Cụm từ trong lúc mơ màng ngắm nhìn người đàn ông phía trước đó là vứt. Vứt gì? Cô sao? Không thể nào!
- Anh vứt gì vậy?
- Chiếc xe kia!
- Hả? Tại sao lại vứt nó. Chẳng phải anh mới mua nó sao?
- Vậy em nghĩ tôi sẽ giữ nó để nhìn nó mọc rêu!
- Nhưng. . .
- Em quyến luyến?
- Có cảm tình. Siêu xe đắt tiền. Anh không biết sao tên đần độn.
- Tôi biết.
- Tôi cũng biết. Anh mua mà không biết thì lập tức đập đầu ngay nào đuôi xe chết đi.
- Em. . .
- Anh không thấy ánh mắt những người khác nhìn vào chiếc xe của anh sao?
- Thì sao?
- Giống như là nhìn thấy một núi tiền. Long lanh và ngưỡng mộ.
- Giống như em nhìn tôi.
" Anh sao có thể suy ra như vậy. Nhìn anh thì giống nhìn một con dán. Muốn đập chết ngay lập tức. Đổi anh lấy một cái xe như vậy, tôi rất tình nguyện "- cô nghĩ bụng.
- Muốn đổi tôi lấy một chiếc xe như vậy!
- Sao anh biết?
- Em . . . - Hàn Mặc Phong trừng mắt
- Từng tấc da thịt trên người anh giống như kim cương. Tôi làm sao có ý dám bán anh- Trần Bảo Nhi quay sang bắt đầu chiêu thức nịnh nọt mong cho hắn thôi giận dữ.
Hàn Mặc Phong không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay đi. Trần Bảo Nhi mím môi tức giận đi lên phòng.
Tối.
Trần Bảo Nhi cực kỳ uể oải bước xuống. Vừa nghĩ đến việc cô làm hư xe của Hàn Mặc Phong thì sẽ không ai đưa cô đi học bằng không có tâm trạng chút nào. Cũng chẳng hiểu từ khi nào, Trần Bảo Nhi cô đã lệ thuộc bản thân mình vào Hàn Mặc Phong. Hàn Mặc Phong- chính ba cái chữ đáng ghét đó đã làm thay đổi cuộc sống thường nhật của cô, làm cô bị biến thành như vầy, cô sẽ bắt đền hắn, kiện hắn vì dám làm mất đi nhân phẩm của người khác.
- Em muốn giết ai sao?
Hàn Mặc Phong nhìn cô, chăm chú vào vẻ mặt hằm hằm sát khí. Nhưng. Trần Bảo Nhi không nghe. Rõ ràng là không muốn tiếp thu, còn nghe thì vẫn lọt vào, lướt ngang qua người hắn và xem hắn như một cái cột trong hàng trăm vạn cái cột bình thường khác. Thái độ thờ ơ của cô, chỉ có Trần Bảo Nhi mới làm cho một kẻ trước giờ vẫn chẳng liếc nhìn cảm giác của ai như Hàn Mặc Phong nổi giận. Nổi giận không phải vì việc bình thường, mà là nổi giận từ con tim, từ tiềm thức và bản chiếm lĩnh của kẻ đứng trên đầu người khác. Bàn tay cứng như thép nắm chặt lấy balo của cô, kéo ngược trở lại.
- Hàn Mặc Phong. Anh bị điên rồi- cô hét lên, tay chân không ngừng vùng vẫy.
Đối diện với hắn, với ánh mắt kiểu âm khí, không chút ấm áp nào, toàn là khí từ địa phủ thổi tới, Trần Bảo Nhi còn cảm nhận có hai anh thần chết đang vỗ vai cô chào mừng đến với cung điện u ám của Diêm Vương.
- Em dám bỏ lơ tôi- từng chữ rít qua kẽ răng. Thật đáng sợ.
- Anh đâu phải là xúp lơ để tôi bỏ lơ anh.
Cái lạnh bắt đầu thấm vào xương tủy, đông cứng toàn bộ người cô. Bàn tay ấy đặc biệt nhẹ nhàng vuốt cổ cô, ánh mắt tối om như đêm đại đương.
- Đừng bóp.
Cô cầm lấy cổ tay hắn, mắt chớp chớp.
Hàn Mặc phong không mang một chút ý định buông tha cô, cố tình siết thêm lực, cô hét lên
- Đừng. Hàn mặc phong, tôi thề sẽ không bao giờ bỏ qua anh. Xin thề.
- không cần- hàn mặc phong buông cô ra- nếu muốn, em cũng không thể.
Cô cúi đầu, hai tay ôm lấy cổ, chạy ra cửa.
- đứng lại.
Hàn mặc phong nhìn cô, trần bảo nhi cắn môi dưới, không hề muốn quay lại. Hắn bước đến bên cạnh.
- Định đi đâu?
- học.
- học?
- không lẽ đi làm thêm, ngày mai tôi mới đến ca.
- làm thêm
hàn mặc phong tức giận nhắc lại.
- sao? Có vấn đề. . À. . .không. . . Ý tôi là. . . Là. . .
Cô lắp bắp.
- là sao?
Hàn mặc phong quát lên
- là. . . Là. . . Tôi. . Là. .
- tôi cái gì, em nghĩ tôi bất lực đến nỗi không nuôi nổi em ngày ba bữa sao?
- tất nhiên là được! Nhưng tôi đâu có là gì của anh đau mà anh cứ xồn xồn lên như vậy!
- xồn xồn? Em có hiểu nghĩa hai từ đó không?
- không. Việc gì tôi phải hiểu.
- tôi cũng không hiểu, mà tôi cũng không cần phải hiểu. Nếu em muốn thì đi làm thêm cho tôi, tôi sẽ trả cho em gấp đôi tiền làm bên ngoài.
- thật sao?
- công việc rất dễ, quá dễ dàng, em chỉ cần nỗi đêm đều tắm rửa sạch sẽ chờ tôi về ôm em ngủ, mỗi ngày đều để tôi ôm em khi ngủ, tôi muốn hôn em, em phải làm, em chỉ cần làm theo những gì tôi muốn là được rồi. Cũng giống như mọi ngày.
- anh mơ đi.
- gấp 3.
- gấp 5.
- không mặc cả. Em có không làm cũng phải làm.
Chắc là trong suy nghĩ ngây thơ của cô, hàn mặc phong chưa tàn nhẫn đến như vậy. Nhưng sự thật hôm nay là cô đã nghĩ nhầm tệ hại. Đối với một con người tàn ác như hắn có lẽ cô cũng chỉ là một chút thoắng qua. Cô nhắn mắt, không muốn đối diện tiếp, là cách im lặng của bản năng
Riêng hàn mặc phong, hắn không ngờ cô với việc sợ nước lại kinh khủng như vậy. Nhìn thân thể nhỏ bé từ từ tuột khỏi bản thân, chính hắn cũng không hiểu tại sao một phần lại sợ hãi thứ gì đó. Cảm giác mới lạ làm hắn cứ ngâm mình trong bể, cảm nhận rung động lạ thường của con tim. Nếu. . . Bàn tay nhỏ bé kia không từ từ rời ra, mảnh vải áo nhăn túm được tự do cùng nước đập thẳng vào da thịt hắn.
Hàn mặc phong bé cô đặt lên nền gạch. Ruốt cuộc, trần bảo nhi vẫn im lặng đến đáng sợ mặc cho hắn đã đưa cô lên. Hắn chau mày. Tình huống này, trường hợp này, hắn sẽ phải làm sao? Cuộc đời hắn chưa bao giờ thực nghiệm. Lần đầu tiên trong đời, hàn mặc phong cảm thấy mình bất lực. Hắn rút điện thoại từ trong áo dưới đất
- hàn mặc phong. Cậu lại có chuyện gì nữa. Không lẽ nhớ tớ- hoàng quân đầu dây bên kia mau chống nhận máy
- làm sao để- hắn nhất thời không biết dùng từ ngữ nào thích hợp để diễn tả
- làm gì?
- cứu người
- sao?- bên kia, hoàng quân có vẻ sửng sốt
- làm cho ngườ tỉnh dậy. Căn bản là thế
- là sao- vô cùng khó hiểu trước lời diễn đạt của hắn
- chết đuối
- ừ. Ai vậy?
- một là về ngay
- cậu định giết tớ chắc. Tớ chuẩn bị có cuộc phẫu thuật, muốn tớ phá sản hay sao
- quan trọng
- rất quan trọng. Cuộc phẫu thuật cho một ngài nghị sĩ cấp cao. Tớ không muốn tham gia cũng phải nhúng tay. Cậu có chuyện gì thì nói nhanh lên. Tớ còn năm phút nữa phải vào phòng phẫu thuật
bộ não đại boss tiếp nhận mau lẹ. Xem chừng với chuyên ngành y học không hạn hẹp thì kẻ đứng đầu như hoàng quân cũng nên xem chừng trong lời ăn tiếng nói với chỉ tiêu nhanh- gọn- dễ hiểu. Nếu không đảm bảo một trong ba tiêu chí cơ bản thì hàn mặc phong lập tức gây ra án mạng, tạo nên vết bẩn cho bác sĩ tài năng hoàng quân. Cách thức nhìn nhận theo lăng kính khách quan của hàn mặc phong quả thực cũng rất đơn giản, từ những lời giảng giải vô cùng tốn năng lượng của hoàng quân tiên sinh thì trong hoàn cảnh này chỉ cần thông thạo hai bước căn bản
+ kỹ thuật hôn
+ lực
chỉ như vậy, hắn không những không thể mà còn có thể làm rất tốt là đằng khác. Đó chỉ là ý nghĩ riêng của hắn trên cơ sở tự cao tự đại của bản thân nhưng khi thực hiện lại là cả một vấn đề. Đúng. Hôn thì đã hôn rồi, không những thế còn vô cùng cuồng nhiệt. Dùng lực đã dùng, ép lên ngực thì phải gọi là chuẩn xác. Song suốt cuộc tại sao vẫn chưa tỉnh. Hàn mặc phong bực mình nhìn cái xác không hồn bất động trước mặt, trong lòng dấy lên không ít cuồng phong
- nếu còn không chịu tỉnh lại, tôi lập tức ném em xuống tiếp
- khụ. . . Khụ- cô ho liên tiếp, mặt nhăn lại khó chịu
thật sự đó cũng chỉ là một câu nói cửa miệng của hắn trong cơn phẫn nộ. Ai ngờ lại có thể thành công mĩ mãn đến như vậy. Cần gì phải y thông cao siêu, một câu nói của hắn lập tức khiến cô mở mắt. Hàn mặc phong đỡ lấy cô, không ngờ chỉ một lúc cô lại bất tỉnh. Bây giờ hắn có nên tiếp tục đe dọa. Có lẽ là nên dừng lại bởi hắn có đe dọa đáng sợ tới đâu thì cô cũng sẽ không tỉnh lại.
Hoàng quân bước ra khỏi phòng, biểu cảm sắc thái trên gương mặt hiện rõ hai chữ bất cần. Sau khi thành công ca phẫu thuật, cậu lập tức quay về. Rồi thấy. . Hàn mặc phong. . Đã. . . Coi như là giết người. Lại là một mỹ nhân
- sao?- một kẻ nào đó ung dung bắt chéo chân hỏi
- hàn mặc phong. Cậu hại một đời mỹ nhân
mặt hàn mặc phong phút chốc đen lại
- theo kết quả, tâm lý bị chấn động mạnh, cảm nặng, xương sườn có dấu hiệu dãn. Đây là thành quả vĩ đại của công tác hô hấp nhân tạo cứu người. Cậu đã làm xấu mặt ngành y học quốc gia
- không thuộc chuyên môn
hàn mặc phong hững hờ, đứng dậy, sải bước vững chắc
- có thể về
- cậu đang đuổi khéo tớ đấy sao? Hàn mặc phong
- không tiễn
- cậu có bao giờ tiễn tớ đâu
không quay đầu lại, hắn đi thẳng lên phòng. Trên giường trắng, cô vẫn nằm im lìm, chỉ nghe tiếng tóc tách của những giọt nước muối biển. Gương mặt xem như hồ thu. Hắn ngồi xuống bên giường, lấy tay gạt đi số tóc vương trên mặt.Chợt. Cô giật mình trong cơn mê sảng, người quay sang, mặt nhăn lại. Hắn cau mày, nhìn cô, chỉnh lại tư thế
- tồi tệ thế sao? - nói rồi bước ra ngoài