Trần Bảo Nhi chỉ hận không thể xông tới đánh chết hắn.
Còn Hàn Mặc Phong vô cùng sung sướng ra mặt.
– Hàn Mặc Phong. Cậu xong rồi.
Trần Bảo Nam khẽ cười.
– Hàn Mặc Phong.
Trần Uy gầm lên. Tên đại xấc xược này. Xắn quần cao lên.
Hàn boss ngu ngơ chưa kịp hiểu những gì đã diễn ra liền bị gia pháp chổi lông gà kia hành hạ.
– Ba đúng là rất xấc xược. Ba phải đánh thật mạnh vào. Dạy dỗ cho hắn một bài học. Hắn ép con phải chịu ủy khuất.
– Trần Bảo Nhi. Con im lặng lại. Con mới chính là đầu sỏ. Ba đây công tư phân minh. Nếu không phải vì con là con gái ba vả lại cháu của ba phải được ưu tiên nên tất nhiên phải đánh cha đứa bé. Không lẽ hắn không phải cha của con con à.
– Con không biết.
Trần Bảo Nhi quay người, đi lên phòng. Những người còn lại há hốc mồm miệng nhìn.
Ngay sau đó, Hà Thanh lên tiếng.
– Muộn rồi. Mọi người nên đi nghỉ.
– Vâng.
Hàn tổng chỉ đợi có thế liền lao thẳng lên phòng Trần Bảo Nhi. Nhưng không nghĩ lại chạy lộn sang phòng Trần Bảo Nam.
Đây chính là biểu hiện của bệnh vui quá hóa rồ. Cứ thấy cửa phòng là đâm vào. Không kể là phòng ai. Cuối cùng...
– Cái gì?
Trần Bảo Nhi nhăn mặt khó chịu.
Chỉ chờ có thế, Hàn tổng xông thẳng vào, tiện thể đạp sầm cửa đóng lại.
– Bà xã. Em thật tuyệt vời.
– Anh im đi.
Hàn tổng không kìm nổi lòng, ôm lấy cô mà hôn nồng nhiệt.
– Buông ra... Um.... Không thở được nữa.
– Được rồi. Anh xin lỗi. Xin lỗi.
– Anh vui đến thế à?
Trần Bảo Nhi hỏi.
– Anh rất vui. Trần Bảo Nhi. Cảm ơn em.
Ánh mắt kia thật sự làm cô rất muốn khóc. Lại càng đâm nhói vào trái tim còn đau của cô. Ngoài mặt có thể vô tư nhưng trong lòng cô thật sự rất đau.
– Em không thích. Không thích chút nào. Vì vậy em sẽ không vì bất kỳ lý do gì để làm em không thích phải ở lại.
– Em... Con của anh. Anh có quyền quyết định. Em chỉ có thể nghe theo anh.
– Vậy ba năm trước, anh đã quyết định để con anh phải chết sao?
– Anh xin lỗi.
Hàn Mặc Phong bước xuống giường, trước khi rời còn cẩn thận kéo chăn lại.
– Nghỉ đi. Em sẽ mệt đấy!
Trần Bảo Nhi im lặng nhìn bóng lưng hắn rời đi.
– Hàn Mặc Phong...
Cô nhất thời gọi.
Chỉ thấy hắn đứng lại, nhưng không quay đầu.
– Muộn như vậy rồi. Anh về à.
– Không biết.
– Anh... Em không ngủ được?
Trần Bảo Nhi sau khi nhận thức ra một thứ kinh khủng mà miệng mình vừa phát ngôn liền lập tức muốn chết ngay. Sao cô có thể nói được như thế chứ?
Hàn Mặc Phong khẽ cười. Tiến lại ôm lấy cô.
– Anh biết em không thể ngủ nếu không có anh mà. Anh cũng vậy?
Trần Bảo Nhi lăn người hai vòng liền phát hiện ra người bên cạnh đã biến mất. Cũng chẳng có gì khác mọi ngày nên cô chỉ thờ ơ xuống nhà.
Thậm chí khi xuống nhà đã chẳng còn thấy bóng dáng ai, chỉ thấy Hà Thanh đang ngồi trên bàn ăn dường như đang chờ ai đó.
– Con dậy rồi sao?
– Vâng.
Trần Bảo Nhi khe khẽ đáp rồi nhìn sang chiếc đồng hồ trên tường. Đã h rồi sao?
Đúng là mất mặt.
Trần Bảo Nhi vừa ngồi xuống bàn thì mẹ cô đã lên tiếng.
– Con không có gì hỏi mẹ sao?
– Nếu muốn nói, mẹ sẽ nói. Không cần phải hỏi. Đúng không?
– Đúng.
Trần Bảo Nhi dường như bị choáng với sự thật kia. Làm sao gia đình cô có thể đáng sợ như thế. Có thể giết hại máu mủ để leo lên mà tranh nhau quyền lực.
Trần Hải. Trần Bảo Nhi đã sớm biết ông ta không đơn giản ngay từ khi cô trở về vị trí của mình. Cảm giác sợ hãi khi đối diện với người đàn ông xảo quyệt kia mỗi khi nghĩ đến là cô lại thấy sợ.
Thảo nào khi nghe đến tên cô, Trần Bảo Linh lại có phản ứng như thế. Còn năm lần bảy lượt đẩy cô vào đường cùng. Dù không cùng mẹ nhưng không phải vẫn cùng huyết thống sao? Cô khẽ thở dài. Đôi khi giống như Hàn gia thật là tốt. Một mình hắn thì ai dám tranh chấp tài sản cơ chứ! Mà nếu cũng chẳng có kẻ nào có lá gan lớn đó.
Hẳn tất cả mọi người đã biết vụ ám sát kia là do Trần Hải làm rồi vu lên cho Hàn gia nên Trần Uy và gia đình mới xóa bỏ định kiến với Hàn Mặc Phong.
Nhưng Trần Hải làm thế không phải chỉ để Trần Bảo Linh lên thay cô làm phu nhân của Hàn gia chứ? Giả sử nếu như Trần Hải đạt được mục đích vậy cô sẽ ra sao! Chắc chẳng bao giờ biết được mình là ai.
Trần Bảo Nhi khẽ thở dài một hơi.