– Tôi nói cho cô biết. Cô phải giết hắn cho tôi. Tôi cho cô bao nhiêu thời gian rồi cô vẫn chưa làm xong. Hàn Mặc Phong không phải là một tên dễ đối phó. Nhưng hắn tin cô như thế cô càng dễ ra tay. Giết hắn ta mới có dễ ra tay.
Trần Bảo Nhi mơ màng nhìn sang bên cạnh. Ánh mắt nhanh chóng thanh tỉnh. Trần Hải đang ra lệnh cho ai đó giết Hàn Mặc Phong. Mà người cô nghi ngờ nhất là Anna.
Không thể phủ nhận ràng mình đang ghen nhưng từ khi mới gặp cô đã chẳng ưa nổi cô ta mà.
– Anna. Tôi tin cô làm được. Cô sẽ không làm tôi thất vọng.
Trần Bảo Nhi trừng lớn mắt nhìn ông chú kia đang cười với nụ cười tà ác.
Sau tiếng phanh xe gấp gáp kia, Hàn tổng một mạch lao như điên vào bệnh viện. Quên luôn cả hình tượng lịch lãm, bảnh bao thêm chút lạnh lùng lúc trước. Thậm chí suýt chút nữa chạy lộn sang nhà xác.
– Sao vậy? Ruốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
– Theo báo cáo từ sở cảnh sát giao thông quốc gia cộng thêm giấy phạt vừa được gửi về tức tươi thì phu nhân của cậu lái xe vượt tốc độ.
– Cô ấy lái xe sao?
– Thì cô ấy không lái nhưng chủ sỏ thì không ai khác ngoài cô ấy. Cậu nên thương cho lão Ngô. Già như vậy còn gãy cái răng vì đập mặt vào vô lăng, gãy chân trái và hai tay. Cậu xem, người ta đã gần đất xa trời mà còn bị vợ cậu hại đến thế. Nếu mà là trai trẻ đôi mươi thì hẳn về sau vô sinh thì cậu làm sao đền nổi.
Lee Sung cau mày, còn không quên bới móc theo thói quen.
– Cậu nói xem đập vào đâu để vô sinh? Mai tôi cho cậu đập thử.
– Cái đó tôi còn chưa nghiên cứu.
Lee Sung cầm tập giấy phạt vượt tốc độ đập vào tay Hàn tổng.
– Bảo bối của cậu chỉ húc cây thôi. Xe cũng chỉ phải đưa ra bãi rác. Cái cây kia cũng suýt bật sẽ, vỉ hè sứt mẻ. Không sao. Đầu cô ấy cũng đập một cái vào ghế trước thôi.
– Vậy người thừa kế của tôi thì sao?
– Tôi đâu có chui vào trong được mà hỏi nó có sao không? Hơn nữa đây đâu phải chuyên ngành của tôi đâu. Nếu cậu hỏi nhẫn kim cương của cô ấy có bị xây xác hay mất giá trị không thì ít ra tôi còn biết chút ít.
– Ừ. Bác sỹ đâu?
Hàn tổng quát lên.
– Vâng. Xin chào Hàn tổng. Ngài có gì cần ạ.
– Nói đi!
– Sao ạ?
Vị bác sỹ kia cơ hồ ngu ngơ nhìn Hàn Mặc Phong.
– Tôi hỏi vợ và con tôi như thế nào? Ông điếc sao?
– Xin lỗi ngài. Tôi là trưởng khoa thần kinh. Cái này thuộc về khoa sản.
– Vậy tại sao ông lại đến đây.
– Không phải ngài gọi bác sỹ.
– Cút.
Hàn boss tức tối quát tháo.
Đến khi biết được tất cả đều vô cùng ổn thoả từ móng chân đến ngọn tóc, hắn mới quay lại truy cứu trách nhiệm với Lee thiếu kia.
– Sao cô ấy lại phóng tốc độ?
– Hàn Mặc Phong. Cậu hỏi câu này đúng là làm khó tôi. Tôi tuy thông tin nắm bắt rất nhanh nhưng việc vợ cậu, cậu còn chẳng quản được lại chạy đi hỏi tôi. Cậu làm như tôi là tình nhân bao dưỡng bên ngoài của vợ cậu vậy. Chi bằng cậu hỏi đứa con chưa chào đời của cậu đi. Tớ nghe nói người mẹ và đứa con vô cùng hiểu nhau.
– Cũng đúng.
Hàn tổng khẽ gật đầu song rồi lại như nhận ra thứ gì đó không phải liền phồng mang trợn mắt với Lee thiếu.
– Lee Sung, cậu không có đầu óc hay đầu cậu làm từ bã đậu hũ vậy. Con tôi tứ chi còn chưa phát triển.
– Tôi cũng biết. Hàn Mặc Phong để tôi tặng cậu cuốn sách dạy về chuyện phòng the. Hẳn có ích lắm cho sự nghiệp làm cha sau này của cậu.
– Cậu nói cái gì?
– Tớ lộn. Tớ tặng cậu quyển bí quyết chăn gối... À không phải là kinh nghiệm làm tình... Không. Phải là quyển kinh nghiệm làm cha. Đúng rồi.
– Cậu tốt nhất nên câm mõm lại.
– Này. Tớ không phải là chó mèo trâu bò gì mà mõm với chả mồm. Là miệng. Miệng đấy.
– Ai cũng biết. Nhưng biết tổ tông các anh em đồng âm với nó thì lại là một nguyên lý khác.
Lee Sung á khẩu. Lời của Hàn tổng ai có thể cãi lại được. May ra chỉ có Trần Bảo Nhi.
– Mà Trần Bảo Nhi mang thai mà vẫn ưa mạo hiểm như thế hẳn là con của cậu khuyến khích đấy. Trước kia sợ chết lắm cơ mà. Cho nên sau khi ra đời, cậu huấn luyện nó cho tốt vào.
– Con tôi đâu phải chó điệp vụ.