Hiện tại, sau khi bị Hàn Mặc Phong lôi đi. Trần Bảo Nhi ngồi bên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ, nhìn xa xăm, thành phố New York nhộn nhịp về đêm. Mặc dù địa điểm tốt, phong cảnh lãng mạn nhưng người đối điện Hàn Mặc Phong không hề động lòng. Ai nói nữ nhân thấy cái đẹp là rơi lệ, là cảm động. Những điều đó áp dụng với những người phụ nữ khác có thể hoàn toàn đúng song áp đặt lên Trần Bảo Nhi- một người con gái đẹp nhưng thiếu hay xem như chết tế bào lãng mạn sẽ bị phản tác dụng. Với cô, nên áp dụng những chiêu thức ăn uống và . . . Tiền. . . Thì luôn hoàn hảo. Thí dụ đơn giản, vào một buổi tối đẹp trời, trăng sáng, sao nhiều, gió thổi hiu hiu, Hàn Mặc Phong hứng chí làm ' bạn trai ', kéo cô ra vườn, ngắm sao trời, hắn tất nhiên sẽ không làm việc gì mà không có lãi và thậm chí là lãi to. Sau khi cuồng nhiệt hôn cô, lần đầu tiên Hàn Mặc Phong mặt dày hỏi cảm nhận:
- Tuyệt vời chứ!
- Anh không mỏi cổ sao?
Hàn Mặc Phong chết trân. Kiểu trả lời đánh thẳng vào lòng tự tôn của người đàn ông ngạo mạn. Dù gì hắn cũng là trai tân, bản thân chưa bao giờ hôn người con gái nào khác ngoài Trần Bảo Nhi, cô trả lời như vậy có phải đang chê hắn kỹ thuật hôn tồi tệ, đâm thẳng một nhát vào lòng tự tôn của đại boss. Về sau, tốt nhất là hắn không nên hỏi cô, một từ cũng không hỏi. Trực tiếp hành động. Câu trả lời của cô có sức sát thương vô cùng lớn, còn hơn cả bom nguyên tử. Đã thế còn lạnh lùng nhìn hắn chê trách:
- Buồn ngủ chết đi được. Ở đây chỉ tổ vỗ béo cho muỗi!
Hàn Mặc Phong lạnh lùng tàn độc gặp phải người như cô thế là xứng đôi vừa lứa. Cho nên hắn vừa gặp cô đã bị dính vào tình yêu, bị sét đánh đến tả tơi.
Nhìn Trần Bảo Nhi trước mặt không mấy dễ thương, đôi lúc lại thấy mấy tên đàn ông nhìn cô chỉ trỏ cười cười làm máu ghen tuông trong lòng Hàn Mặc Phong nổi lên nhưng lại không nỡ phá bữa ăn của ' bà xã ' đang như là hóa thân của động vật ăn tạp:
- Làm sao anh biết tôi đói?- cô nhìn Hàn Mặc Phong, miệng vẫn không ngừng tiêu hóa.
- Thì sao?- hắn cau mày.
- Tôi rất bực mình. Hồi nãy lúc ăn tối, tôi còn chưa ăn xong anh chọc giận tôi, có ừm. . . - cô suy nghĩ.
- năm cái đùi gà, em ăn 3,5 cái, nhét vào miệng tôi một cái trong vòng chưa đầy hai mươi phút.
- Anh nhớ thật giỏi!- cô gật đầu.
- Em không muốn biết tại sao tôi biết em muốn gì?
- Tất nhiên là có!
- Nhìn em lúc đó chẳng khác những tên đàn ông kinh được thoả mãn trên giường và cũng chẳng khác lắm mấy tên đàn ông mang đầy dục vọng nhìn em từ nãy đến giờ!
Phụt.
Trần Bảo Nhi đang uống nước, lại là coca. Khi nghe những triết lý phân tích của Hàn biến thái liền lập tức phun mưa axit vào thẳng vẻ mặt kiêu ngạo đối diện. Cơ mặt Hàn Mặc Phong nhăn lại, hơn cả mấy con leo trèo trong vườn bách thú. Trần Bảo Nhi nhìn hắn, lăng xăng chạy lại rút khăn giấy lau thì. . . Cô vụng về đến thế là cùng. Tay chân luốn cuống làm đổ luôn cả cốc coca nguyên vẹn chưa uống một ly của hắn lên người chính chủ. Hàn Mặc Phong rít lên qua kẽ răng:
-Tôi thật muốn vứt em từ đây xuống!
-Tầng mấy?
-Hai mươi.
- Vậy thôi sao!
-Em muốn cao hơn? Sân thượng. Toà nhà này cao một trăm tầng.
- Hả?
Chiếc xe đắt tiền của Hàn Mặc Phong dừng lại trước cổng lớn trường đại học. Cô vui vẻ xuống xe, định chạy vào và đã làm thế. Đang rất phấn khích cho buổi học tối nay. Hình như có ai đó đang nhìn cô, còn muốn giết chết nữa là đằng khác. Cảm giác bất an này làm cô sực nhớ đến khuôn mặt tà khí của kẻ biến thái Hàn Mặc Phong. Trần Bảo Nhi quay người, nhìn sắc mặt khó coi của hắn đang hướng đến cô, khoé miệng cong lên, nở nụ cười như khóc, tay còn bye bye kiểu trẻ con . Vô cùng dễ thương đến ngu dại. Thật xấu hổ. Hàn Mặc Phong mang vẻ mặt cuối cùng cũng tạm xem như hài lòng lái xe đi. Trần Bảo Linh nhìn cô, ánh mắt chứa cơn phẫn nộ khó kìm, chỉ hận không thể chạy lại tát cho cô một cái.
Thoát được rồi. Đời cô chuẩn bị bước sang một chân trời mới, thoát khỏi tên biến thái đó chính là mục đích của cô từ trước tới nay, bây giờ thì đã thành công, không sắp thành công, nhưng trần bảo nhi tin chắc là thành công mĩ mãn. Cô cũng không ngốc nghếch đến nỗi tự dưng chạy ra cửa chính để bị tóm gáy. Cho nên cô chạy vòng ra phía sau. Ở đây chưa được bao lâu nhưng với bộ não không tầm thường của cô đã tiếp thu và định hình thiết kế của khu biệt thự, và giờ thì nên áp dụng điều đó để bỏ trốn. Phá sau khu biệt thự là nơi ít ai ra vào nhất cho nên việc cô leo lên để thoát tra ngoài thuộc khả năng thành công rất lớn. Cây được trồng xung quanh tường cũng rất cao để cô có thể leo lên mà ra ngoài. Định hình hướng hành động của cô sẽ là leo cây, đứng trên hàng rào và thoát ra ngoài. Đây là một trong n lần cô làm như vậy, trần bảo nhi là một con heo hay ngủ nướng, ngủ nướng không phải vì cô lười nhác. Cô nên đính chính lại. Cô phải đi làm bán thời gian vào buổi tối để kiếm được nhiều tiền hơn, về nhà lại còn phải học cho tương lai sau này nên cô nào dám chây lười. Đặc biệt cô luôn phải dùng chiêu thức này để vào phòng trọ khi bị khóa cửa. Qua tán lá xanh, khu biệt thự hiện lên tráng lệ vô cùng. Mà trong mắt cô nó chính là nhà từ mà nơi đó có tử thần hàn mặc phong đang cầm dao kề vào cổ cô từng ngày từng giờ. Cô sẽ không ngu để hắn làm như thế. Cuộc sống này, cô ước mình sẽ sở hữu một toà biệt thự như vậy. Không, cô muốn còn đẹp hơn thế cả trăm ngàn lần, IQ của cô là của thiên tài, còn hắn là của kẻ biến thái. Hắn làm được như vậy không lẽ trần bảo nhi cô lại phải chịu nhục nhã. Cô sẽ hơn hắn. Quay lại với thực tế, đối điện với hoàn cảnh trước mắt. Tại sao tên biến thái hàng mặc phong lại xây hàng rào cao như thế, cô là sao xuống đây. Lên được mà không xuống được, để rồi hắn mà bắt được thì đời cô coi như xong tại đây. Nhưng. Ông trời thật có mắt , lại đặt cho cô chiếc xe. Chỉ cần cô nhảy xuống trần xe, rồi từ trần xe xuống đất là ok. Đấy. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào thì trần bảo nhi cô vẫn ứng phó được. Tên chủ xe đang đúng cách đó không xa, tên đó đang nghe điện thoại nên chắc hắn sẽ không nghe hay biết được việc cô mượn xe hắn làm nệm nhảy. Trần bảo nhi nhảy xuống trần xe, gây lên một tiếng động khá lớn. Thật may, xe mày là siêu xe thể thao nên thân thể nhỏ bé của cô có nhảy lên nhảy xuống cũng không sợ hư hỏng. Người đàn ông nhạy cảm phía trước, thân hình cao lớn, nhìn từ phía sau đã đủ biết là một mĩ nam, quần âu, áo sơ mi phẳng phiu, mái tóc đen nhánh, quay lại, đồng tử như nhuộm màu lửa, chân bước nhanh đến kẻ đang từ từ trượt xuống mu xe với vẻ mặt hãnh diện như vừa lập chiến công của trần bảo nhi. Từ khoé miệng , hàn mặc phong vẽ nửa cười cợt
- trần- bảo - nhi
cô vẫn không để ý, chỉ cười và nói đủ để hắn nghe được
- mình sống với hắn lâu quá nên bây giờ bỏ trốn cũng bị ám ảnh bởi giọng nói củai há
- dám bỏ trốn- hàn mặc phong gằn giọng
- sao không dám- cô nói rồi sau đó quay lại nhìn nơi phát ra giọng nói, khoé miệng giật giật- anh . .
- dám bỏ trốn, ý thật lớn
- ý chí lớn là bản lĩnh sinh tồn- cô giương cổ, cãi lý
- bản lĩnh sinh tồn. Leo lại vào trong
- cái gì?
- sao? Bản lĩnh sinh tồn đâu
- tưởng tôi sợ anh chắc
trần bảo nhi đứng dậy, đạp chân vào mu xe rồi leo lên trần xe. Biết là xe của ai rồi, cô sẽ hành hạ, coi như giận cá chém thớt. Giai đoạn một thành công. Cô lưỡng lự có mẹ tiếp tục hay không
- tiếp
- hả?- trần bảo nhi nhăn mặt.
Coi như ngày hôm nay cô đen đủi, bỏ trốn gặp phải tà nhân. Cô sẽ ở đây, ăn bám hắn cho đến phá sản nhưng mà cô vẫn muốn bỏ trốn. Trần bảo nhi leo vào cây, ngồi trên cành, chưa có dấu hiệu muốn xuống mà đúng hơn là đang suy nghĩ một mục đích khác. Một lúc sau, cô lúi húi nhìn ra phía ngoài. Bây giờ thì đã lộ bộ mặt muốn tẩu thoát lần hai. Cô sung sướng khi bên ngoài không có ai, liền níu lấy cành cây phía trên đứng dậy, chân bước từng bước
- tôi không có ở ngoài đấy- âm trầm lạnh lẽo vang lên làm cô giật mình bay từ trên cây xuống
- a. . . A. . . A
trần bảo nhi, bay từ độ cao như thế xuống, cô coi như vỡ đầu thật rồi. Ai nghĩ. Một cảnh tượng trong mơ cô cũng không dám nghĩ, còn lãnh mạn hơn cả phim tình cảm. Hàn mặc phong như hoàng tử bạch mã đỡ lấy cô trong vòng tay vững chắc. Ánh mắt cô nhìn hắn, vô cùng biết ơn
- không cần nhìn như vậy
hàn mặc phong hững buông tay, vô cảm thả cô xuống