽ quay về Mỹ, chuyến về quê này quả thực có ấn tượng sâu sắc với bọn họ. Nguyện vọng kén rể của Mạc Quân Ngôn thật ra có thể xem là đạt được, chẳng qua đối tượng từ con gái chuyển thành con nuôi.
…