Khuya. Mọi học sinh đều về hết. Hàn mặc phong đưa ra điều lệ quái quỷ, cô không được tiếp cận với bất kỳ một người đàn ông nào. Cho nên khi kin tốt bụng muốn đưa cô về thì lập tức cô chạy xa mười mét, trốn tránh như trốn ma. Đã thế, đau khổ hơn là cô không hiểu tại sao mình lại ngây thơ đến nỗi xem những lời cảnh cáo của hắn là thật. Mà làm sao có thể không xem là thật được khi hàn mặc phong đều biết mọi việc cô làm. Hắn giống như hồn ma kinh dị bám theo cô. Từ trước đến nay, những việc cô là bất luận là có hại hay có lợi với hắn thì hắn đều biết. Cô không sợ thì quả không phải là cô. Hàn mặc phong nếu biết cô gần gũi với bất cứ người đàn ông nào, hắn sẽ mang thú vui mỗi ngày xẻo một miếng thịt của cô làm cô đủ đau đớn. Cô cũng không biết từ khi nào, giáo sư won bắt đầu tỏ vẻ quan tâm đến cô. Như tối hôm nay, ông liền gọi cô hỏi bài. Lên bục giảng, trần bảo nhi dè chừng đứng cách xa. Giáo sư won có vẻ không vừa lòng trước hành động của cô. Ông hỏi, ai ngờ cô dám cả gan im lặng. Tất cả gần bốn mươi học viên khó hiểu, giáo sư won tức giận, nhìn cô như muốn đổ lửa.
- em về viết bản tự kiểm điểm cho tôi, phụ huynh xác nhận, viết dối nửa chữ, em không xong đâu. Sau kỳ thi nộp cho tôi.
Nghĩ đến đây, cô đã nản lòng. Đau đớn đến nỗi muốn về ngay mà đánh chết hắn. Liệu cô có đủ dũng khí?
Lạnh đến thấu xương, hàn mặc phong chết bầm bắt cô đợi đến nổi cả da gà, da vịt. Hắn nghĩ da thịt cô bằng đồng sắt, trái tim cô bằng gỗ đá sao? Định thử thách tính kiên nhẫn của cô, hắn đã sai lầm. Cô cái gì cũng tốt chỉ có tính kiên nhẫn là vô cùng tệ hại. Cô nắm tay, bỏ về. Trần bảo nhi cô sẽ không bao giờ tin hàn mặc phong biến thái, cho cô leo cây lại còn hại cô thê thảm như vậy, cô không giết hắn thì cô không phải là cô.
Cổng chính hàn gia, trần bảo nhi co ro nhìn vào trong. Tại sao lại không mở cửa. Rõ ràng là hắn đang chơi xỏ cô. . . Hắn về muộn không sao, còn cô thì. . . Bọn họ dám phân biệt chủng tộc với cô. Trời lạnh như vậy bắt cô ngồi đây canh cổng, cô bây giờ còn tội nghiệp gấp mấy lần cô bé bán diêm. Nhưng cô vẫn may mắn hơn là cô không bị bỏ đói, cái cổng hoành tráng, có mái che rộng lớn nhất này, sạch sẽ tưởng chừng như không có con vi sinh vật nào. Cô nhìn xuống nên rồi nhìn xuống chân mình. Toi rồi, lấy cái gì mà cô ngồi trong khi cô đi dày, không lẽ chịu để cái mông ngồi trên nền gạch lạnh lẽo như thế này. Cô mở balo, cầm ngay tập hợp đồng mà hàn mặc phong mất một buổi chiều soạn thảo, tốn hai ly càfê hạng sang. Trần bảo nhi vứt thẳng xuống góc, lạnh lùng ngồi thẳng xuống, đây xem như một sự sỉ nhục với hắn, công sức làm việc của hắn được cô miễn phí xem như một chiếc ghế. À không. Còn bị hạ thấp hơn cả chiếc ghế. Cô ôm balo, mở ra bên trong, lấy ra vô số loại kẹo. Hàn mặc phong bảo vệ môi trường, cô sẽ tàn phá, tàn phá. Càng lúc, bằng nhiều vỏ kẹo rơi xuống, lấp đầy một phần cổng.
Rất khuya. Chiếc xe lao nhanh trong đêm lạnh, hàn mặc phong mệt mỏi dựa vào thành ghế. Cơ thể mệt mỏi bỗng bật dậy, mắt mở căng như khó tin. Cửa xe được hắn vội mở, hắn đến bên cô. Vừa nhìn thấy hắn, trần bảo nhi đứng dậy song chân cô như tê cứng, đông lại cùng cái lạnh trong đêm, muốn ngã xuống ngay lập tức. Hàn mặc phong đỡ lấy cô, gương mặt mang vẻ lo lắng.
- tên khốn nạn.
- ừ- hắn ôm lấy cô, muốn đem hơi ấm từ cơ thể truyền vào cơ thể lạnh của cô.
Sau vài ngày dưỡng bệnh rất ngoan ngoãn. Trần bảo nhi vô cùng phấn chấn đi đi lại lại trong phòng. Trong suốt thời gian tĩnh dưỡng vô cùng nhàn nhã, trí não cô bỗng thông minh hẳn ra, và điều thông minh nhất là đưa ra được quyết định sáng suốt nhất lịch sử : ăn bám hắn. Có thể coi như cô không cầu xin hắn, không van lạy hắn mà chính hắn bắt cô về. Để xem, nếu như cô ở nhà hắn sẽ tiết kiệm được bao nhiêu là khoản: tiền nhà, tiền ăn, điện nước,. . . Và những thứ gì nữa cô tạm thời chưa nghĩ đến. Nhưng chỉ nói nghĩ đâm hai ba thứ mà cô đã nhẹ cả cõi lòng. Chính vì thế nên những ngày đẹp trời vừa qua, cô từ siêu quậy trở thành mĩ nữ yêu kiều trong phòng. Cũng chỉ được những ngày nổi cơn điên như vậy, hiện tại cô đang cảm thấy người mình rất ẩm mốc đến phát ngán. Trần bảo nhi hôm nay phải tìm lại niềm tử sống. Việc đầu theo đó là lấy lại sợi dây chuyền. Đã xác định được vị trí nên bây giờ chỉ cần lấy là được
ngồi trước bể bơi quy mô lớn, trần bảo nhi chống cằm nhìn xuống đáy. Làm sao có thể lấy được nó? Trí não thiên tài của cô ở đâu rồi? Sợi dây chuyền quan trọng nhưng việc cô sợ nước cũng là cả một vấn nạn lớn
cộp. . . Cộp. . . Cộp
tiếng bước chân đều vang vọng khắp không gian. Cô giật mình. Một giây suy nghĩ rồi nhanh chống chui vào một góc nào đó. Bản thân cô cũng không hiểu tại sao mình lại thích chạy trốn đến như vậy. Song cơ bản là nếu cô không chạy trốn thì lập tức sẽ bị hàn mặc phong bắt lại, đời cô là địa ngục mặc cho cô chưa làm gì cả. Chẳng hạn như lần chạy trốn này, cô chưa bao giờ nghĩ xem là mình đã trốn được hàn mặc phong biến thái bao nhiêu lần? Tỉ suất là bao nhiêu? Hình như là %. Mà chắc chắn chính là %. Ai nghĩ hắn còn tinh tường hơn cả chó điệp vụ. Cô từng nghĩ, nếu hắn là cho FBI thì chẳng tên tội phạm nào có thể thoát khỏi lỗ mũi hắn cả.
Mỗi khi cảm thấy không thoải mãi học bị strees thì boss hàn luôn có một sở thích bình dị trên cả bình dị, chính là bể bơi. Cho nên boss hàn đã quên mất nơi thư giãn lý tưởng này liền nhớ lại mà tìm đến người bạn bị bỏ rơi . Đứng trước phòng trong, hàn mặc phong thong thả cởi lần lượt áo vest, áo sơ mi
còn một nơi nào đó, trần bảo nhi yêu đời ngân nha hát cho khuây khoả nỗi lòng. Từ chân truyền đến sự trơn tuột, nhầy nhụa, cơn lạnh từ sống lưng truyền từ đợt. Cô nhìn xuống. Con vật màu đen tròn tròn trườn trên chân cô, làn da nó sóng sánh. Khoé miệng cô giật giật. Bất chấp tất cả, bất chấp mọi thứ, cô đẩy cửa nhảy ra ngoài, nhìn thấy ' ân nhân ' hàn mặc phong mà không ngần ngại hiểm trở đu lên người hắn, hai chân cặp ngang đai lưng , miệng không ngừng hét lên
- cứu tôi
hàn mặc phong nhăn mặt nhìn cô, người con gái này luôn làm cho hắn bất ngờ, mà điều bất ngờ cô dành cho hắn làm hắn phát điên
- rắn. Rắn
từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Cô chắc đang tập diễn hài kịch cho hắn xem. Biệt thự của hàn mặc phong mà cô làm như sở thú động vật, đến nhà kho còn chưa có lấy một con dán nói gì đến việc bể bơi của đại thiếu gia có rắn. Đây là câu chuyện hài hước nhất mà hắn nghe từ trước đến nay. Vừa hoang đường, vừa phi lý đến nỗi hắn không buồn nhếch miệng
- trong kia, trong kia, thật đấy
- tôi đau nói là em nói dối
trong tâm thức, dù không tin những việc cô nói là thật nhưng hắn vẫn nực cười tin theo. Và lúc đó, hắn cũng chẳng hiểu tại sao mình lại có thể tin tưởng cô một cách vô điều kiện như thế. Chưa nổi một bước chân, con vật đen sì trườn ra, từng lớp vảy trên đầu bóng nhẫy, con mắt đen lấy, cái miệng đỏ nhơn nhớt và cái lưỡi đen thụt ra thụt vào nhanh như chớp . Cô vừa nhìn thấy con vật, liền cặp chặt lấy người hắn hơn, miệng không ngừng truyền tin
- thấy chưa. Tôi nói rồi. Nó mà cắn chết tôi, tôi sẽ quay về bóp chết anh
- tôi chết trước hay em chết trước
- anh
hàn mặc phong thở dài. Rõ là biết cô đang vô cùng an toàn đến tuyệt đối vậy mà còn làm loạn. Chưa chết đã hét. Đây là bản tính ham sống sợ chết. Hắn không muốn hay nói cách khác là hắn ghét. Sau này hắn phải huấn luyện lại con người này.
Gió lạnh : mời các bạn cập nhật các chia sẻ, giải thích về truyện và thực hiện yêu cầu của các bạn đọc tại trang facebook Bảo bối thiên tài anh nhớ em