Hàn Mặc Phong chăm chăm nhìn cô như thể chưa bao giờ được nhìn gái vậy. Càng nhìn càng thấy yêu. Cái cảm giác như bị ai chiếu thẳng hàng nghìn tia lửa điện khiến Trần Bảo Nhi không tài nào nằm ăn nổi thêm một chút nào nữa dù cho là những đồ trước mắt vô cùng hấp dẫn đến mê người.
- Hàn Mặc Phong, anh không thể đòi lại số kẹo này.
- Anh đương nhiên không keo kiệt như em.
- Như vậy thì tốt.
- nhưng anh sẽ đòi lại cái khác.
- cái gì?
- Em có cảm thấy dường như là mình quên đi thứ gì đó rất quan trọng.
- Không. Chắc chắn không. Tiền em đều đã gửi vào ngân hàng, mã thẻ cũng nhớ rất rõ.
- Em dám...
Trần bảo nhi ba trăm sáu mươi độ thay đổi thái độ
- Tóc anh đẹp nhỉ.
- tại sao em không khen anh đẹp.
- khoa học đã chứng minh, em việc gì phải chứng minh lại. Chỉ tổn hại tinh thần và não bộ.
- ít ra em cũng nên khen anh một chút. Không phải sao.
Hàn mặc phong đương nhiên là đàn ông, lại còn là người đàn ông có lòng tự tôn vô cùng to lớn. Vậy nên hắn đương nhiên muốn nghe cô khen.
- hàn mặc phong, anh rất nhiều tiền.
- không tính.
- anh rất giàu có, tài giỏi.
- thôi đi. Em chỉ khen những thứ đã được người ta cho là tầm thường.
- với em nó vô cùng vĩ đại.
Trần bảo nhi chớp chớp mắt.
- anh thấy anh nên mua một vài chiếc áo mới và anh cảm thấy mình thích loại đang mặc này.
Hàn mặc phong đang ám chỉ cho cô. Làm sao hắn lại không biết. Về phòng liền lập tức phát lệnh kiểm tra, lục tung balo của cô mới phát hiện ra món quà đặc biệt này. Nếu cô chịu hé răng thì hắn nào dám không tuân chỉ vợ yêu.
- Anh làm sao?
- em quên anh là ai sao?
- là ai?
Trần bảo nhi ngây ngốc nhìn hàn mặc phong.
- là bạn trai em.
- nếu vậy thì em tặng anh rồi đấy.
- trần bảo nhi, em không nói những lời ngọt ngào với anh được sao. Chỉ cần em nói là chết à..
- sẽ không chết nhưng em nghĩ mình sẽ bị cứng lưỡi.
- em...
- anh có biết em phải chen lẫn rất lâu mới mua được nó không. Nó là hàng đại hạ giá, không phải hàng hiệu như mấy cái áo đắt tiền của anh đâu. Chi bằng nếu anh không thích thì trả lại cho em.
- Trần bảo nhi, đã có ai nói với em là em nói dốivô cùng thậm tệ chưa. Môt buổi chiều đi lại trong trung tâm thương mại. Hàng đại hạ giá của em chắc làm cháy thẻ atm của em mất. Anh đương nhiên hiểu rõ em sẵn sàng mặc đồ đại hạ giá nhưng bạn trai em phải mặc hàng hiệu.
- anh ảo tưởng.
- em không cần phải đi làm việc cật lực như thế. Sẽ tổn hại nhan sắc. Đến lúc anh không yêu em thì đừng nào khóc lóc. Em làm việc cả đời cũng không bằng chữ ký của anh.
- hàn mặc phong, thì ra anh là thế. Anh cút đi. Yêu mấy cô xinh đẹp của anh đi. Biến xéo.
- anh đương nhiên cũng phải nhìn vào nhan sắc. Thẻ của anh, em cứ dùng. Anh không tiếc. Thẻ đen cũng được.
- anh không tiếc nhưng em tiếc. Em chỉ mới nghe thẻ vàng, thẻ đỏ chứ chưa bao giờ nghe thẻ đen. Thẻ đen không lẽ phạt trọng tài à.
- là thẻ atm. Em là ơn thông minh lên đi.
- anh thấy em ngu ngốc khi nào.
- em ngu ngốc từ đầu đến cuối.
- cút ra. Câm cái mồm thối của anh lại
wow. Trần bảo nhi thật oai hùng. Sau khi biết mình có vị thế như thế nào với hàn mặc phong thì cô đương nhiên có quyền mà dương oai trước mặt hắn. Trước mặt nhân viên hắn còn dám, thì hắn cô sợ gì.
- Em dám mượn oai anh đánh người.
- em không có.
- dám mượn oai hàn phu nhân. Em đúng là ăn phải gan hùng.
- Hàn Mặc Phong, anh nói xem ai là người nói em một mực là vợ.
- anh còn chưa cuối em.
- vậy em cần phải tìm người khác.
- em dám.
- việc gì trần bảo nhi này không dám...
- thử xem...
- không dám, không dám...
Sau một trận giáo huấn ra trò từ hàn mặc phong, trần bảo nhi buộc phải vô cùng ngoan ngoãn yên phạm, không dám tự dưng làm khởi nghĩa vùng dậy khi có một chút quyền lực trong tay. Không phải đàn ông nào cũng sợ vợ, hàn mặc phong chính là một điển hình như thế. Cách mạng chưa bùng nổ bao lâu đã bị đạp nát. Lần sau nếu quyết định khởi nghĩa, cô quyết chuẩn bị thế lực trước.
Hàn mặc phong sau khi tuyên bố chủ quyền liền lập tức cất bước đi trước, bỏ lại một mình cô. Riêng đối với trần bảo nhi, cô chưa bao giờ bị sock đến vậy, lại còn là sock nặng nữa chứ. Đến đứng còn không vững
- em không đi sao?
- đi. Đi chứ- cô giật mình nhìn hắn rồi đi, đi và đi trong một trạng thái đầu óc đang được mây mù bao phủ dày đặc. Cả việc tối thiểu là nhìn đường thì cô cũng không để tâm. Quả là lời nói có sức công phá nhất thế kỷ. Trong đầu cô chỉ còn ba từ bay qua bay lại : tôi thích em. Tôi thích em
rầm.
Ngay cả hòn đá cũng cản trở việc thẫn thờ của cô. Đủ hiểu tâm trạng của cô bây giờ như thế nào. Hàn mặc phong quay người nhìn cô nằm dưới đất, mặt lạnh lẽo hơn băng cực
- tự ngã tự đứng lên
đúng rồi. Hắn không nói cô cũng tự đứng lên. Cô không phải là người quyến luyến với từng tấc bê tông của học viện hàn gia đến vậy. Và cũng chẳng hiểu tại sao, hàn mặc phong không hề hỏi tới mà cô lại có tâm ý trả lời
- không sao! Tôi không sao
vừa đi sau lưng hàn mặc phong vừa nhai đi nhai lại điệp khúc bất hủ tôi không sao đến nỗi người vô cảm như đại boss hàn mặc phong cũng phải phát cáu mà quay lại nhìn cô vẻ thẫn thờ vô tội, máu từ trán rỉ ra còn miệng thì vẫn không ngừng lẩm bẩm tôi không sao. Hàn mặc phong đến gần cô, bực dọc lôi cô lên xe. Đối điện với một vẻ mặt như người mất hồn làm máu nóng trong người hàn mặc phong trào ngược, áp cả miếng bông đầy thuốc sát trùng lên thẳng miệng vết thương
- a. . Đau chết mất
chỉ có kẻ độc ác nhếch miệng tỏ vẻ vô cùng hài lòng. Trần bảo nhi nhìn gương mặt mình vào gương xe trước, miệng suýt hét lên
- máu. Trời. Mình bị thương
thuốc sát trùng cùng máu hoà vào nhau, mùi nồng khó chịu. Trong lúc cô đang cuống cuồng thì hàn mặc phong bắt chéo chân
- lời nói của tôi có sức sát thương đến như vậy sao?
- hả?- cô ngạc nhiên
- là vì tôi diễn đạt chưa rõ ràng để em hiểu hay IQ của em quá thấp
hàn mặc phong vừa động đến IQ của cô. Đó làm một điều cấm kỵ nha, xung điện trong người cô tỏa ra
- IQ của tôi thấp sao? Tôi thấp thì được hàn gia còn anh cao thì ở nhà ăn bám
- tôi không cần vào
- anh đang đùa với tôi sao? Con người biến thái như anh tại sao lại có mặt trên thế giới này cơ chứ
cô sấn đến, cầm lấy cổ áo cứng, mắt trừng lên. Động đến lòng tự cao của cô, hắn quả là kẻ ngu ngốc
hàn mặc phong nhìn cô ở cự ly gần, trong hàng ghế sau, trần bảo nhi như dán vào người hắn, hai chân ở giữa chân hắn, tay cầm lấy cổ áo và mặt thì ở một thế gần nhất. Rõ ràng cô đang câu dẫn hắn, hàn mặc phong suy nghĩ như thế. Hắn lạnh lùng nhìn cô
- xuống. Nếu em muốn khiêu gợi tôi thì tôi là người ở trên, không phải em
trần bảo nhi kinh người. Câu trả lời làm cô chết đứng. Cô đang. . . Đang. . .khiêu gợi hắn. Nếu như trong lúc cô tức giận được xem là khiêu gợi thì chính xác là đã có bao nhiêu nạn nhân là đàn ông
- anh có gì để tôi phải dẫn dụ. Chưa đến lượt anh. Đừng tưởng bở- cô mạnh miệng đáp trả
- chưa đến lượt tôi?
- tất nhiên! Ít ra cũng như hai tên bạn anh- cô nheo mày nhìn hắn, để xem hôm nay cô sẽ hạ nhục hắn như thế nào
- dám loạn luân với bạn chồng- hàn mặc phong nắm lấy tay cô
- anh. Anh nói kiểu gì vậy. Loạn luân. Tôi loạn luân. Anh thì có. Tôi cũng nói cho anh biết, tôi chưa có chồng
hàn mặc phong tại sao có thể lại nói những từ như vậy ra cửa miệng, thật không thể ngờ. Nhưng cũng may cho cô khi hắn chỉ dùng những từ như vậy, chỉ e là hắn sẽ dùng những từ kinh khủng hơn
- chưa có- hắn nhăn mày- là tôi
- anh sao! Thật nực cười. Có chết tôi cũng không lấy anh
- có thật như thế- hàn mặc phong đưa tay vuốt cổ cô, mắt hằn lên đáng sợ
- không. . .
Hàn mặc phong đẩy cô xuống ghế , cúi xuống hôn cô như điên dại. Cô đang chọc giận hắn, hắn sẽ trừng phạt cô
hàn mặc phong tiến vào biệt thự, một người đi đằng sau với dáng vẻ ấm ức chưa từng có. Hôm trước, hàn mặc phong cưỡng bức cô làm bạn gái, hôm qua ngủ cùng nhau, hôm nay hắn là chồng cô vậy thì tối nay sẽ là. . ? Cô lắc đầu xua đi cái ý nghĩ đen tối trong đầu
- hàn mặc phong- hoàng quân bước xuống từ cầu thang, nhìn hắn
hàn mặc phong hững hờ,liếc qua, một giây nhìn thấy cô. Sắc mặt lại trở nên không tốt
- dọn hành lý
- hàn mặc phong. Cậu đang đuổi bọn tớ sao- lee sung nhìn hắn,mắt vẻ như không tin
- đúng
- tại sao! Lý do đuổi? Nếu không tớ quyết không đi- kẻ cứng đầu lee sung nheo mày thám tử
- một tiếng