Hàn mặc phong kéo sợi dây chuyền trong cổ ra, đưa lên trước mặt cô. Trần bảo nhi đờ người trong giây lát, cô nghĩ hắn đang định làm gì cô, trần bảo nhi, cô ngày càng suy nghĩ bậy bạ. Nhưng việc hàn mặc phong lấy sợi dây chuyền của cô, không lẽ hắn định cướp
- anh định làm gì ?
Hàn mặc phong không có ý trả lời, dùng lực mạnh kéo sợi dây chuyền làm cổ cô đau điếng.
- đừng. Anh là tôi đau.
Hàn mặc phong như chưa nhận được câu trả lời vừa ý mình, tiếp tục dùng lực.
- đau. Đừng. Anh đừng làm như thế. Anh định cướp sao. Không. Anh làm gì tôi cũng được. Đừng lấy . Đó là thứ duy nhất tôi có cho đến giờ. Đừng mà . .
Hàn mặc phong đứng dậy, buông cho cô ánh nhìn không mấy ưa thích.
- cô muốn tôi làm gì?
Trần bảo nhi nhất thời á khẩu. Muốn hắn làm gì, cô muốn hắn làm gì. Trần bảo nhi đỏ mặt tía tai, tức giận hét thẳng vào mặt hàn mặc phong
- đồ biết thái , anh cút đi
hàn mặc phong quay người, dán ánh mắt lên cô
trần bảo nhi vội vã cúi đầu. Cô sao dám to mật lớn tiếng với hắn. Không xong rồi. Trần bảo nhi nhìn xuống tay. Máu. Có máu nha. Cô đâu có bị thương. Trần bảo nhi nhìn hàn mặc phong đang đứng quay lưng với cô. Không lẽ vì cô mà hắn bị thương. Trần bảo nhi chạy lại, cầm lấy tay hắn
- hàn mặc phong. Anh bị thương rồi. Mau cởi áo ra
hàn mặc phong chết sững. Cô ra lệnh cho hắn cởi đồ. Gan cô không những lớn mà được xem là siêu siêu lớn. Hàn mặc phong trận người cô vào tường, gương mặt kề sát mặt cô
- làm đi
trần bảo nhi kinh hãi với con người trước mắt
- nếu muốn chết
hàn mặc phong mở cửa phòng một bên, đẩy cô vào trong rồi đi ra. Trần bảo nhi ngồi sõng soài trên sàn, một căn phòng không quá lớn nhưng với cô thì là cả một mơ ước. Giường lớn, tủ tường vừa, bàn học và giá sách. Trong tủ có đồ, và cũng chỉ toàn váy đắt tiền. Một điều mà cô nghi hoặc. Không lẽ hàn mặc phong chuẩn bị phòng này cho cô. Cũng không thể nằm ngoài khả năng đó. Song tốt nhất vẫn là nên hỏi. Hàn mặc phong đứng dưới vòi nước xối xả đang tuôn trên người. Một tay chống vào tường gạch, nước chảy trên cơ bắp vững chắc
- mẹ kiếp!
Từ khoé miệng, hàn mặc phong bỗng thốt ra câu chửi thề mà chưa bao giờ thoát ra. Rồi hắn đưa bàn tay kia lên, bàn tay đã luồn vào cổ cô, chạm vào da thịt cô, khoé miệng cong lên yêu mị
- mày điên rồi. Hàn mặc phong
hàn mặc phong bước ra ngoài với độc mộc một chiếc khăn tắm quấn quanh hông. Trần bảo nhi đứng chắn ngay trước mặt nhìn hắn, nuốt nước bọt, nuốt nước bọt, rồi cô lập tức quay người chạy vào phòng , vừa chạy vừa hét
- biến thái. Biến thái hàn mặc phong im lặng. Lại thêm một lần bị công kích. Biết bao nhiêu cô gái thèm muốn một lần được bắt gặp cảnh này. Vậy mà cô vừa may bắt gặp đã la hét là biến thái. Trần bảo nhi chạy vào phòng, một lúc sau lại thò đầu ra ngoài, nhìn hắn vẫn đang đứng yên bất động
- hàn mặc phong. Ý anh như thế có nghĩ là phòng này dành cho tôi sao?
Hàn mặc phong vừa quay lại thì trần bảo nhi lại lập tức đóng của phòng. Hàn mặc phong ruốt cuộc không hiểu nổi tư duy của cô gái này. Nhưng hắn cảm thấy trần bảo nhi khá thú vị trong mắt hắn. Thú vị một cách lạ thường
Trần bảo nhi không thể thoát nổi ra khỏi nơi này. Một phần trong người cô cũng chẳng muốn đi, giường cao cấp như thế, biệt thự sang trọng, chỉ có những kẻ ngu ngốc mới không muốn ở. Và trần bảo nhi cũng có một chút ngu ngốc. Không phải là ở đây không có gì tốt, tất cả đều quá là tốt đấy chứ. Chỉ là hàng ngày phải đối mặt với cặp mắt sát thủ như muốn chém giết người đến nơi là đến ăn cũng không nuốt nổi. Chỉ cần hắn tươi cười, hoà đồng hơn một chút. Cô đảm bảo sẽ có vô số cô gái bám theo mà cô là người đầu tiên trong danh sách đó. Hắn cái gì cũng tốt chỉ nỗi điểm đó là không tốt . Cứ bám trụ ở đây một thời gian, coi như trốn nợ bà chủ nhà cô luôn - chào mọi người. Một buổi sáng tốt lành- cô bước vào phòng bếp
- tiểu thư cứ để đó
tiểu thư. Họ gọi cô là tiểu thư sao? Cuộc đời cô chưa bao giờ được tôn vinh lên như thế. Một đứa trẻ mồ côi như cô mà được gọi là tiểu thư. Đúng là nở cả mặt mày. Trần bảo nhi nở nụ cười nhã nhặn
- ai da. Em không phải là tiểu thư nha.
- vậy . .
- em đến đây để làm giúp việc
- vậy ba mẹ em đâu
- em không có
- hả??- mấy người kia trố mắt nhìn cô
- em là trẻ mồ côi mà
- sao em có thể bình thản như vậy chứ
- bởi vì đó là sự thật, mà sự thật thì không bao giờ trốn tránh được
- em tên gì?
- trần bảo nhi
- gì?- một lần nữa ngạc nhiên
- em là người . .
- cô ấy không phải- một giọng nói khác lạ chợt vang lên
- thiếu gia- tất cả người giúp việc đồng loạt cúi đầu
- làm việc đi. Đừng lo chuyện bao đồng- lee sung nói rồi quay người đi về hướng cầu thang
- anh về làm gì vậy?
- tôi cần lấy tài liệu cho hàn mặc phong
- mấy chị có việc gì làm không vậy- trần bảo nhi cúi nhìn những con người đang tất bật
- cỏ ngoài vườn tốt quá rồi. Em có thể làm
trần bảo nhi bước theo cô giúp việc mang tên thuý an.
- chị làm giúp việc ở đây được bao lâu rồi
- cũng được gần hai năm
- chắc chị kiếm được nhiều tiền lắm
- cũng tàm tạm
- cũng tàm tạm là sao chứ. Làm việc ở một nơi lớn như thế này thì phải trả lương lớn chứ. Đúng là bóc lột sức lao động mà. Quá bất công, chị nên đi kiện
- em nói gì vậy. Nếu nói đúng ra được làm việc ở đây đã là có phúc lắm rồi
- phúc gì chứ. Họa thì có
- em chỉ khéo nói đùa . Chờ chị đi lấy máy
cô bĩu môi, đúng là không biết quý trọng đồng tiền từ mồ hôi nước mắt của mình. Liệu cô có biết cái từ tàm tạm kia là cả một mơ ước của nhiều kẻ làm công ăn lương
- máy đây- thúy an đẩy chiếc máy ra làm hồn cô bay tận đến ngọn cây mà than rằng
- nhà giàu có khác. Máy móc cũng thuộc loại hiện đại
- bây giờ chị sẽ hướng dẫn em rồi sau đó em tự làm. Đầu tiên em phải bật công tác lên như thế này rồi cầm tay ga vặn nhè nhẹ thôi. Đây có nhiều chế độ cắt như cắt ngọn, cắt vừa, cắt cao, cắt sạch. Nếu muốn cắt như thế nào thì chỉ cần chọn chế độ nhưng ở đây thường để chế độ cắt vừa. Cỏ cắt sẽ được nghiền nhỏ rồi được chế biến thành phân bón sinh học ở phần hộp nhỏ phía dưới. Cái hộp đó sẽ rải đều cho lớp cỏ vừa nói tỉa
- không hiểu cái gì cả. Chị làm đi, em xem sẽ hiểu- cô nhăn mặt
việc thúy an giải thích với cô chẳng khác nào nói với đầu gối, phức tạp như vậy não cô dù có nhiều nếp nhăn đến mấy cũng không hiểu hết nổi
thuý an ngay lập tức làm mẫu cho cô xem. Như vậy có phải đơn giản hơn không. Cô vừa hiểu lại không phải tốn công giải thích. Cô chạy lại, từ từ cắt cỏ. Thúy an nhìn cô như muốn chắc chắn việc cô làm là ổn
- chị vào trong
- em đảm bảo với chị vườn sẽ siêu sạch cỏ nên chị cứ yên tâm làm việc
thúy an vừa khuất, bản tính khám phá tò mò của cô lại nổi lên. Trần bảo nhi vặn ga mạnh hơn. Tức thì, chiếc máy chạy nhanh hơn hẳn so với tốc độ chậm như rùa ban nãy. Mắt cô lộ rõ ý cười, miệng thì đang ngoác ra chợt cứng lại. Phía trước, hàn mặc phong đang đứng như tượng nhìn cô bằng một ánh mắt đầy máu. Tay cô vô thức vặn mạnh hơn rồi bất ngờ bỏ tay như tiêu huỷ bằng chứng phạm tội. Chiếc máy với tốc độ kinh khủng lao thẳng đến hắn. Hàn mặc phong thân thủ còn nhanh hơn cả thứ vật vô tri vô giác kia nhanh chóng tránh khỏi đường đi của chiếc máy điên. Sau khi chiếc máy kia đừng hẳn để lại một đường dài nâu sậm cùng số cỏ được nghiền vụn. Từ khoé miệng cong lên
- nghịch ngợm