- Trần Bảo Nhi, có phải em sinh ra đã rất ích kỷ như vậy.
Trần Bảo Nhi giật mình nhìn Hàn Mặc Phong.
- Em biết rõ anh không đau vẫn nỡ cắn anh ra nông nỗi như thế này, có phải em nên xem xét lại bản thân. Hàn Mặc Phong anh rất công bằng. Người ta cắn anh một anh tuyệt đối phải trả lại một. Em cũng như vậy.
Hàn Mặc Phong lao lại phía cô. Không dè chừng về việc cô bị thương mà thẳng tiến xông lên.
- Hàn Mặc Phong, không được. Anh không được nhỏ nhen như vậy. Buông ra.
Trần Bảo Nhi ra sức vùng vẫy, cô không thể để cho hắn cắn lại mình. Hắn chắc chắn không nương tay.
- Anh nhỏ nhen từ lâu rồi.
Hàn Mặc Phong ép cô xuống giường, gắt gao cắn cổ cô. Lực đạo không phải quá mạnh, rõ ràng là đang nương tay với vợ nhưng lại khiến Trần Bảo Nhi ở phía dưới vô cùng khó chịu. Cô làm với hắn thì được nhưng hắn dám làm với cô, cô tuyệt đối không cho. Không bao giờ.
- E hèm. Hai người...
Hoàng Quân đúng trước cửa, xấu hổ thay đôi nam nữ đang đùa cợt ở một tư thế không mấy đứng đắn ở trên giười kia.
- Mau cút ra ngoài.
Hàn Mặc Phong tức giận ném thẳng chiếc gối bên cạnh.
- Hàn Mặc Phong, muốn làm cũng đóng cửa lại. May cho cậu người đứng đây là tớ không phải Lee Sung. Bằng không giờ này hai tai cậu cũng không yên đâu. Ông John đến rồi.
Hàn Mặc Phong miễn cưỡng đứng dậy, ôm cô đi.
- Đi đâu vậy?
- Không sao! Em chỉ cần im lặng là được.
Vài phút sau, Trần Bảo Nhi ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhìn người đàn ông trước mặt đang nhìn mình. Chốc chốc lại nhìn sang Hàn Mặc Phong.
- Bắt đầu đi.
Trần Bảo Nhi nhìn hắn. Hàn Mặc Phong kia ruốt cuộc là muốn người đàn ông này bắt đầu cái gì.
- Không chết được đâu.
Trần Bảo Nhi cuối cùng cũng nhận ra vẻ phũng phàng kia của hắn. Muốn giết hắn ngay lập tức thì lại nhận được lệnh nhắm mắt lại. Những thứ gì đang diễn ra xung quanh, cô không hề biết, chỉ tuân thủ làm theo. Bởi cô tin, nếu cô chết, người đầu tiên cô tìm là hắn.
Hoàng Quân đã nói :
" Đối với một số người khi say sẽ nói những lời thật, lại có những người khi chìm vào hoảng sợ hoặc đối diện với cái chết thì không hề dối trá. Đó chỉ là một phần lớn như thế. Biện pháp hữu hiệu nhất gần đây được sử dụng chính là tâm lý học. Giúp con người chìm vào vô thức mà nói ra sự thật, điều đó tỉ lệ đúng là rất cao "
Sau khi được chuyên gia tâm lý thôi miên, Hàn Mặc Phong nhìn Trần Bảo Nhi tựa như đang ngủ mà bắt đầu chất vấn.
- Trần Bảo Nhi, em có điều gì không vừa lòng ở anh?
Hàn Mặc Phong trong mọi việc đều có thể kiên nhẫn hơn bất kỳ ai nhưng trong tình yêu lại chính là một kẻ xốc nổi, hành động chớp nhoáng. Đối với những người khác, yêu là cả một quãng đường dài dằng dặc còn đối với Hàn Mặc Phong là vài giây định nghĩa ngắn ngủi.
- Em ghét anh không?
- Rất ghét. Anh luôn làm người khác bực bội.
- Anh như thế khi nào?
Hàn Mặc Phong lập tức quay sang kiểm điểm bản thân.
- Hôm qua em quay lại văn phòng để làm gì?
- Quên đồ.
- Đó là thứ gì?
- Không nói. Không thể nói.
- Nói với anh.
Hàn Mặc Phong lập tức chuyển giọng dỗ ngọt.
- Không.
- Trần Bảo Nhi, ruốt cuộc em dù có chìm vào vô thức cũng không nên xoáy anh như thế?
Hàn Mặc Phong thở dài não nề. Bản chất của cô như thế, dù có thế nào cũng không thay đổi nổi.
- Không nói. Không nói.
- Nói.
- Quà.
- Để làm gì?
- Tặng.
- Anh muốn hỏi em tặng ai?
- Người.
- Trần Bảo Nhi. Nếu em còn dám dùng dằng với anh, anh sẽ nhốt em. Trả lời đúng vào chủ đề. Em làm như thế thì chẳng khác nào hỏi lại anh.
- Không nói.
Hàn Mặc Phong chắc phải khuất phục độ cứng đầu của cô. Bây giờ dù hắn có hỏi thêm cũng chưa chắc đã có câu trả lời. Chi bằng tự tìm hiểu, như vậy không khéo lại nhanh hơn.
- Vậy em hãy nói cho anh biết tại sao em lại ở đó?
- Đừng đi mà. Đừng đi mà.
Trần Bảo Nhi hét lên. Đến cả Hàn Mặc Phong cũng phải kinh ngạc. Tất cả là như thế nào. Trần Bảo Nhi càng lúc càng hét to, đến Hoàng Quân và bác sỹ John đang ở ngoài cũng vội vã vào.
- Chúng ta nên kết thúc.
Bác sỹ John nhìn Hàn Mặc Phong.