Suy sút lâu như vậy, Tề Dịch quyết định khôi phục cuộc sống làm thêm của mình.
“Vì cái gì không muốn tới Ân Đạt làm việc?” Ân Thứ đối với việc này có chút khó hiểu.
“Không thích cuộc sống chín giờ đi làm năm giờ tan ca.” Đối với một người sống không quá ba mươi tuổi mà nói, không thể tự do chi phối thời gian của mình thì không phải quá lãng phí sao? Một công việc ổn định thì hiển nhiên không thích hợp với cậu.
Ân Thứ thì thực hi vọng Tề Dịch tốt nhất ở bên cạnh mình suốt 24/24, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn một cái, khi rảnh rỗi còn có thể kéo vào phòng nghỉ lăn lăn… Chỉ ngẫm tới thôi cũng cảm thấy thực tốt đẹp! Bất quá anh cũng không miễn cưỡng, dù sao Tề Dịch vui vẻ là quan trọng nhất.
Vì thế, Tề Dịch vui sướng bắt đầu làm thêm. Trước kia cậu đang học tập sửa chữa, cũng không tính bỏ ngang bài vở. Vì thế liền tới tiệm của một người bạn thực tập sửa máy tính, di động cùng các thiết bị điện tử này nọ, tiền lương không tính toán, thời gian thì tự do sắp xếp.
Trước lúc gặp Ân Thứ, học tập sửa chửa chỉ là hứng thú mà thôi, nhưng sau khi quen anh, sửa chữa này nọ liền trở thành kỹ năng. Nguyên nhân là lực phá hoại đối với các vật phẩm bên người của anh thực sự là lớn kinh người!
Ước chừng cứ cách nửa tháng, cậu liền phát hiện Ân Thứ đổi di động, laptop cũng thường xuyên trục trặc.
Có một ngày Tề Dịch về nhà, nhìn thấy Ân Thứ tháo sim ra, tiếp đó vứt điện thoại vào thùng rác thì rốt cuộc không nhịn được nữa.
“Về sau điện thoại hư cứ giao cho tôi đi” Tề Dịch lụm chiếc điện thoại đáng thương trong thùng rác ra, phủi phủi, vẫn còn rất mới.
Cái tên phá của này!
“Rớt hư rồi.” Ân Thứ hoàn toàn không có ý thức phá hoại, chuyện đổi điện thoại đã tập mãi thành thói quen.
“Hư thì có thể sửa!” Tề Dịch trừng mắt: “Anh cứ vứt bỏ điện thoại mãi, không cảm thấy có chút nào không đúng à? Tôi phỏng chừng số điện thoại mà anh vứt đi cũng đủ để mở một tiệm điện thoại.”
Trọng yếu hơn là mỗi lần mua đều mua loại mới nhất mắc hơn bốn ngàn! Có cần giống nhà giàu mới nổi vậy không hả? Có tiền cũng đâu phải để lãng phí vậy a.
Ân Thứ vừa ăn bánh ngọt vừa khiêm tốn lắng nghe chỉ dạy.
“Này, cho anh.” Tề Dịch đưa qua một cái điện thoại đời cũ có giá trị ba trăm, phím rõ ràng, pin bền, trừ bỏ không có công năng lên mạng thì nghe gọi không thành vấn đề.
Ân Thứ nhận di động, nhìn chằm chằm ngoại hình giản dị của nó, không có chút ý kiến nào.
“Tạm thời để di động ở chỗ tôi, anh dùng cái này đi.” Tề Dịch dùng giọng điệu ra lệnh nói.
Ân Thứ cất điện thoại vào túi, sáng hôm sau thật sự cầm nó đi làm.
Hôm nay cùng khách hàng gặp mặt, song phương đều vui vẻ khí đạt thành hợp tác, lúc rời khỏi phòng họp, di động Ân Thứ reo vang, tiếng chuông là khúc quân hành cách mạng, có hiệu quả rung động cực cao. Lúc anh lôi cái điện thoại cũ kĩ ra thì lại càng làm đám người kinh hoảng tới rớt cả tròng mắt.
Vị khách hàng nọ len lén nói với Tả thư kí: “Quý công ty gần đây có phải gặp trục trặc tài chính không?” Nếu tài chính có vấn đề thì ông rất có hứng thú đầu tư a!
Tả Thành lộ ra nụ cười tươi rói chuyên nghiệp: “Ngài không cần lo lắng, Ân Đạt thực lực hùng hậu, hoàn toàn không có vấn đề về tài chính.”
“Nga…” Người nọ có chút thất vọng, lập tức lại hỏi: “Kia sử dụng điện thoại cổ là sở thích đặc biệt của Ân tổng à?”
Khóe miệng Tả Thành giật giật vài cái, trả lời: “Kỳ thực là vậy, cái điện thoại cũ kia từng là điện thoại mà cụ Ân từng sử dụng, sau đó ông lại giao Ân Đạt cho Ân tổng quản lý, chiếc điện thoại mà ông dùng nhiều năm cũng giao lại. Nghe nói chính nhờ chiếc điện thoại này mà Ân Đạt mới phát triển tới quy mô bây giờ, chiếc điện thoại này chính là vật chiêu tài của Ân gia, ý nghĩa rất đặc biệt.”
“Thì ra là thế.” Vị khách nghe vậy thì lập tức kính sợ chiếc điện thoại cũ kĩ kia. Ông là người Hồng Kông, đối với những chuyện này luôn ôm thái độ thành kính. Lúc rời đi, ông lén nói với Tả Thành: “Tả thư kí, nếu Ân tổng muốn bán chiếc điện thoại cũ kia, nhất định phải báo cho tôi biết, giá cả không thành vấn đề.”
“Tốt, tôi sẽ giúp ngài lưu ý.” Tả Thành cười thực chân thành.
Ai biết nội tâm anh cáu kỉnh cỡ nào! Ân đại tổng giám đốc, hôm nay rốt cuộc ngài có sợi dây thần kinh nào bị hỏng vậy, cư nhiên cầm một chiếc đập đá đi rêu rao khắp nơi, để ý tới hình tượng công ty một chút được không! Không thấy người ta hoài nghi vấn đề tài chính của công ty à?
“Ân tổng, nếu điện thoại của ngài bị hư, sao không nói cho tôi biết? Tôi sẽ lập tức đổi mới cho ngài!” Tả Thành nghiến răng nghiến lợi nói.
“Không cần.” Ân Thứ thực bình tĩnh nói: “Tề Dịch đang giúp tôi sửa điện thoại, chờ sửa xong sẽ trả lại cho tôi.”
“Kia ngài cũng có thể dùng tạm điện thoại khác mà, tỷ như chiếc IPhone mới ra.”
“Cái điện thoại này là Tề Dịch cho tôi.” Ân Thứ nghiêm túc nói: “Em ấy nói tôi quá lãng phí, trước lúc điện thoại sửa xong, không cho tôi sài cái điện thoại nào có giá quá một ngàn.”
“…” Tả Thành không còn lời nào để nói. Ân Thứ đã hoàn toàn đắm chìm, tin tưởng Tề Dịch tới mức không còn nguyên tắc nữa. Hơn nữa nếu xét lại thì với trình độ hư hao điện thoại của anh, tổng tiền cộng lại chỉ sợ đã vượt quá mấy trăm vạn, quả thực có thể gọi là lãng phí.
Nếu đã là lệnh của Tề Dịch, cơn giận của Tả Thành thoáng chốc bình ổn. Ân Thứ là fan của Tề Dịch, kì thực, anh cũng vậy a…
Hôm sau, Tề Dịch đưa chiếc điện thoại đã sửa tốt cho Ân Thứ, dặn dò: “Hư thì tìm tôi, không được tùy tiện vứt bỏ. Nếu để tôi phát hiện anh lại đổi điện thoại mới thì cứ ngủ ngoài phòng khách một tháng cho tôi.”
Uy hiếp này quả thực rất có lực sát thương, Ân Thứ nghiêm túc biểu thị mình tuyệt đối tuân mệnh.
Tề Dịch cầm lại chiếc điện thoại cũ kia, tính toán về sau nó sẽ trở thành thiết bị liên lạc thay thế tạm thời cho Ân Thứ, kết quả lại phát hiện nó cư nhiên không thể mở nguồn!
Tề Dịch hết biết nói gì nhìn Ân Thứ, trong biểu tình nghiêm nghị của anh cố moi móc một chút gì đó gọi là vô tội.
“Anh yêu à.” Tề Dịch mỉm cười: “Anh làm thế nào mà chỉ mới ngắn ngủi một ngày đã phá hư thêm một chiếc điện thoại rồi?” Mà món bị hư lại là một chiếc điện thoại đập đá có thể xem là siêu bền.
“Em biết mà, trên người tôi có quỷ.”
“…” Lý do này rất chính đáng, không thể phản bác.
Ánh mắt Ân Thứ lóe sáng nhìn cậu.
“Nhìn chằm chằm tôi làm gì?”
Ân Thứ cọ qua, nhỏ giọng nói: “Này là lần đầu tiên em gọi tôi là ‘anh yêu’.”
“…”
“Buổi tối khi ở trên giường, có thể gọi vậy không?”
Tề Dịch do dự nói: “… xem tâm tình.”
“Hiểu rồi.” Ân Thứ lập tức tràn đầy ý chí chiến đấu, cũng không rõ đang nghĩ tới cái gì.
Buổi tối, Tề Dịch làm xong cơm tối vẫn không thấy Ân Thứ trở về, nhịn không được liền gọi điện qua, nào ngờ lại không gọi được. Cậu liền gọi cho Tả Thành, Tả Thành nói ba mươi phút trước anh đã đưa Ân tổng tới dưới lầu.
Tề Dịch lại chờ thêm một tiếng, thầm nghĩ, người này không phải lại gặp phải sự cố gì đi? Nói không chừng đang bị nhốt ở một góc nào đó chờ cậu tới cứu!
Nghĩ tới đây, Tề Dịch liền ngồi không yên, mặc áo khoác rồi đi ra ngoài, nào ngờ vừa mới mở cửa ra thì tầm mắt đã bị một rừng hồng bao phủ.
“Tặng cho em, em yêu.” Ân Thứ một tay cầm hoa hồng, một tay cầm bóng tay, tinh thần phấn chấn đứng ngoài cửa nhìn cậu, bộ dáng cầu khen ngợi.
“…anh về trễ như vậy chính vì mua mấy cái này?” Tề Dịch hỏi.
“Ừm” Ân Thứ nói: “Nghe nói tặng hoa sẽ làm tâm tình người ta vui vẻ, em thích không?”
“Anh vào đi đã.” Tề Dịch để anh vào nhà, ánh mắt lơ đãng dừng ở ống quần anh, nơi đó có một mảng bùn dơ, trong giầy khẳng định cũng bị ướt.
Ân Thứ cúi đầu nhìn nhìn, giải thích: “Lúc băng qua đường bị xe hất nước trúng.”
“Còn nơi này?” Tề Dịch kéo chỗ rách trên tay áo anh.
“Thuận tiện còn bị quẹt một chút.”
Tề Dịch hít một hơi: “Chỉ vì mua hoa cùng bóng bay?” Hai tiếng này, anh rốt cuộc đã trải qua biết bao nhiêu gian nan nguy hiểm?
“Em không thích hoa à?”
“Trọng điểm không phải cái này!” Tề Dịch hỏi: “Di động của anh đâu, vì cái gì gọi không được?”
Ân Thứ lấy điện thoại trong túi ra, đáp: “Vừa nãy bị rớt xuống vũng nước, tắt máy rồi.”
Tề Dịch xoay người, hít sâu, thở mạnh—– mẹ nó, thực muốn đánh người mà!
Ân Thứ đặt hoa cùng bóng bay qua một bên, bước qua ôm lấy cậu: “Em giận à?”
“Phải.”
“Vì cái gì?”
“Đồ ăn tôi làm đều nguội lạnh cả.”
“Tôi sẽ hâm lại.”
“Tôi chờ anh hai tiếng đồng hồ!”
“Thực xin lỗi.”
“Tôi không cần anh mua hoa cho tôi!”
“…” Trên người Ân Thứ tỏa ra áp suất thấp.
“Ân Thứ.” Tề Dịch xoay người, thật sâu nhìn vào mắt anh: “Anh có biết tôi lo lắng thế nào không?”
“…”
“Tả Thành nói đã đưa anh về tới đây nhưng tôi gọi thế nào cũng không được, cứ sợ anh lại gặp chuyện ngoài ý muốn.”
“…thực xin lỗi.” Ân Thứ dán mặt bên cổ cậu, lầu bầu nói: “Là tôi không suy nghĩ chu đáo.”
“Về sau muốn tặng hoa cho tôi cứ đặt người ta mang tới là được, không cần tự mình đi mua.”
“Thứ tặng cho em, tôi muốn tự mình chọn.” Ân Thứ rút ra một nhánh hồng, đóa hoa no đủ nhiều bọt nước: “Mỗi đóa hoa đều là tôi tự tay chọn.”
Cho nên anh mới về muộn như vậy?
Tề Dịch nhìn đóa hoa trên tay anh, trong lòng xuất hiện một tia ấm áp.
“Thích không?” Ân Thứ lại hỏi.
Tề Dịch gật đầu: “Rất thích, cám ơn anh.”
Biểu tình Ân Thứ thả lỏng, cúi đầu hôn lên môi cậu.
“Được rồi, mau đi tắm đi, vớ ướt hết cả rồi kìa.” Tề Dịch ngượng ngùng đẩy đẩy anh.
“Tốt.” Ân Thứ nghe lời chuẩn bị về phòng.
“Khoan đã.” Tề Dịch gọi anh lại.
Ân Thứ quay đầu.
Tề Dịch đưa tay về phía anh: “Để đóa hoa lại!”
Trong mắt Ân Thứ xẹt qua ý cười, đưa đóa hoa hồng cho cậu.
Chờ anh tắm xong, Tề Dịch đã hâm nóng đồ ăn, cắm hoa hồng vào bình, bóng tay cũng được cột vào quầy rượu.
Ân Thứ nhìn hết thảy, trong lòng có cảm giác thỏa mãn khó nói nên lời.
Buổi tối, Tề Dịch nói với Ân Thứ: “Về sau đừng làm tôi lo lắng nữa, món quà mà tôi mong muốn nhất chính là nhìn thấy anh bình an, vô tai vô nan.”
“Tôi cũng vậy.” Kỳ thực bất cứ món quà nào cũng không thích hợp với bọn họ, tình cảm bọn họ dành cho nhau chính là món quà quý giá nhất.
Tề Dịch ôm lấy cổ anh, ôn nhu gọi: “Anh yêu.”
Một tiếng ‘anh yêu’ nháy mắt làm máu trong người Ân Thứ sôi trào…
Tề Dịch cũng không biết, cửa hàng bán hoa được Ân Thứ ghé thăm kia, sau khi anh rời đi, tất cả hoa tươi trong tiệm không biết vì nguyên do gì bắt đầu héo tàn, vô luận là nhập về chủng loại nào cũng không trốn khỏi vận mệnh bi thảm. Ngay lúc bọn họ sắp không kinh doanh nổi thì Ân Thứ dùng cái giá cao hơn gấp ba lần thu mua lại cả cửa tiệm.
Từ đó về sau, Tề Dịch rốt ruộc không cần lo lắng không có hoa tươi trang trí nhà nữa…
…
“Vì cái gì không muốn tới Ân Đạt làm việc?” Ân Thứ đối với việc này có chút khó hiểu.
“Không thích cuộc sống chín giờ đi làm năm giờ tan ca.” Đối với một người sống không quá ba mươi tuổi mà nói, không thể tự do chi phối thời gian của mình thì không phải quá lãng phí sao? Một công việc ổn định thì hiển nhiên không thích hợp với cậu.
Ân Thứ thì thực hi vọng Tề Dịch tốt nhất ở bên cạnh mình suốt 24/24, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn một cái, khi rảnh rỗi còn có thể kéo vào phòng nghỉ lăn lăn… Chỉ ngẫm tới thôi cũng cảm thấy thực tốt đẹp! Bất quá anh cũng không miễn cưỡng, dù sao Tề Dịch vui vẻ là quan trọng nhất.
Vì thế, Tề Dịch vui sướng bắt đầu làm thêm. Trước kia cậu đang học tập sửa chữa, cũng không tính bỏ ngang bài vở. Vì thế liền tới tiệm của một người bạn thực tập sửa máy tính, di động cùng các thiết bị điện tử này nọ, tiền lương không tính toán, thời gian thì tự do sắp xếp.
Trước lúc gặp Ân Thứ, học tập sửa chửa chỉ là hứng thú mà thôi, nhưng sau khi quen anh, sửa chữa này nọ liền trở thành kỹ năng. Nguyên nhân là lực phá hoại đối với các vật phẩm bên người của anh thực sự là lớn kinh người!
Ước chừng cứ cách nửa tháng, cậu liền phát hiện Ân Thứ đổi di động, laptop cũng thường xuyên trục trặc.
Có một ngày Tề Dịch về nhà, nhìn thấy Ân Thứ tháo sim ra, tiếp đó vứt điện thoại vào thùng rác thì rốt cuộc không nhịn được nữa.
“Về sau điện thoại hư cứ giao cho tôi đi” Tề Dịch lụm chiếc điện thoại đáng thương trong thùng rác ra, phủi phủi, vẫn còn rất mới.
Cái tên phá của này!
“Rớt hư rồi.” Ân Thứ hoàn toàn không có ý thức phá hoại, chuyện đổi điện thoại đã tập mãi thành thói quen.
“Hư thì có thể sửa!” Tề Dịch trừng mắt: “Anh cứ vứt bỏ điện thoại mãi, không cảm thấy có chút nào không đúng à? Tôi phỏng chừng số điện thoại mà anh vứt đi cũng đủ để mở một tiệm điện thoại.”
Trọng yếu hơn là mỗi lần mua đều mua loại mới nhất mắc hơn bốn ngàn! Có cần giống nhà giàu mới nổi vậy không hả? Có tiền cũng đâu phải để lãng phí vậy a.
Ân Thứ vừa ăn bánh ngọt vừa khiêm tốn lắng nghe chỉ dạy.
“Này, cho anh.” Tề Dịch đưa qua một cái điện thoại đời cũ có giá trị ba trăm, phím rõ ràng, pin bền, trừ bỏ không có công năng lên mạng thì nghe gọi không thành vấn đề.
Ân Thứ nhận di động, nhìn chằm chằm ngoại hình giản dị của nó, không có chút ý kiến nào.
“Tạm thời để di động ở chỗ tôi, anh dùng cái này đi.” Tề Dịch dùng giọng điệu ra lệnh nói.
Ân Thứ cất điện thoại vào túi, sáng hôm sau thật sự cầm nó đi làm.
Hôm nay cùng khách hàng gặp mặt, song phương đều vui vẻ khí đạt thành hợp tác, lúc rời khỏi phòng họp, di động Ân Thứ reo vang, tiếng chuông là khúc quân hành cách mạng, có hiệu quả rung động cực cao. Lúc anh lôi cái điện thoại cũ kĩ ra thì lại càng làm đám người kinh hoảng tới rớt cả tròng mắt.
Vị khách hàng nọ len lén nói với Tả thư kí: “Quý công ty gần đây có phải gặp trục trặc tài chính không?” Nếu tài chính có vấn đề thì ông rất có hứng thú đầu tư a!
Tả Thành lộ ra nụ cười tươi rói chuyên nghiệp: “Ngài không cần lo lắng, Ân Đạt thực lực hùng hậu, hoàn toàn không có vấn đề về tài chính.”
“Nga…” Người nọ có chút thất vọng, lập tức lại hỏi: “Kia sử dụng điện thoại cổ là sở thích đặc biệt của Ân tổng à?”
Khóe miệng Tả Thành giật giật vài cái, trả lời: “Kỳ thực là vậy, cái điện thoại cũ kia từng là điện thoại mà cụ Ân từng sử dụng, sau đó ông lại giao Ân Đạt cho Ân tổng quản lý, chiếc điện thoại mà ông dùng nhiều năm cũng giao lại. Nghe nói chính nhờ chiếc điện thoại này mà Ân Đạt mới phát triển tới quy mô bây giờ, chiếc điện thoại này chính là vật chiêu tài của Ân gia, ý nghĩa rất đặc biệt.”
“Thì ra là thế.” Vị khách nghe vậy thì lập tức kính sợ chiếc điện thoại cũ kĩ kia. Ông là người Hồng Kông, đối với những chuyện này luôn ôm thái độ thành kính. Lúc rời đi, ông lén nói với Tả Thành: “Tả thư kí, nếu Ân tổng muốn bán chiếc điện thoại cũ kia, nhất định phải báo cho tôi biết, giá cả không thành vấn đề.”
“Tốt, tôi sẽ giúp ngài lưu ý.” Tả Thành cười thực chân thành.
Ai biết nội tâm anh cáu kỉnh cỡ nào! Ân đại tổng giám đốc, hôm nay rốt cuộc ngài có sợi dây thần kinh nào bị hỏng vậy, cư nhiên cầm một chiếc đập đá đi rêu rao khắp nơi, để ý tới hình tượng công ty một chút được không! Không thấy người ta hoài nghi vấn đề tài chính của công ty à?
“Ân tổng, nếu điện thoại của ngài bị hư, sao không nói cho tôi biết? Tôi sẽ lập tức đổi mới cho ngài!” Tả Thành nghiến răng nghiến lợi nói.
“Không cần.” Ân Thứ thực bình tĩnh nói: “Tề Dịch đang giúp tôi sửa điện thoại, chờ sửa xong sẽ trả lại cho tôi.”
“Kia ngài cũng có thể dùng tạm điện thoại khác mà, tỷ như chiếc IPhone mới ra.”
“Cái điện thoại này là Tề Dịch cho tôi.” Ân Thứ nghiêm túc nói: “Em ấy nói tôi quá lãng phí, trước lúc điện thoại sửa xong, không cho tôi sài cái điện thoại nào có giá quá một ngàn.”
“…” Tả Thành không còn lời nào để nói. Ân Thứ đã hoàn toàn đắm chìm, tin tưởng Tề Dịch tới mức không còn nguyên tắc nữa. Hơn nữa nếu xét lại thì với trình độ hư hao điện thoại của anh, tổng tiền cộng lại chỉ sợ đã vượt quá mấy trăm vạn, quả thực có thể gọi là lãng phí.
Nếu đã là lệnh của Tề Dịch, cơn giận của Tả Thành thoáng chốc bình ổn. Ân Thứ là fan của Tề Dịch, kì thực, anh cũng vậy a…
Hôm sau, Tề Dịch đưa chiếc điện thoại đã sửa tốt cho Ân Thứ, dặn dò: “Hư thì tìm tôi, không được tùy tiện vứt bỏ. Nếu để tôi phát hiện anh lại đổi điện thoại mới thì cứ ngủ ngoài phòng khách một tháng cho tôi.”
Uy hiếp này quả thực rất có lực sát thương, Ân Thứ nghiêm túc biểu thị mình tuyệt đối tuân mệnh.
Tề Dịch cầm lại chiếc điện thoại cũ kia, tính toán về sau nó sẽ trở thành thiết bị liên lạc thay thế tạm thời cho Ân Thứ, kết quả lại phát hiện nó cư nhiên không thể mở nguồn!
Tề Dịch hết biết nói gì nhìn Ân Thứ, trong biểu tình nghiêm nghị của anh cố moi móc một chút gì đó gọi là vô tội.
“Anh yêu à.” Tề Dịch mỉm cười: “Anh làm thế nào mà chỉ mới ngắn ngủi một ngày đã phá hư thêm một chiếc điện thoại rồi?” Mà món bị hư lại là một chiếc điện thoại đập đá có thể xem là siêu bền.
“Em biết mà, trên người tôi có quỷ.”
“…” Lý do này rất chính đáng, không thể phản bác.
Ánh mắt Ân Thứ lóe sáng nhìn cậu.
“Nhìn chằm chằm tôi làm gì?”
Ân Thứ cọ qua, nhỏ giọng nói: “Này là lần đầu tiên em gọi tôi là ‘anh yêu’.”
“…”
“Buổi tối khi ở trên giường, có thể gọi vậy không?”
Tề Dịch do dự nói: “… xem tâm tình.”
“Hiểu rồi.” Ân Thứ lập tức tràn đầy ý chí chiến đấu, cũng không rõ đang nghĩ tới cái gì.
Buổi tối, Tề Dịch làm xong cơm tối vẫn không thấy Ân Thứ trở về, nhịn không được liền gọi điện qua, nào ngờ lại không gọi được. Cậu liền gọi cho Tả Thành, Tả Thành nói ba mươi phút trước anh đã đưa Ân tổng tới dưới lầu.
Tề Dịch lại chờ thêm một tiếng, thầm nghĩ, người này không phải lại gặp phải sự cố gì đi? Nói không chừng đang bị nhốt ở một góc nào đó chờ cậu tới cứu!
Nghĩ tới đây, Tề Dịch liền ngồi không yên, mặc áo khoác rồi đi ra ngoài, nào ngờ vừa mới mở cửa ra thì tầm mắt đã bị một rừng hồng bao phủ.
“Tặng cho em, em yêu.” Ân Thứ một tay cầm hoa hồng, một tay cầm bóng tay, tinh thần phấn chấn đứng ngoài cửa nhìn cậu, bộ dáng cầu khen ngợi.
“…anh về trễ như vậy chính vì mua mấy cái này?” Tề Dịch hỏi.
“Ừm” Ân Thứ nói: “Nghe nói tặng hoa sẽ làm tâm tình người ta vui vẻ, em thích không?”
“Anh vào đi đã.” Tề Dịch để anh vào nhà, ánh mắt lơ đãng dừng ở ống quần anh, nơi đó có một mảng bùn dơ, trong giầy khẳng định cũng bị ướt.
Ân Thứ cúi đầu nhìn nhìn, giải thích: “Lúc băng qua đường bị xe hất nước trúng.”
“Còn nơi này?” Tề Dịch kéo chỗ rách trên tay áo anh.
“Thuận tiện còn bị quẹt một chút.”
Tề Dịch hít một hơi: “Chỉ vì mua hoa cùng bóng bay?” Hai tiếng này, anh rốt cuộc đã trải qua biết bao nhiêu gian nan nguy hiểm?
“Em không thích hoa à?”
“Trọng điểm không phải cái này!” Tề Dịch hỏi: “Di động của anh đâu, vì cái gì gọi không được?”
Ân Thứ lấy điện thoại trong túi ra, đáp: “Vừa nãy bị rớt xuống vũng nước, tắt máy rồi.”
Tề Dịch xoay người, hít sâu, thở mạnh—– mẹ nó, thực muốn đánh người mà!
Ân Thứ đặt hoa cùng bóng bay qua một bên, bước qua ôm lấy cậu: “Em giận à?”
“Phải.”
“Vì cái gì?”
“Đồ ăn tôi làm đều nguội lạnh cả.”
“Tôi sẽ hâm lại.”
“Tôi chờ anh hai tiếng đồng hồ!”
“Thực xin lỗi.”
“Tôi không cần anh mua hoa cho tôi!”
“…” Trên người Ân Thứ tỏa ra áp suất thấp.
“Ân Thứ.” Tề Dịch xoay người, thật sâu nhìn vào mắt anh: “Anh có biết tôi lo lắng thế nào không?”
“…”
“Tả Thành nói đã đưa anh về tới đây nhưng tôi gọi thế nào cũng không được, cứ sợ anh lại gặp chuyện ngoài ý muốn.”
“…thực xin lỗi.” Ân Thứ dán mặt bên cổ cậu, lầu bầu nói: “Là tôi không suy nghĩ chu đáo.”
“Về sau muốn tặng hoa cho tôi cứ đặt người ta mang tới là được, không cần tự mình đi mua.”
“Thứ tặng cho em, tôi muốn tự mình chọn.” Ân Thứ rút ra một nhánh hồng, đóa hoa no đủ nhiều bọt nước: “Mỗi đóa hoa đều là tôi tự tay chọn.”
Cho nên anh mới về muộn như vậy?
Tề Dịch nhìn đóa hoa trên tay anh, trong lòng xuất hiện một tia ấm áp.
“Thích không?” Ân Thứ lại hỏi.
Tề Dịch gật đầu: “Rất thích, cám ơn anh.”
Biểu tình Ân Thứ thả lỏng, cúi đầu hôn lên môi cậu.
“Được rồi, mau đi tắm đi, vớ ướt hết cả rồi kìa.” Tề Dịch ngượng ngùng đẩy đẩy anh.
“Tốt.” Ân Thứ nghe lời chuẩn bị về phòng.
“Khoan đã.” Tề Dịch gọi anh lại.
Ân Thứ quay đầu.
Tề Dịch đưa tay về phía anh: “Để đóa hoa lại!”
Trong mắt Ân Thứ xẹt qua ý cười, đưa đóa hoa hồng cho cậu.
Chờ anh tắm xong, Tề Dịch đã hâm nóng đồ ăn, cắm hoa hồng vào bình, bóng tay cũng được cột vào quầy rượu.
Ân Thứ nhìn hết thảy, trong lòng có cảm giác thỏa mãn khó nói nên lời.
Buổi tối, Tề Dịch nói với Ân Thứ: “Về sau đừng làm tôi lo lắng nữa, món quà mà tôi mong muốn nhất chính là nhìn thấy anh bình an, vô tai vô nan.”
“Tôi cũng vậy.” Kỳ thực bất cứ món quà nào cũng không thích hợp với bọn họ, tình cảm bọn họ dành cho nhau chính là món quà quý giá nhất.
Tề Dịch ôm lấy cổ anh, ôn nhu gọi: “Anh yêu.”
Một tiếng ‘anh yêu’ nháy mắt làm máu trong người Ân Thứ sôi trào…
Tề Dịch cũng không biết, cửa hàng bán hoa được Ân Thứ ghé thăm kia, sau khi anh rời đi, tất cả hoa tươi trong tiệm không biết vì nguyên do gì bắt đầu héo tàn, vô luận là nhập về chủng loại nào cũng không trốn khỏi vận mệnh bi thảm. Ngay lúc bọn họ sắp không kinh doanh nổi thì Ân Thứ dùng cái giá cao hơn gấp ba lần thu mua lại cả cửa tiệm.
Từ đó về sau, Tề Dịch rốt ruộc không cần lo lắng không có hoa tươi trang trí nhà nữa…
…