Bông hoa tím đỏ. Chỉ rõ bàn tay kia đôi lúc khẽ nắm lại rồi buông ra như đang tận hưởng cái ấm nóng của nước trà sóng sánh bên trong. Ánh mắt băng-lãnh và khó-hiểu
- yêu là gì?
- sao?- ông ta có vẻ khá kinh ngạc- tôi . . . Cái này tôi không rõ
- được rồi. Ông có thể đi
hắn buông ly trà xuống, quay người đi về bàn làm việc. Mắt nhìn phần mềm đang mở trước mắt. Tay hắn như múa trên bàn phím. Dài mấy trang liền, mấy nghìn chữ trần bảo nhi. Kể cả có tiếng gõ của liên tục bên ngoài hắn cũng không để tâm. Nhắm mắt lại là hình ảnh ai đó lại hiện lên. Ruốt cuộc đây là cảm giác gì. Hoàng quân bước vào. Thấy hàn mặc phong mắt vô hồn , tay lại gõ liên tiếp vào bàn phím. Việc cậu vào mà hắn cũng không biết thì quả là kì lạ. Hoàng quân tiến lại gần, nhìn vào màn hình laptop.Hàng loạt con chữ đều đặn như vậy, mấy trang liền đều như thế.
- hàn mặc phong. Cậu có đúng là đang tương tư không vậy
hắn giật mình nhìn hoàng quân không biết cậu vào từ khi nào, lại còn ở bên hắn mà không biết nữa chứ. Thấy hàn mặc phong đang nhìn mình bằng một ánh mắt ngây ngô khó hiểu
- lạy chúa. Cậu đúng là đang tương tư thật
- là gì?- hắn chau mày
- khi yêu người ta thường như vậy. Tớ hiểu cho kiếp trai tân 22 năm của cậu. Suốt 22 năm vẫn giữ được nụ hôn đầu đời đến giờ đã quá tuyệt rồi. Đến nay mới cảm nhận được sự ngọt ngào ấy đối với tản băng như cậu là tốc độ ánh sáng, nhưng mà cậu đã xác định yêu cô ấy rồi sao?
- 1/5
* 1/5 : yêu/khao khát của bản năng =1từ/5từ
- đừng nói với tớ là vì từ yêu ngắn hơn nên cậu chọn đấy
- một phần- hàn mặc phong cầm bút, tiếp tục những bản hợp đồng dang dở
- tớ chưa thấy người đàn ông nào nực cười như cậu. Nếu thế thì sao những người con gái khác cậu không chọn từ yêu đi
- không
- tớ thật sự nói thật. Cô ấy rất đẹp nhưng không hợp với cậu đau. Nhường cho tớ
- sao?
Hàn mặc phong rời mắt khỏi tờ giấy, nhìn hoàng quân rồi lại cúi xuống, một lúc sau khẽ đưa tờ giấy lên. Trên giấy trắng, với bốn cái tên tiêu biểu, trần bảo nhi, hàn mặc phong gần nhau, còn hoàng quân và lee sung lại là hai cực thế giới
- cậu đang phân chia ranh giới với cả bọn tớ sao
- dám động đến- hắn gằn giọng- ba âm, quá hợp. Còn hai âm , thật sự rất không hay
- từ khi nào cậu lại nghĩ ra vậy- hoàng quân chau mày
- não
- tớ không biết tại sao lúc trước lại có thể làm bạn với một kẻ đầu óc hơn người như cậu
- sao không tự hỏi tại sao cậu là con trai
hoàng quân im bật. Không nói gì thêm. Cậu mãi mãi không thể đấu lại được hàn mặc phong. Tuy là rất cold nhưng một khi đã mở miệng thì người khác lập tức chết lâm sàn ngay tại trận. Cậu không nên khơi gợi hàn mặc phong. Đặc biệt là trong thời kỳ đầu của việc bắt đầu yêu, là biểu hiện của việc tim bắt đầu tan chảy. Nếu ai dám công kích thì sức sát thương của boss trai tân, giữ gìn suốt 22 năm liền lập tức bùng nổ, tàn phá còn hơn cả bom nguyên tử cỡ lớn. Suốt một ngày làm việc, sau khi được khai thông trí óc, tập trung làm việc hết quá nhưng hình ảnh của ai đó vẫn lởn vởn trong đầu khiến đôi lúc không biết là bản năng bộc phát hay vì nghĩ quá nhiều nên . . Cười. . . Một mình. Nụ cười đẹp tuyệt của người lạnh nhất hành tinh, nhưng không khéo lại khiến người ta hiểu lầm bởi trong phòng không có một ai, biểu hiện của bệnh. . . Tự . . . Kỷ. Bởi. . . Vì . . . Một . . .từ . . . Yêu
Buổi sáng.
Có lẽ là tại vì căn phòng của cô không một chút ánh sáng nào, nói đúng hơn là không có cửa sổ nên căn phòng kia dù đẹp đến đâu thì cũng chẳng khác gì nhà tù sống của cô.Trần bảo nhi bước ra khỏi phòng, cặp mắt tinh quái đảo quanh phòng và chắc chắn rằng hàn mặc phong đã không còn ở nhà.Trần bảo nhi lập tức phóng xuống nhà ăn sáng và dự định sẽ giúp việc trong nhà.Chỉ cần cô và hàn mặc phong không có tiếng súng nổ thì hoà bình thế giới vẫn tồn tại.Người giúp việc ở đây được ở trong biệt thự, vậy cô ở đây chỉ cần làm việc một chút thì cũng miễn cưỡng được xem là làm việc và có thể đường đường chính chính ở lại, đỡ một khoản tiền nhà, tiền ăn,...Cô nên tính toán khi đã đặt chân vào học viện hàn gia, số tiền học của cô chắc sẽ tăng cao. Vả lại , hắn đã cho cô một phòng vậy thì việc gì cô không ở lại, cô đâu ăn bám, là người ta mời. Công việc đầu tiên mà trần bảo nhi nhận được vô cùng nhẹ nhàng, chỉ cần lau hành lang là được. Nhưng hắn rất giàu, độ rộng lớn của hành lang cũng vô cùng khủng. Nếu được bầu chọn thì hẳn là ngôi nhà này sẽ là quán quân. Cô luôn thấy hàn mặc phong sáng đi tối về, tối đi khuya về, căn bản là chẳng biết hắn làm gì cả. Chỉ biết hắn rất giàu, giàu rất giàu, ở biệt thự sang trọng, xe thì . . . Nhìn là loá hết cả mắt. Trần bảo nhi cô mà biết được bí quyết làm giàu của hắn thì tuyệt biết mấy
- nặng thật- cô chửi thầm
trần bảo nhi tay xách một xô nước song chỉ còn lại / vì trong quá trình di chuyển đã rơi vãi mất /. Như vậy đã là một kỳ tích rồi, nay là còn / bằng không là chẳng còn giọt nào
- trời ơi. Cái hàng lang nhà này chắc vốn cả chục chai dầu mất, đã thế lại còn loại ngoại nữa chứ. Hắn mà cứ phung phí như thế thì có ngày bại sản mất
cô cầm chai dầu lên và tiếp tục thảo luận một mình
- trần bảo nhi mình là một con người của thời đại mới. Biết tiết kiệm cho con cháu đời sau vì vậy chỉ cầm một chai là đủ
trần bảo nhi đổ hẳn một chai vào, dùng gậy lau nhà quấy quấy. Rồi dùng chân đạp đạp vài phát. Thứ dung dịch vừa quấy được cô đá đổ chảy khắp hành lang, lan đến mọi nơi
- lau như vậy có phải hiệu suất hơn không?
Trần bảo nhi cầm cây chổi lau đi lau lại. Một điều bất ngờ trong tất cả những điều bất ngờ là giữa buổi hàn mặc phong bỗng dưng về nhà. Đi từ dưới cầu thang, hàn mặc phong nhăn mặt khi thấy nước từ trên chảy xuống, mùi thơm nồng nặc. Cơn giận bắt đầu gom lại. Trong nhà này lại có kẻ nào không hiểu hắn sao? Nếu thế hắn sẽ kết thúc đời cô ta luôn. Sắc mặt hàn mặc phong còn khó nhìn khi nhận ra cô người giúp việc không biết phép tác- trần bảo nhi. Không khí ngập tràn mùi thuốc súng. Cô quay đầu, nở một nụ cười gượng gạo
- hàn mặc phong. Anh vừa về đấy à
hắn không nói gì. Chỉ tiến lại gần. Nhưng liệu hắn có thoát ra khỏi thiên la địa võng đang bày trước mắt. Rầm. Tiếng động chói tay vang lên. Trần bảo nhi trợn tròn mắt. Trước cô là một cảnh tượng hết sức buồn cười và với một đứa con gái vô lo như cô thì sẽ cười như điên dại. Chợt. Cô thu lại nụ cười. Hàn mặc phong đứng dậy. Đời hắn chưa bao giờ thảm hại như thế kể từ khi gặp cô. Hàn mặc phong độc ác như thế chắc sẽ không thương hoa tiếc ngọc . Trần bảo nhi lại thêm một lần nữa áp dụng chiêu thức chạy trốn. Rầm. Trần bảo nhi lập tức nằm bẹp dưới sàn. Rơi trúng vào nơi cô làm ra. Hắn tiến lại lôi cô đi một cách thô bạo. Trần bảo nhi hết vùng vẫy, la hét, lại chuyển sang đấm đá loạn xạ
- câm miệng lại- hàn mặc phong gầm lên
trần bảo nhi lập tức im miệng, không dám ho he. Hàn mặc phong đang giận dữ như vậy. Cô không dám động vào. Tất nhiên, trần bảo nhi không thể khám phá hết tất cả khu biệt thự rộng lớn này. Số phòng cô biết hẳn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, cũng chưa hết một phòng. Hiện ra trước mắt cô là một bể bơi rộng lớn, nước long lanh xanh thẳm.Tuyệt đẹp, nhưng với cô là tử thần, là thần chết.Cô nhìn hàn mặc phong, ánh mắt nhìn như đoán.Cũng chẳng có ích gì.Ai trên đời này có thể đoán được hắn chứ
ầm.Hắn một tay xô xuống hồ.Đây là hình phải dành cho cô.Hắn nói, lãnh băng
- tôi đã nói rồi . .
- a...Anh..
Thật là một điều kinh khủng.Ám ảnh như thần chết,cô đang ôm thần chết.Cái đau của quá khứ kéo về.Hàn mặc phong bóp chặt lấy cổ cô, lôi lên mặt nước,mái tóc ướt sũng áp vào mặt, vào cổ..
- thử một lần nữa.Tôi dìm chết em ngay tại đây
chưa bao giờ nghe ai và giờ cũng vậy.