- thấy chưa, em đã nói rồi. Bằng không bây giờ em đã không mất tiền. Tiền của em, anh mau đền lại không thiếu một xu. Nếu không, đoạn tuyệt quan hệ.
- chỉ sợ em không làm được.
Hàn mặc phong bất cần xô thẳng cô xuống sàn một kiểu không thương hoa tiếc ngọc, không yêu đương mà như đang vứt một bao rác vào bãi rác.
- anh...
- tiền của em có rải đống trước mặt tôi, hàn mặc phong tôi cũng không thèm.
- hàn mặc phong, anh nói là tôi.
Trần bảo nhi bắt bẻ trong từ chữ của hắn. Rõ ràng hắn nói cần phải thay đổi cách xưng hô, nhưng căn bản hắn lại không thể làm được mà còn bắt cô làm, như thế là sai. Cô quyết đòi công bằng cho xã hội.
- tôi vốn dĩ có quyền uy hơn em, tôi cũng không thích phải xưng bằng anh. Nó sến súa giống như gái gọi.
Hàn mặc phong thẳng thắn phê bình, như thế là giống như là nói việc cô uốn éo gọi anh xưng em là giọng nói của những cô gái không đứng đắn.
- anh nói như vậy không lẽ chê em giống như là gái vũ trường.
- em nghĩ xem, em với anh đương nhiên khác xa, nhưng ánh mắt em nhìn tiền của anh thì rất giống.
Đây chính là tính tình thẳng thắn tuyệt đối của hắn. Nhưng là chỉ tuyệt đối với cô, nên sau mỗi lần đấu khẩu với hắn thì trái tim cô, tâm hồn cô bị tổn thương vô cùng lớn. Lớn đến nỗi vài ngày sau mới bình phục được, đương nhiên là cần ai đó dỗ giành.
- em không phục?
Hàn mặc phong nheo mày nghi ngờ hỏi.
- không phục.
Trần bảo nhi một mực đáp, cô không phục, rất không phục.
Hàn mặc phong nhìn cô nằm gục trên bàn, trong lòng có chút khó chịu liền kéo cô vào lòng mình. Trần bảo nhi vội đẩy hắn, lần đầu tiên cô tiếp xúc quá thân mật với một người đàn ông , lại xảy ra trong một thời gian ngắn như vậy, làm cô vô cùng bối rối. Với cô, cô chưa từng nếm trải cảm giác yêu đương, càng không mùi vị ngọt đắng. Không phải vì cô không có ai theo đuổi mà chính bản thân cô cũng không hiểu tại sao, bản thân cô khi đứng trước mặt hàn mặc phong thì dường như không phải là cô nữa. Số người theo đuổi cô, cô không nhớ rõ, nhưng cách cô đuổi họ thì cô nhớ rất rõ. Một bạn nam được cô tặng hẳn một chậu nước giặt đồ, người khác là bị cô dọa chết khiếp, một kẻ bị cô đánh cho tả tơi. . . Đôi lúc cô đã nghĩ mình quá dữ dằn với người khác giới. Nhưng tại sao cô không làm thế với hàn mặc phong. Hàn mặc phong không hề theo đuổi cô như những kẻ ngu ngốc khác. Hắn mang một bản chất chiếm hữu độc quyền khiến cô không thể thoát nổi, chỉ để mặc hắn làm gì thì làm
- em đang nghĩ gì - không có gì?- cô phủ nhận
- giáo sư won rất tốt
- không một tốt một chút nào. Ông ấy dữ dằn với tôi, còn cằn nhằn về những người khác. Nghe nói ông ta chỉ thích một người người là hàn gì gì đó, hắn ta chắc cũng thô thiệt, dữ dằn, mặt hàng ngày như khỉ ăn ớt . Tôi không thích ông ấy- cô nói
- vậy sao?- mặt hắn đen lại
- anh không biết đâu. Chắc anh nằm mơ cũng không học được ở đó nhỉ? Học viên ở đó rất giàu có, chỉ toàn ôtô đắt tiền, được chở đi hoặc có xe riêng. Chỉ mình tôi đi bộ. Tôi thấy họ chẳng học hành gì cả. Căn bản là ngồi nghe cho có lệ. Thế mà cũng được vào lớp đó. Nhìn xem tôi ghi chép cứng hết cả tay- trần bảo nhi bực dọc đưa tay lên trước mặt hắn
- thấy chưa, em đã nói rồi. Bằng không bây giờ em đã không mất tiền. Tiền của em, anh mau đền lại không thiếu một xu. Nếu không, đoạn tuyệt quan hệ.
- chỉ sợ em không làm được.
Hàn mặc phong bất cần xô thẳng cô xuống sàn một kiểu không thương hoa tiếc ngọc, không yêu đương mà như đang vứt một bao rác vào bãi rác.
- anh...
- tiền của em có rải đống trước mặt tôi, hàn mặc phong tôi cũng không thèm.
- hàn mặc phong, anh nói là tôi.
Trần bảo nhi bắt bẻ trong từ chữ của hắn. Rõ ràng hắn nói cần phải thay đổi cách xưng hô, nhưng căn bản hắn lại không thể làm được mà còn bắt cô làm, như thế là sai. Cô quyết đòi công bằng cho xã hội.
- tôi vốn dĩ có quyền uy hơn em, tôi cũng không thích phải xưng bằng anh. Nó sến súa giống như gái gọi.
Hàn mặc phong thẳng thắn phê bình, như thế là giống như là nói việc cô uốn éo gọi anh xưng em là giọng nói của những cô gái không đứng đắn.
- anh nói như vậy không lẽ chê em giống như là gái vũ trường.
- em nghĩ xem, em với anh đương nhiên khác xa, nhưng ánh mắt em nhìn tiền của anh thì rất giống.
Đây chính là tính tình thẳng thắn tuyệt đối của hắn. Nhưng là chỉ tuyệt đối với cô, nên sau mỗi lần đấu khẩu với hắn thì trái tim cô, tâm hồn cô bị tổn thương vô cùng lớn. Lớn đến nỗi vài ngày sau mới bình phục được, đương nhiên là cần ai đó dỗ giành.
- em không phục?
Hàn mặc phong nheo mày nghi ngờ hỏi.
- không phục.
Trần bảo nhi một mực đáp, cô không phục, rất không phục.