Câu tôi không ngủ được như xoáy sâu vào tim cô, có một cái gì đó khó chịu vô cùng.
- anh mệt sao?
- tôi không cần người phụ nữ của tôi phải lo cho tôi.
- anh nghĩ tôi quan tâm anh sao? Đừng hòng.
- thật sao?
Hắn cầm lấy cổ chân cô, bóp mạnh.
- đau. Anh đang làm tôi đau.
- đau lắm sao?
Hàn mặc phong buông tay.
- rất đau.
- đó là hình phạt cho việc em không thật lòng.
- tôi tham gia cuộc thi chạy trong buổi lễ của học viện. Nhưng là do họ đề cử, tôi không phải tự ứng cử.
- em có thể từ chối?
- nhưng mà tiền thưởng là năm mươi nghìn đôla.
- em là vì tiền sao?
- không hẳn là vậy, 99,99% là như thế nhưng mà vẫn còn 0,01% là vì phong trào . Anh có thể đến.
- vẫn là vì tiền nhiều hơn. Tôi việc gì phải đến.
- anh không đến thì thôi!
- nhưng vì em yêu cầu nên tôi sẽ đến.
- thật sao? Anh phải đến. Anh hứa rồi đấy.
- tôi chưa hứa và không bao giờ hứa nhưng tôi nói là tôi sẽ đến.
- anh phải đến, anh ngủ đi.
Trần bảo nhi đẩy hàn mặc phong nằm xuống rồi mới chợt nhận ra một vấn đề là đây chính xác là giường cô. Cô làm như thế chẳng khác nào là mời gọi hắn ngủ cùng cô. Nhưng ngủ thì cũng đã ngủ rồi, mà lại còn rất nhiều nữa, cô việc gì phải sợ.
- hàn mặc phong, anh không được bỏ rơi tôi như ba mẹ tôi. Anh cũng đừng ghét tôi.
- tôi không bao giờ bỏ rơi em, nhưng chỉ xin em đừng bao giờ bỏ rơi tôi.
Trần bảo nhi nhỏ bé đứng trên sân thi đấu mắt long lanh thật muốn khóc nhìn mười đối thủ nặng về mọi mặt bên cạnh. Nhưng động lực của cô lại cao hơn ai hết, nghĩ đến số tiền thưởng to lớn kia là cô lại tràn đầy nhiệt huyết.
- tất cả chuẩn bị.
Lệnh bắt đầu được phát ra. Nhưng lại dừng lại khi từ trong đám đông kia, một vài người khẽ thốt lên rồi từ từ tạo thành một cơn sóng âm thanh gồm ba từ theo cô thì rất biến thái hàn mặc phong. Trần bảo nhi hơi nghi hoặc nheo cặp mày lại nhìn về phía kia, tên đúng là của hắn, nhưng sự nhiệt tình kia thì có vẻ thái quá. Cô tin chắc đó không phải là hàn biến thái nhà cô.
- phần thi này của chúng ta rất vinh hạnh có sự góp mặt của hàn thiếu gia.
Oa. Tên hàn thiếu gia này cô nghe hơi quen, chính xác là người mà hàn mặc phong tung hô cho cô nghe, hắn ta rất giàu và được mến mộ lắm thì phải , cô muốn biết, muốn biết người đó. Nhưng khi biết được, cô chỉ tổ thất vọng và có một chút cảm giác bị lừa dối. Trần bảo nhi rời ánh mắt ra khỏi người hàn mặc phong kia trong khi có vô vàn ánh mắt đang nhìn hắn. Hắn lừa dối cô, lại còn tự khen mình, đúng là tâm trí của kẻ biến thái thì cũng sẽ nói ra những điều biến thái. Cô sẽ không để ý đến hắn mà vượt mặt đám nam sinh kia. Con trai toàn là một lũ thối tha. Điều đó cũng không quá khó với cô khi bọn kia toàn là lũ công tử, số tiền kia chui vào túi cô là điều đương nhiên, không phải bàn cãi. Nhưng sau khi kết thúc cô cũng không thèm ở lạỉ lập tức chạy trốn mất dạng.
Cuối cùng căn bản chính là việc chọn hoa khôi làm gương mặt cho trường, nơi được quan tâm nhiều nhất cũng chính là nơi nhiều tiền thưởng nhất, nhưng tiếc là miếng ngon đã bị người ta cướp, bằng không cô cũng đã cướp giật từ lâu. Trần bảo nhi ngồi trong phòng thay đồ, nhìn những người đang chạy qua chạy lại cho ứng cử viên của lớp chính là trần bảo linh. Vẫn còn thời gian dư giả nên bản tính bà tám của mấy vị kia bắt đầu bình luận một chủ đề xung quanh hàn biến thái.
- tớ không ngờ lần này hàn thiếu lại có thể đến đây.
- anh ấy có bao giờ đến đâu chứ. Hẳn là muốn chọn vợ đấy.
- trần bảo nhi, cô biết hàn mặc phong chứ.
Một người quay sang hỏi cô. Cô biết gì về hắn, hiện tại cô chẳng biết gì cả.
- lại thêm một đứa ngu, hàn mặc phong đến trẻ con cũng biết, cô ta không biết có mà đại não có vấn đề à.
Một người khác nói. Trần bảo nhi ruốt cuộc chỉ cười trừ. Tất cả ai cũng biết đến hàn mặc phong chỉ duy trần bảo nhi này không biết. Tên hắn lúc đầu cô còn nhớ không rõ. Thảo nào lee sung và hoàng quân hỏi cô lại mang thái độ kinh ngạc như thế. Cô lại cho hắn là tên biến thái. Trần bảo nhi cô đúng là kẻ có mắt như mù. Hiện giờ cô cảm thấy mình bị sỉ nhục rất thậm tệ.
- anh ấy còn đẹp trai hơn trên báo nữa.
- tất nhiên.
- giá như tớ được ở bên anh ấy dù chỉ một giờ tới sẽ trả một triệu đôla.
- chỉ thế thôi sao. Chắc phải gấp thế chục lần.
Trí não khi đề cập đến tiền của trần bảo nhi bắt đầu vận động linh hoạt nhất.
Gió Lạnh Tối về có tiếp chương mới!
Con vật đáng sợ không ngừng tiến lại hai người, trườn trườn tấm thân kinh tởm. Hắn mang vẻ mặt đằm đằm sát khí nhìn xuống vật thể kia, chân tiến sang một bên. Cảm thấy thân chủ đang di chuyển đến nơi nguy hiểm, trần bảo nhi lập tức la lối
- anh muốn chết thì chết một mình đi. Tôi còn muốn sống tiếp vài chục năm nữa
hàn mặc phong tức giận bóp mạnh eo cô làm người cô đau điếng, liền im lặng. Chọc giận hắn rồi, chắc chắn là hắn đang giận đến điên người
hàn mặc phong nhăn mày, một phát dẫm nát đầu con vật. Tàn độc giết chết. Mắt tươi chảy ra nền gạch trắng, thân hình tròn trịa quằn quại lên xuống, vùng vẫy trong vô vọng rồi dừng hẳn. Cái chết đến nhanh
- xuống
- không- trần bảo nhi ôm lấy cổ hắn, rõ là cô chưa định hình hết mọi việc
- thích như vậy lắm sao?
- không- cô nhảy xuống, nhảy trúng vào thân con rắn.
Cô kinh ngạc hét lên
- a. . A. . .a . .
Cô liền nhanh chóng chạy ra bể bơi
- nó chết rồi- hàn mặc phong nhìn cô
- ừ
- vào đây làm gì?
Trần bảo nhi đứng sau cánh cửa, tay chỉ tay xuống nước. Hắn khó hiểu
- bơi hay tắm?
- anh điên sao?- cô trừng mắt nhìn hắn, đúng là đầu óc đen tối
- vào đây
- đừng vứt tôi xuống đó
- vào- hắn lớn tiếng
- ok. Đừng nóng giận- cô đi vào, dè chừng hắn
- nói!
- nói gì?- cô ngây ngô
hàn mặc phong đem sự đáng sợ dán lên người cô
- à. . . Ờ. . . Thì. . Là. . . - trần bảo nhi bị hàn mặc phong doạ cho chết khiếp, chỉ biết dùng hành động diễn tả, nhướm mày xuống đáy hồ- thế đấy
- không hiểu
- hãy nói là tôi không hiểu
- với em
- ừ - cô gật đầu
- em là gì của tôi
- là em của anh. Anh gọi tôi là em mà
- tôi vứt em xuống
- không. Tôi nói, anh đừng vứt tôi, tôi lấy sợi dây chuyền
- sợi dây chuyền
- đúng. Nó ở dưới đấy . Anh giúp tôi lấy đi
- tự lấy
- tôi không lấy được
- không liên quan
- nếu anh không lấy tôi sẽ. . . - cô chỉ tay vào mặt hắn
- sẽ?
- sẽ không nói chuyện với anh. Không nói. Don't speak
- tôi không phải là không hiểu em nói gì. Không cần nói tiếng anh
- nếu anh biết như vậy thì tốt- cô giơ ngón cái
- tôi được gì?
- được gì. Anh được nói chuyện với tôi còn đòi hỏi gì nữa
- là em được nói chuyện với tôi
- cái gì cũng được. Miễn là đừng giết tôi- cô bó tay trước sự cứng đầu của hắn
- hợp đồng làm người yêu
- sao?
- không đồng ý
- đồng ý- cô nhăn mặt chấp nhận
hàn mặc phong nhanh chóng lấy sợi dây chuyền lên cho cô
tối
cô ngồi trên giường, mắt chăm chú vào cuốn sách trước mắt. Chăm chú đến nỗi có kẻ lẻn vào cũng không biết. Chân mày hàn mặc phong nhíu lại với nhau, lại thêm một lần bị cho ra rìa. Hào quang của hàn mặc phong chỉ đen tối, mù mịt trong đối tượng là trần bảo nhi. Hắn ngồi xuống, trực tiếp ném tập giấy vào trước mặt cô.
- tên quái vô duyên nào vậy
- tôi
- a. . . Anh thật đẹp trai- cô chớp chớp mắt
- mắt em bị gì vậy? Có cần gọi hoàng quân không?
- anh! Hết nói- cô muốn đập đầu vào gối chết ngay tức thì.
Tại sao? Tại sao hắn lại đần ngu đến vậy !
- đọc đi
- đọc gì?- cô bực dọc gắt lên
đập vào mắt cô là dòng chữ đen, lớn và kinh hoàng đến nỗi cô suýt đột quỵ. Tiêu đề sao có thể trắng trợn như thế, lại còn gạch chân in đậm: Hợp đồng tình yêu
cô giở tiếp. Đọc những từ được đánh máy rõ ràng, in ra chuẩn xác mà máu cô đang muốn chảy ngược. Trần bảo nhi lúc hứa với hắn căn bản là không nghĩ hắn sẽ làm thật. Không. Cô vẫn nghĩ là hắn sẽ làm bởi từ trước tới nay chẳng có việc gì mà hắn nói mà không làm nhưng bản thân cô là một kẻ tinh quái, việc cô hứa với hắn là việc đầu lưỡi song trong lòng lúc hứa thì sung sướng nghĩ hắn . . . Đã sập bẫy. Ai ngờ cô mới chính là kẻ rơi vào tròng. Lần này thì cô không còn đường để mà lui. Một là chết, hai là tự tử. Đằng nào thì cũng không qua khỏi. Trần bảo nhi im lặng, nuốt nước bọt
- em nghĩ là qua được mắt tôi sao?
' ừ '. Trong lòng cô thầm nghĩ, ai ngu ngốc mới nói ra. Nói ra đầu miệng để cô chết sao? Cô không ngu dốt đến mức đó
- đọc đi. Tôi đã soạn nó từ chiều, nếu muốn thêm hãy nói với tôi
'thêm cái đầu anh. Muốn bớt còn không được lại thêm'. Cô nhìn tập hợp đồng dày như thế, lại là A, chữ chi chít. Không biết là bao nhiêu khoản
- làm sao tôi đọc hết được
- không hết cũng phải đọc.Cả cuốn sách dày như thế còn đọc hết được
-là sách mà
-cứ xem như là sách
sách ư. Xem nó là sách,cuốn sách kinh khủng nhất đời cô
bắt đầu đọc
bên A hàn mặc phong, bên B trần bảo nhi. Gì mà hôn, anh- em, thực hiện nghĩa vụ của tình nhân.....