Buổi sáng Ân Thứ thức giấc thì Tề Dịch vẫn còn say ngủ. Anh nghiêng người ôn nhu nhìn gương mặt khi ngủ của cậu, vươn tay nhẹ nhàng lướt qua từng đường nét.
Khoảng thời gian này em ấy vẫn luôn một tấc không rời bồi bên cạnh, cùng anh chia sẻ áp lực cùng nguy hiểm. Vì mình, em ấy cố gắng đến vậy. Ân Thứ không thể tưởng tượng, nếu mất đi người này, mình nên làm cái gì bây giờ?
Ân Thứ nắm lấy tay cậu, áp lên môi mình hôn một ngụm.
Lông mi Tề Dịch khẽ run động vài cái, lập tức mở mắt ra, lộ ra một nụ cười thật tươi với Ân Thứ: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Ân Thứ sáp qua, cho cậu một nụ hôn buổi sáng.
“Hôm nay cuối tuần, chúng ta ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi một ngày đi?” Tề Dịch đề nghị.
“Ừ.”
“Vậy anh nói xem chúng ta nên làm gì?”
Ân Thứ đáp: “Ăn cơm, làm tình, ăn cơm, làm tình…”
Tề Dịch trừng mắt liếc anh một cái: “Biết ngay anh không có đề nghị gì hay ho mà.”
“Vậy chứ em muốn làm gì?” Ân Thứ nghịch ngón tay cậu, ánh mắt nhu hòa, vẻ mặt thích thú. Cùng Tề Dịch ở cùng một chỗ, anh vẫn luôn thực thả lỏng.
“Ừm…” Tề Dịch nhìn trần nhà nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: “Chúng ta quay phim cảnh nấu ăn đi!”
“Quay phim?”
“Đúng a.” Hai mắt Tề Dịch tỏa sáng: “Không phải anh nói muốn học nấu ăn à? Thu hình lại, lúc quên thì có thể mở ra xem.”
“Tốt.” Khóe mắt Ân Thứ lộ ra ý cười.
Tề Dịch xoay người ngồi dậy, tinh thần phấn chấn tới phòng tắm rửa mặt đánh răng.
Bên cạnh là một khoảng không, Ân Thứ cũng không có hứng thú tiếp tục ngủ nướng, liền theo vào phòng tắm.
Lần đầu tiên quay phim, Tề Dịch quyết định lấy bữa sáng làm thí nghiệm. Đại đa số mọi người thường lựa chọn bữa sáng đơn giản gọn lẹ, bởi vì còn phải đi làm hoặc tới trường, không tốn nhiều thời gian. Cho nên lần này cậu tính làm mì xào, mì xào không cần quá nhiều kĩ thuật, trọng điểm là cách làm nước sốt.
Ân Thứ giơ DV, quay lại động tác đeo tạp dề của Tề Dịch.
Tề Dịch khoát tay với máy quay: “Đợi lát nữa rồi quay.”
Ân Thứ không để ý tới, anh thích bộ dáng mặc tạp dề của Tề Dịch, cảm thấy thực đáng yêu.
Bày ra đủ công cụ cùng nguyên liệu đã rửa sạch, Tề dịch bắt đầu xử lý nguyên liệu, chuẩn bị xong thịt gà băm nhuyễn, dưa leo cắt sợi, cà chua cắt hạt lựu, đậu phộng băm nguyễn cùng hành lá.
Ân Thứ vừa quay vừa thừa dịp Tề Dịch không chú ý, lén ăn vụn mấy miếng dưa leo.
Tề Dịch chuyên tâm xử lý, không thấy hành động mờ ám của anh. Cậu nhỏ vài giọt dầu vừng vào nước sôi, cho thêm các loại gia vị, đun nóng dầu rồi bỏ thịt gà cùng tương đậu vào xào vài phút, lúc này, mùi thơm bắt đầu lan tỏa khắp phòng bếp.
Ân Thứ chĩa DV về phía chảo, mà bụng cũng theo đó phát ra tiếng rồn rột.
Tề Dịch vừa giảng giải vừa múc thịt đã xào chín đổ lên trên mì, tiếp đó bỏ thêm dưa leo, cà chua, hành lá, lại bỏ thêm chút dầu mè, đậu phộng cùng sa tế, chỉ nghe xèo một tiếng, mùi hương xông thẳng vào mũi, quyến rũ con sâu tham ăn rục rịch.
“Được chưa?” Ân Thứ khẩn cấp hỏi.
“Rồi.” Tề Dịch bưng dĩa mì đặt lên bàn.
Ân Thứ quay cận cảnh dĩa mì lần cuối, sau đó tắt DV, chuẩn bị dùng bữa.
Tề Dịch cũng bưng lên thêm một phần cho mình, rót thêm hai ly sữa, cùng Ân Thứ vui sướng hưởng thụ bữa sáng.
Sau khi ăn xong, Tề Dịch lấy DV qua, vừa uống sữa vừa xem thành quả. Bắt đầu chính là hình ảnh cậu đeo tạp dề, Ân Thứ quay một vòng từ đầu đến chân, ở cổ, thắt lưng cùng mông cậu đặc biệt dừng lại vài giây, giống như xuyên thấu qua màn hình vuốt ve thân thể cậu, lộ ra chút hương vị tình sắc.
Ngụm sữa trong miệng Tề Dịch suýt chút nữa phun ra, trừng mắt liếc Ân Thứ, người này, bảo đừng quay thì anh lại càng muốn quay!
Đoạn phim sau đó thì khá bình thường, bất quá lúc cậu chuẩn bị nguyên liệu xong thì hình ảnh hơi hạ xuống, sau đó cậu thấy trong màn hình xuất hiện một bàn tay, lặng lẽ chộp lấy mấy miếng dưa leo.
Tề Dịch nén cười, ăn vụng lại còn lưu lại chứng cớ rõ ràng như vậy, hiển nhiên không phải người làm chuyện xấu.
Cuối cùng là phần quay cận cảnh hai dĩa mì đã hoàn thành, Tề Dịch phì cười. Cậu nghĩ tới sức ăn của Ân Thứ, vì thế làm cho anh một phần siêu lớn, vốn cũng không cảm thấy gì, bất quá lúc để hai dĩa lại chung một chỗ thì cảm giác thực thú vị, cứ như phần cơm của hai cha con vậy.
Đoạn phim bất quá chỉ có hai mươi phút, trừ bỏ vài hình ảnh mờ nhạt không rõ, mặc khác cũng không tệ lắm.
Tề Dịch chuyển đoạn phim qua máy tính, sau đó cùng ân thứ ngồi trên ghế sô pha hình đuôi công thảo luận đoạn phim tâm đắc này. Lúc Ân Thứ nhìn thấy cái tay ăn vụng của mình thì trầm mặc mím môi, biểu thị thực phỉ nhổ chính mình đã không cẩn thận, cũng thầm thề rằng lần sau nhất định phải ăn vụng thực hoàn mỹ không lộ ra chút dấu vết.
Tề Dịch đăng tấm hình chụp cận cảnh hai dĩa mì lên weibo, còn ghi thêm: hôm nay lần đầu tiên thử nghiệm thu lại giáo trình dạy nấu ăn cho người yêu, món đầu tiên: mì xào ngon ngon, chia sẻ với mọi người a.
Weibo mới đăng được một hai phút, bình luận đã bắt đầu náo nhiệt. Mọi người đều biểu thị muốn xem cả đoạn phim đầy đủ, bức hình thành phẩm kia căn bản không thỏa mãn được sự thèm ăn cùng tò mò của bọn họ!
Ân Thứ mở weibo của mình, đăng hình, cũng biểu thị đoạn phim kia là báu vật của riêng anh, chỉ có anh có quyền xem.
—— men, anh quá nhỏ nhen rồi!
—— ăn mảnh sẽ gặp báo ứng!
—— tôi muốn làm anti fan!
—— đàn ông chiếm dục quá lớn không tốt đâu!
—— gru, mau vứt cái người này mà lao vào vòng tay của tôi đi! Tôi cũng là tổng giám đốc, không thua kém anh ta đâu a~~
Ân Thứ im lặng kéo người này vào sổ đen.
Tề Dịch buồn cười liếc mắt nhìn anh.
Bữa sáng quả thực là dùng dao mổ trâu giết gà, bữa trưa mới khó. Tề Dịch dẫn Ân Thứ đi chợ mua nguyên liệu, căn cứ theo khẩu vị của anh mà tỉ mỉ chọn lựa. Ân Thứ nhìn số nguyên liệu kia, liền biết trưa nay mình có lộc ăn.
Sau khi về nhà, thừa dịp lúc Tề Dịch sửa sang lại nguyên liệu, Ân Thứ loay hoay đi tới đi lui trong phòng, từ bên này qua bên kia rồi lại từ bên kia qua bên này, thỉnh thoảng còn duỗi tay chân, hít đất vài cái.
Tề Dịch không khỏi khó hiểu hỏi: “Anh làm gì đó?”
“Vận động tiêu thực.”
Tề Dịch: “…” Vì ăn, người nào đó thực chịu khó a.
Đợi đến giữa trưa, Tề Dịch lấy ra các nguyên liệu đã được xử lý sơ qua, Ân Thứ cầm DV bắt đầu quay.
Có kinh nghiệm buổi sáng, lần này Tề Dịch càng thuần thục hơn, trước màn hình chẳng chút câu nệ, thỉnh thoảng còn hướng Ân Thứ nháy mắt vài cái, thuận tiện cho anh nếm thử hương vị các loại tương, hỏi xem anh cảm thấy thế nào. Nếu là việc lặp lại thì Tề Dịch sẽ bảo Ân Thứ làm thử, mình thì tiếp nhận máy quay.
Nhìn động tác vụng về của Ân Thứ trong màn hình, Tề Dịch vừa cười vừa chỉ điểm. Những lúc không thể nói rõ thì liền đặt DV lên kệ, tự tay dạy. Ân Thứ học thực chuyên tâm, chỉ là hiển nhiên không có thiên phú nấu ăn, mỗi nguyên liệu trải qua tay anh đều biến thành một hình thù kỳ quái.
“Ha ha ha.” Tề Dịch nhìn vật thể hình cục shit trên bàn mà cười không ngừng: “Đó là cái quỷ gì vậy?”
Ân Thứ thực nghiêm túc trả lời: “Bánh khoai môn hoa hồng.”
Tề Dịch ho khan vài tiếng nói: “Tôi cảm thấy hoa hồng không thích hợp với anh đâu, đổi thành mặt cười đi?”
Cậu nắn bánh khoai thành hình tròn, sau đó vẽ một cái mặt cười thật tươi trên đó.
Ân Thứ cũng học theo động tác của cậu, nắn bánh, vẽ mặt cười, cuối cùng xuất hiện một gương mặt già nua đầy nếp nhăn.
Tề Dịch lại cười phá lên.
Ân Thứ cũng không tức giận, không ngừng cố gắng nặn ra đủ gương mặt cười trẻ con, thanh niên, cụ già, đương nhiên trong đó có đủ biểu tình khoa trương như buồn rầu, ủy khuất, khủng hoảng, tức giận.
Theo động tác càng lúc càng thành tạo, gương mặt Ân Thứ nắn ra ngày càng mượt mà xinh đẹp hơn. Cuối cùng, cả chén bột bánh khoai đã bị anh nắn hết.
Tề Dịch khen một câu: “Không tồi.”
Ân Thứ nhìn lại thành quả của mình, cũng cảm thấy rất có cảm giác thành tựu, anh xếp bánh theo độ tuổi lớn nhỏ thành một hàng, chỉ chỉ cái lớn bên kia nói: “Đây là tôi.” Lại chỉ cái nhỏ: “Đó là em.”
Hai loại bánh xếp song song cùng một chỗ, từ trẻ tới già, giống như đại biểu bọn họ sẽ nắm tay nhau cùng vượt qua ngày tháng.
Nắm chặt tay nhau, đầu bạc răng long.
Lúc này, nhìn gương mặt cười đầy nếp nhăn kia lại đột nhiên cảm động khó có thể nói nên lời.
Ân Thứ bỏ bánh vào lồng hấp, nói với Tề Dịch: “Chờ chín rồi, chúng ta cùng ăn chúng.”
“Tốt.” Tề Dịch cười.
Bữa trưa thịnh soạn này, hai người làm tầm hai tiếng, lúc đăng hình thành phẩm lên weibo thì bình luận lập tức bùng nổ.
Có khen, có chê, có kêu rên, có quỳ cầu bái sư, có mãnh liệt yêu cầu đoạn phim hoàn chỉnh… Tất cả mọi người đều nhiệt liệt hưởng ứng thành quả của bọn họ. Đặc biệt là món bánh khoai ‘đầu bạc răng long’ kia, mọi người vừa hung tợn phun tào một phen nhưng cũng đều biểu đạt bọn họ thực hâm mộ ghen tị hận.
Tề Dịch tựa vào vai Ân Thứ, cảm thấy thực vui vẻ.
“Ân Thứ, chờ anh học xong rồi, mỗi tuần đều làm một bữa cơm thịnh soạn cho tôi, được không?”
“Ừ.” Anh nhất định phải hảo hảo học nấu cơm!
Buổi tối hai người không quay phim nữa, chỉ đơn giản dùng bữa, sau đó ra công viên ở tiểu khu đi dạo.
Lúc quay về, Tề Dịch lôi ra hộp xếp hình, cùng Ân Thứ nằm trên giường bắt đầu xếp. Đối với trò này, Ân Thứ đặc biệt am hiểu, ba phần hai là do anh hoàn thành.
Tề Dịch khen ngợi: “Anh thực lợi hại, trước kia rất thường xuyên chơi xếp hình à?”
“Trước đây luôn chơi một mình, xếp hình, bàn tính, mô hình, chỉ cần là trò có thể chơi một mình, tôi đều chơi qua.”
Tề Dịch trầm mặc một hồi, cười nói: “Kia về sau anh không thể chỉ chơi một mình, ít nhất phải rủ tôi nữa mới được.”
“Ừ.” Ân Thứ hôn cậu, thấp giọng nói: “Vĩnh viễn luôn có em.”
Tề Dịch lộ ra một nụ cười sáng lạn, dẹp xếp hình qua một bên, bổ gục Ân Thứ, lớn tiếng nói: “Hiện giờ chúng ta liền chơi một trò chỉ có hai người mới có thể chơi đi!”
Ánh mắt Ân Thứ hơi trầm xuống, không chút do dự tiếp nhận lời đề nghị vô cùng hấp dẫn này….
Hai người ở nhà vượt qua một ngày cuối tuần mỹ vị mà điên cuồng, đợi đến hôm sau, Ân Thứ thỏa mãn đến mức không muốn tới công ty. Cuối cùng dưới sự giám sát của Tề Dịch, lưu luyến rời khỏi căn nhà nhỏ ấm áp của mình, bị ai đó vô tình đưa tới chiến trường tàn khốc có tên là ‘công ty’, lẻ loi đối diện với một đám nhân viên hối thúc cùng một đống tư liệu xem mãi cũng không xong.
…
Khoảng thời gian này em ấy vẫn luôn một tấc không rời bồi bên cạnh, cùng anh chia sẻ áp lực cùng nguy hiểm. Vì mình, em ấy cố gắng đến vậy. Ân Thứ không thể tưởng tượng, nếu mất đi người này, mình nên làm cái gì bây giờ?
Ân Thứ nắm lấy tay cậu, áp lên môi mình hôn một ngụm.
Lông mi Tề Dịch khẽ run động vài cái, lập tức mở mắt ra, lộ ra một nụ cười thật tươi với Ân Thứ: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Ân Thứ sáp qua, cho cậu một nụ hôn buổi sáng.
“Hôm nay cuối tuần, chúng ta ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi một ngày đi?” Tề Dịch đề nghị.
“Ừ.”
“Vậy anh nói xem chúng ta nên làm gì?”
Ân Thứ đáp: “Ăn cơm, làm tình, ăn cơm, làm tình…”
Tề Dịch trừng mắt liếc anh một cái: “Biết ngay anh không có đề nghị gì hay ho mà.”
“Vậy chứ em muốn làm gì?” Ân Thứ nghịch ngón tay cậu, ánh mắt nhu hòa, vẻ mặt thích thú. Cùng Tề Dịch ở cùng một chỗ, anh vẫn luôn thực thả lỏng.
“Ừm…” Tề Dịch nhìn trần nhà nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: “Chúng ta quay phim cảnh nấu ăn đi!”
“Quay phim?”
“Đúng a.” Hai mắt Tề Dịch tỏa sáng: “Không phải anh nói muốn học nấu ăn à? Thu hình lại, lúc quên thì có thể mở ra xem.”
“Tốt.” Khóe mắt Ân Thứ lộ ra ý cười.
Tề Dịch xoay người ngồi dậy, tinh thần phấn chấn tới phòng tắm rửa mặt đánh răng.
Bên cạnh là một khoảng không, Ân Thứ cũng không có hứng thú tiếp tục ngủ nướng, liền theo vào phòng tắm.
Lần đầu tiên quay phim, Tề Dịch quyết định lấy bữa sáng làm thí nghiệm. Đại đa số mọi người thường lựa chọn bữa sáng đơn giản gọn lẹ, bởi vì còn phải đi làm hoặc tới trường, không tốn nhiều thời gian. Cho nên lần này cậu tính làm mì xào, mì xào không cần quá nhiều kĩ thuật, trọng điểm là cách làm nước sốt.
Ân Thứ giơ DV, quay lại động tác đeo tạp dề của Tề Dịch.
Tề Dịch khoát tay với máy quay: “Đợi lát nữa rồi quay.”
Ân Thứ không để ý tới, anh thích bộ dáng mặc tạp dề của Tề Dịch, cảm thấy thực đáng yêu.
Bày ra đủ công cụ cùng nguyên liệu đã rửa sạch, Tề dịch bắt đầu xử lý nguyên liệu, chuẩn bị xong thịt gà băm nhuyễn, dưa leo cắt sợi, cà chua cắt hạt lựu, đậu phộng băm nguyễn cùng hành lá.
Ân Thứ vừa quay vừa thừa dịp Tề Dịch không chú ý, lén ăn vụn mấy miếng dưa leo.
Tề Dịch chuyên tâm xử lý, không thấy hành động mờ ám của anh. Cậu nhỏ vài giọt dầu vừng vào nước sôi, cho thêm các loại gia vị, đun nóng dầu rồi bỏ thịt gà cùng tương đậu vào xào vài phút, lúc này, mùi thơm bắt đầu lan tỏa khắp phòng bếp.
Ân Thứ chĩa DV về phía chảo, mà bụng cũng theo đó phát ra tiếng rồn rột.
Tề Dịch vừa giảng giải vừa múc thịt đã xào chín đổ lên trên mì, tiếp đó bỏ thêm dưa leo, cà chua, hành lá, lại bỏ thêm chút dầu mè, đậu phộng cùng sa tế, chỉ nghe xèo một tiếng, mùi hương xông thẳng vào mũi, quyến rũ con sâu tham ăn rục rịch.
“Được chưa?” Ân Thứ khẩn cấp hỏi.
“Rồi.” Tề Dịch bưng dĩa mì đặt lên bàn.
Ân Thứ quay cận cảnh dĩa mì lần cuối, sau đó tắt DV, chuẩn bị dùng bữa.
Tề Dịch cũng bưng lên thêm một phần cho mình, rót thêm hai ly sữa, cùng Ân Thứ vui sướng hưởng thụ bữa sáng.
Sau khi ăn xong, Tề Dịch lấy DV qua, vừa uống sữa vừa xem thành quả. Bắt đầu chính là hình ảnh cậu đeo tạp dề, Ân Thứ quay một vòng từ đầu đến chân, ở cổ, thắt lưng cùng mông cậu đặc biệt dừng lại vài giây, giống như xuyên thấu qua màn hình vuốt ve thân thể cậu, lộ ra chút hương vị tình sắc.
Ngụm sữa trong miệng Tề Dịch suýt chút nữa phun ra, trừng mắt liếc Ân Thứ, người này, bảo đừng quay thì anh lại càng muốn quay!
Đoạn phim sau đó thì khá bình thường, bất quá lúc cậu chuẩn bị nguyên liệu xong thì hình ảnh hơi hạ xuống, sau đó cậu thấy trong màn hình xuất hiện một bàn tay, lặng lẽ chộp lấy mấy miếng dưa leo.
Tề Dịch nén cười, ăn vụng lại còn lưu lại chứng cớ rõ ràng như vậy, hiển nhiên không phải người làm chuyện xấu.
Cuối cùng là phần quay cận cảnh hai dĩa mì đã hoàn thành, Tề Dịch phì cười. Cậu nghĩ tới sức ăn của Ân Thứ, vì thế làm cho anh một phần siêu lớn, vốn cũng không cảm thấy gì, bất quá lúc để hai dĩa lại chung một chỗ thì cảm giác thực thú vị, cứ như phần cơm của hai cha con vậy.
Đoạn phim bất quá chỉ có hai mươi phút, trừ bỏ vài hình ảnh mờ nhạt không rõ, mặc khác cũng không tệ lắm.
Tề Dịch chuyển đoạn phim qua máy tính, sau đó cùng ân thứ ngồi trên ghế sô pha hình đuôi công thảo luận đoạn phim tâm đắc này. Lúc Ân Thứ nhìn thấy cái tay ăn vụng của mình thì trầm mặc mím môi, biểu thị thực phỉ nhổ chính mình đã không cẩn thận, cũng thầm thề rằng lần sau nhất định phải ăn vụng thực hoàn mỹ không lộ ra chút dấu vết.
Tề Dịch đăng tấm hình chụp cận cảnh hai dĩa mì lên weibo, còn ghi thêm: hôm nay lần đầu tiên thử nghiệm thu lại giáo trình dạy nấu ăn cho người yêu, món đầu tiên: mì xào ngon ngon, chia sẻ với mọi người a.
Weibo mới đăng được một hai phút, bình luận đã bắt đầu náo nhiệt. Mọi người đều biểu thị muốn xem cả đoạn phim đầy đủ, bức hình thành phẩm kia căn bản không thỏa mãn được sự thèm ăn cùng tò mò của bọn họ!
Ân Thứ mở weibo của mình, đăng hình, cũng biểu thị đoạn phim kia là báu vật của riêng anh, chỉ có anh có quyền xem.
—— men, anh quá nhỏ nhen rồi!
—— ăn mảnh sẽ gặp báo ứng!
—— tôi muốn làm anti fan!
—— đàn ông chiếm dục quá lớn không tốt đâu!
—— gru, mau vứt cái người này mà lao vào vòng tay của tôi đi! Tôi cũng là tổng giám đốc, không thua kém anh ta đâu a~~
Ân Thứ im lặng kéo người này vào sổ đen.
Tề Dịch buồn cười liếc mắt nhìn anh.
Bữa sáng quả thực là dùng dao mổ trâu giết gà, bữa trưa mới khó. Tề Dịch dẫn Ân Thứ đi chợ mua nguyên liệu, căn cứ theo khẩu vị của anh mà tỉ mỉ chọn lựa. Ân Thứ nhìn số nguyên liệu kia, liền biết trưa nay mình có lộc ăn.
Sau khi về nhà, thừa dịp lúc Tề Dịch sửa sang lại nguyên liệu, Ân Thứ loay hoay đi tới đi lui trong phòng, từ bên này qua bên kia rồi lại từ bên kia qua bên này, thỉnh thoảng còn duỗi tay chân, hít đất vài cái.
Tề Dịch không khỏi khó hiểu hỏi: “Anh làm gì đó?”
“Vận động tiêu thực.”
Tề Dịch: “…” Vì ăn, người nào đó thực chịu khó a.
Đợi đến giữa trưa, Tề Dịch lấy ra các nguyên liệu đã được xử lý sơ qua, Ân Thứ cầm DV bắt đầu quay.
Có kinh nghiệm buổi sáng, lần này Tề Dịch càng thuần thục hơn, trước màn hình chẳng chút câu nệ, thỉnh thoảng còn hướng Ân Thứ nháy mắt vài cái, thuận tiện cho anh nếm thử hương vị các loại tương, hỏi xem anh cảm thấy thế nào. Nếu là việc lặp lại thì Tề Dịch sẽ bảo Ân Thứ làm thử, mình thì tiếp nhận máy quay.
Nhìn động tác vụng về của Ân Thứ trong màn hình, Tề Dịch vừa cười vừa chỉ điểm. Những lúc không thể nói rõ thì liền đặt DV lên kệ, tự tay dạy. Ân Thứ học thực chuyên tâm, chỉ là hiển nhiên không có thiên phú nấu ăn, mỗi nguyên liệu trải qua tay anh đều biến thành một hình thù kỳ quái.
“Ha ha ha.” Tề Dịch nhìn vật thể hình cục shit trên bàn mà cười không ngừng: “Đó là cái quỷ gì vậy?”
Ân Thứ thực nghiêm túc trả lời: “Bánh khoai môn hoa hồng.”
Tề Dịch ho khan vài tiếng nói: “Tôi cảm thấy hoa hồng không thích hợp với anh đâu, đổi thành mặt cười đi?”
Cậu nắn bánh khoai thành hình tròn, sau đó vẽ một cái mặt cười thật tươi trên đó.
Ân Thứ cũng học theo động tác của cậu, nắn bánh, vẽ mặt cười, cuối cùng xuất hiện một gương mặt già nua đầy nếp nhăn.
Tề Dịch lại cười phá lên.
Ân Thứ cũng không tức giận, không ngừng cố gắng nặn ra đủ gương mặt cười trẻ con, thanh niên, cụ già, đương nhiên trong đó có đủ biểu tình khoa trương như buồn rầu, ủy khuất, khủng hoảng, tức giận.
Theo động tác càng lúc càng thành tạo, gương mặt Ân Thứ nắn ra ngày càng mượt mà xinh đẹp hơn. Cuối cùng, cả chén bột bánh khoai đã bị anh nắn hết.
Tề Dịch khen một câu: “Không tồi.”
Ân Thứ nhìn lại thành quả của mình, cũng cảm thấy rất có cảm giác thành tựu, anh xếp bánh theo độ tuổi lớn nhỏ thành một hàng, chỉ chỉ cái lớn bên kia nói: “Đây là tôi.” Lại chỉ cái nhỏ: “Đó là em.”
Hai loại bánh xếp song song cùng một chỗ, từ trẻ tới già, giống như đại biểu bọn họ sẽ nắm tay nhau cùng vượt qua ngày tháng.
Nắm chặt tay nhau, đầu bạc răng long.
Lúc này, nhìn gương mặt cười đầy nếp nhăn kia lại đột nhiên cảm động khó có thể nói nên lời.
Ân Thứ bỏ bánh vào lồng hấp, nói với Tề Dịch: “Chờ chín rồi, chúng ta cùng ăn chúng.”
“Tốt.” Tề Dịch cười.
Bữa trưa thịnh soạn này, hai người làm tầm hai tiếng, lúc đăng hình thành phẩm lên weibo thì bình luận lập tức bùng nổ.
Có khen, có chê, có kêu rên, có quỳ cầu bái sư, có mãnh liệt yêu cầu đoạn phim hoàn chỉnh… Tất cả mọi người đều nhiệt liệt hưởng ứng thành quả của bọn họ. Đặc biệt là món bánh khoai ‘đầu bạc răng long’ kia, mọi người vừa hung tợn phun tào một phen nhưng cũng đều biểu đạt bọn họ thực hâm mộ ghen tị hận.
Tề Dịch tựa vào vai Ân Thứ, cảm thấy thực vui vẻ.
“Ân Thứ, chờ anh học xong rồi, mỗi tuần đều làm một bữa cơm thịnh soạn cho tôi, được không?”
“Ừ.” Anh nhất định phải hảo hảo học nấu cơm!
Buổi tối hai người không quay phim nữa, chỉ đơn giản dùng bữa, sau đó ra công viên ở tiểu khu đi dạo.
Lúc quay về, Tề Dịch lôi ra hộp xếp hình, cùng Ân Thứ nằm trên giường bắt đầu xếp. Đối với trò này, Ân Thứ đặc biệt am hiểu, ba phần hai là do anh hoàn thành.
Tề Dịch khen ngợi: “Anh thực lợi hại, trước kia rất thường xuyên chơi xếp hình à?”
“Trước đây luôn chơi một mình, xếp hình, bàn tính, mô hình, chỉ cần là trò có thể chơi một mình, tôi đều chơi qua.”
Tề Dịch trầm mặc một hồi, cười nói: “Kia về sau anh không thể chỉ chơi một mình, ít nhất phải rủ tôi nữa mới được.”
“Ừ.” Ân Thứ hôn cậu, thấp giọng nói: “Vĩnh viễn luôn có em.”
Tề Dịch lộ ra một nụ cười sáng lạn, dẹp xếp hình qua một bên, bổ gục Ân Thứ, lớn tiếng nói: “Hiện giờ chúng ta liền chơi một trò chỉ có hai người mới có thể chơi đi!”
Ánh mắt Ân Thứ hơi trầm xuống, không chút do dự tiếp nhận lời đề nghị vô cùng hấp dẫn này….
Hai người ở nhà vượt qua một ngày cuối tuần mỹ vị mà điên cuồng, đợi đến hôm sau, Ân Thứ thỏa mãn đến mức không muốn tới công ty. Cuối cùng dưới sự giám sát của Tề Dịch, lưu luyến rời khỏi căn nhà nhỏ ấm áp của mình, bị ai đó vô tình đưa tới chiến trường tàn khốc có tên là ‘công ty’, lẻ loi đối diện với một đám nhân viên hối thúc cùng một đống tư liệu xem mãi cũng không xong.
…