Khuya.
Hàn Mặc Phong đứng trên ban công, gió lùa vào mái tóc ngắn làm nó bay loạn xạ càng thêm phần cô độc, lạc lõng và bất cần. Trầm tư một lúc khá lâu, hắn quay về phòng mới chợt nhận ra một điều rất tệ hại. Vợ chưa về nhà. Hàn Mặc Phong mở điện thoại, ngay lập tức đập vào là tin nhắn từ chiến hữu Hoàng Quân, đọc qua nội dung, gương mặt càng sa sầm hơn.
***
Hàn Mặc Phong giận dữ nhìn Trần Bảo Nhi đang say giấc trên giường, lòng không khỏi dấy lên vô vàn cơn sóng ngầm. Muốn lôi dậy trừng phạt nhưng nhìn bộ dạng ngủ ngon như thế, thật lòng thì người độc quyền và vô cùng cưng sủng cô như hắn thì thật kinh nỡ. Hàn Mặc Phong chống tay xuống giường, ghé sát vào mặt cô.
- Em hình như ngủ rất ngon!
Trần Bảo Nhi trở người, mơ màng mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt đáng ghét của hắn, liền không nhưng nhị tát tính một cái vào mặt rồi quay lưng ngủ tiếp, tiện thể đá văng chăn ra. Hàn Mặc Phong đứng hình. Hắn chính xác không sai là vừa mới bị nữ nhân này tát vào mặt. Dù là không đau lắm nhưng mà đối với hắn thì chính là vô cùng bị sỉ nhục. Hồi nãy vừa có ý định không lôi cô dậy, nhưng bây giờ, sau khi hứng trọn cái tát thì chắc chắn sẽ lôi cô dậy. Vừa nhìn xuống thân ảnh phía dưới, máu mũi Hàn Mặc Phong thật muốn chảy ra ngay tức thì. Lần này thì ý định kéo cô dậy của hắn lại một lần nữa bị sập nha. Lee Sung kia đã chọn cho cô gái ngây thơ Trần Bảo Nhi một bộ đồ mang chút phong cách sexy quyễn rũ làm Hàn Mặc Phong đang như trúng phải bùa mê, không thoát ra được. Thân hình cô không thể đẹp và hoàn hảo như siêu mẫu, nhưng tỉ lệ vô cùng cân đối, chỗ nào nên béo sẽ béo, chỗ nào gầy lập tức gầy, vòng một, hai, ba đâu ra đấy, chân rõ không dài như đủ thon thả đẹp đẽ, thêm màu da trắng mịn. Giờ đây được phối thêm này đỏ như lửa, áo dây trễ ngực khiêu gợi, tóc đen rủ xuống gối trắng. Nếu khả mang kiềm chế của bản thân hắn không tốt thì đêm nay chính xác thì hắn- Hàn Mặc Phong sẽ trở thành một con sói đích thực, lại còn vô cùng đói khát. Hàn Mặc Phong lắc đầu đi vào phòng tắm ngay lập tức, vài phút sau bước ra, con như là giảm được thứ năng lượng khổng lồ trong người liền kéo một góc chăn rồi chui vào ngủ. Cô không chịu về thì hắn sẽ ở lại, xem như bảo vệ vợ tương lai. Trần Bảo Nhi cảm thấy mình sắp không thở nổi, giống như cả dãy Himalaya đang đè lên người cô. Điều đó làm cô không thể ngủ thêm được tý nào nữa. Đầu tiên đập vào mắt cô là một màu đen. Cô lắc đầu. Trời ít ra cũng sáng rồi, và trong phòng cũng có đèn ngủ. Vẫn là màu đen đó. Bây giờ thì cô chắc chắn mình đã vô cùng tỉnh táo, tỉnh táo nên mới phát hiện ra một sự thật vô cùng là đau lòng như thế này. Hai chân nặng như voi bắc ngang qua người cô và chủ nhân thì vẫn đang ngủ ngon giấc-Hàn Mặc Phong. Trần Bảo Nhi tức giận quá hóa sức mạnh của một kẻ điên khùng lập tức hất văng chân hắn một cách không thương hại.
Rầm.
Hàn Mặc Phong nằm dưới đất, khói đen bốc lên mù mịt. Vốn dĩ Hàn Mặc Phong có tư thế ngủ lộn xộn như thế căn bản là vì muốn trừng phạt Trần Bảo Nhi nên tạm thời mượn cơ thể mềm mại của cô làm gối chân. Cũng quá may mắn khi hắn không có ý định mượn cơ thể cô làm nệm, nếu không giờ này, chỉ cần Hàn Mặc Phong hắt xì một cái, cô sẽ bay đến tận mặt trời kinh doanh thịt quay. Hàn Mặc Phong hai mắt long sọc nhìn cô, leo lên giường, dáng vẻ trông như muốn băm vằm tả tơi.
- Anh gây chuyện trước- cô cả gan trừng mắt lại với hắn.
Hàn Mặc Phong nhìn vẻ gan lỳ của cô, từ sâu thẳm mang chút thú vị. Cúi xuống định. . . . Thì.
- Không được. Anh còn chưa đánh răng.
Hắn nhếch môi, cúi xuống sát hơn.
Cộp.
Trán cao mày rậm của Hàn Mặc Phong đập ngay vào thành giường mà kêu ra tiếng. Trần Bảo Nhi cố nhịn cười, vùng ra định chạy thì một bàn tay giữ nhanh lấy chân cô, tiếp đó, thân thể to lớn đè cô xuống, ghé sát mặt cô, phát ra từng chữ.
- Hôm nay tôi không thích đùa.
Đau. Đau gần chết. Cô trong một phần ý thức nhỏ nào đó đã nghĩ hắn- hàn mặc phong thật tốt bụng cũng đáng làm hoàng tử của đời cô lắm chứ. Đẹp trai có sẵn. Nhưng mà, sai lầm, không phải sai lầm bình thường mà là sai lầm trầm trọng nhất. Hắn mãi không thể là hoàng tử của cô, chỉ có thể là sát thủ biến thái nhất hành tinh. Trần bảo nhi lồm cồm bò dậy, giơ ngón tay chỉ thẳng vào mặt hắn, mặt vô cùng lửa. . . Lửa. . . Muốn thiêu sống hắn
- anh?
- tiếp tục
- sao?
- nhanh
kẻ mắt lạnh không biết thương người hàn mặc phong. Cô lườm hắn, quay người về phía hướng nhà chính. Được. Hắn dám đối với cô như vậy. Kiếp sau nếu cô thật giàu có, cô sẽ bắt về, lấy việc hành hạ hắn làm sau thú tiêu khiển. Chờ đấy!
- không phải hướng đó
- vậy hướng nào- cô gắt lên
- đấy. Leo xuống bây giờ leo lên- hắn lạnh băng đưa ngón tay chỉ thẳng vào sợi đây lẳng lơ trong gió. Cô cắn môi dưới không phục, hàn mặc phong sải từng bước vững chãi đến bên cô. Một tay mạnh bạo cầm lấy cổ tay nhỏ bé của cô mà lôi đến trước sợi dây
- muốn tự leo lên hay tôi giúp leo lên
- tôi không cầm anh giúp. Tránh ra- cô hét lên
lần trước xuống hạnh phúc, sung sướng thì lần này lên lại đau khổ, khóc không ra nước mắt bấy nhiêu. Tại sao lúc xuống lại dễ đến thế , còn khi lên cô không cầm nổi sợi dây. Ác quỷ phía dưới chắc đang cười ' nhăn răng '
roạt
cô khó chịu nhìn lên phía trên và. . . Lại một lần nữa la lên
- a...a. . . A
cứ ngỡ ai đó sẽ điệp khúc một lần nữa hàn mặc phong sẽ làm hoàng tử trong mơ của cô. Song, hắn sao lại phũng phàng tiếp như thế. Cho cô nốc ao lần hai. Đúng rồi, bản chất hàn mặc phong là phũng phàng
- anh không đỡ tôi
- bản năng sinh tồn của em đâu
- tồn cái đầu anh. Đau gần chết
- còn muốn bỏ trốn
- muốn!
- sao?- hàn mặc phong gằn giọng
- ừ. Đồ độc ác - cô nhăn mày
- tốt- giọng băng lãnh trầm đến đáy vực thẳm
- à. Không . Thật ra là. .
Hàn mặc phong không muốn đôi co thêm. Chính thức lôi đôi phương, nhưng nói là xách cổ thì hơi quá lên tầng cao nhất. Tầng mà đối với cô chính là cái chết tại thiên đường. Hàn mặc phong trực tiếp đẩy cô lên phía trước, nỗi khiếp đảm trong ký ức xa vọng về càng thêm phần kinh sợ. Đến lúc này, chính lúc này cô cũng không biết đến bộ mặt bướng bỉnh hay những lời cãi vã của mình. Trước mắt, cô sợ chúng, sợ thứ hợp chất hóa học HO mà trong cơ thể cô chiếm tới hơn %, sợ thứ cô vẫn ăn, vẫn uống hàng ngày như cơm từng bữa một. Điên mất. Cô nhìn hắn, ánh mắt chứa đầy nỗi tuyệt vọng
- đừng mà... Đừng mà... Hàn mặc phong, tôi xin anh. Anh muốn tôi làm cái gì cho anh cũng được. Tôi xin anh
- em có thể làm cái gì cho tôi- hắn nhìn cô- nếu tôi không dạy dỗ em từ ngày hôm nay, em mãi mãi không thể trở thành hàn phu nhân
- tôi không cần- cô lắc đầu ngầy ngậy
kết quả vẫn bi khốc. Hàn mặc phong không liếc nhìn cô đừng một lần, dứt khoát đẩy cô xuống. Là lần thứ hai, lần thứ hai cô rơi xuống cơn ác mộng rong đuổi suốt gần cả cuộc đời từ lúc cô đến nơi đó đến giờ dưới tay hàn mặc phong. Chưa một lần cô thực sự quên nó. Thứ mà cô có thể bám víu duy nhất bây giờ chỉ có hàn mặc phong. Trần bảo nhi ôm lấy hắn, và cũng chỉ có hắn nói mang cho cô cảm giác an toàn chưa từng có. Cái thời khắc hắn cùng cô rơi xuống đấy sau tăm tối của đời cô thì. . . Tất cả đã thay đổi. Cảm nhận thứ nước lạnh lẽo tạt vào cơ thể, dưới ngón chân truyền đến xúc cảm va chạm kim loại. Dù thật sự muốn chìm vào vô thức nhưng cô vẫn muốn nhìn thấy vật nhỏ bé dưới màu xanh sâu thẳm. Sợi dây chuyền, vật mà cô tìm kiếm, giờ đây gần đến mức chỉ cần chạm tay là có thể lấy được nhưng với cô lại là một điều xa vời đến không tưởng. Chỉ còn bám víu vào hắn, như một con vật nhỏ sắp bị dìm chết trong đại dương rộng lớn thì ruốt cuộc hắn cũng không muốn vớt cô lên cho dù chỉ là thương hại. Thương hại thôi cũng được. Chỉ cần lôi cô ra khỏi đó.
Sắc mặt hàn mặc phong không hề đổi. Gần như hắn đã không còn quan tâm đến thân hình nhỏ bé vô lực phía dưới. Nước ướt nhẹp, tóc dính vào mặt, một số lại nổi trên mặt nổi trên mặt nước, bàn tay níu chặt lấy áo sơ mi trong nước. . . Chặt. . . Chặt. . . Để rồi. . . Cả thân thể không còn ý thức trượt xuống đáy hồ. Chìm vào màu xanh vĩnh cửu