- Dậy, nếu em không muốn muộn giờ làm.
- Hàn Mặc Phong, đã ai khen giường anh rất có sức hút không?
- Hút bằng anh không?
- Anh đương nhiên có sức hút từ tính hơn cả nhưng em thấy trong nhà này thì ổ điện vẫn có sức hút hơn cả. Dây vào là khó thoát ra.
- Dậy.
Hàn Mặc Phong lớn tiếng. Trần Bảo Nhi chạy dậy, không dám làm biếng thêm một chút nào nữa. Bằng không thì cô chắc, lực hút từ tính của Hàn thiếu kia cứ nhằm thẳng cô mà phóng. Hàn Mặc Phong đương nhiên không thể để cô đi làm một mình, lại càng không chịu chi đôla cho cô đi xe bus. Một mình hộ tống cô đi, đồng thời kiêm nhiệm canh chừng cô. Đến một đoạn gần công ty, hắn lạnh lùng tống cổ cô xuống xe đi bộ. Không phải là muốn không gây chú ý mà chính là muốn cho cô biết bài học của việc làm biếng với hắn, không được cưng chiều mà ngược lại chính là sự đày đoạ. Cuối thiên đường là địa ngục minh chứng rõ là ở đây. Trần Bảo Nhi hấp tấp chạy vào công ty khiến không ít con mắt dò xét. Tất nhiên là cô kiêu ngạo sẽ vứt bỏ những ánh mắt đó. Số cô lại càng đen đủi khi thang máy kia đầy người. Ai nói cho cô biết cô nên làm gì đây. Không lẽ toàn bộ nhân viên công ty không hẹn cùng đi chậm. Rồi, não Trần Bảo Nhi cũng như được khai sáng khi thấy một cửa thang máy trống, chẳng hề có ai. Vài nhân viên nhìn cô đi lại phía thang máy kia mà rì rầm to nhỏ. Vừa hay, Hàn tổng quyền uy kia bước vào hướng thẳng thang máy kia mà bước tới.Thang máy đóng lại.
- Trần Bảo Nhi, em quả thật rất to gan.
- Hả?
- Em nghĩ xem, một nhân viên thực tập dám chạy thẳng vào thang máy dành cho lãnh đạo tập đoàn.
- Hàn Mặc Phong, anh nghĩ xem, Hàn phu nhân có phải là lãnh đạo cao cấp không.
- Anh chưa từng biết nha. Ai là Hàn phu nhân cao quý kia.
- Em. Không lẽ là không phải.
- Đương nhiên là...
Trần Bảo Nhi hồi hộp chờ từng chữ thoát ra khỏi miệng hắn.
- Không.
- Tại sao?
Trần Bảo Nhi tức điên lên, thật sự muốn xông lại đánh kẻ kia.
- Bởi vì em chưa gả cho anh.
Hàn Mặc Phong mang nét cười ma mị nhìn cô.
- Trần Bảo Nhi, anh không ngờ em lại háo hức muốn làm phu nhân anh đến thế.
---
Trần Bảo Nhi từng bước một thất thần vào phòng kế hoạch một. Thiếu mất một người đương nhiên sẽ nhìn trống vắng hơn nhưng công việc thì vẫn như thế.
- Trần Bảo Nhi, chào mừng trở lại.
- Cảm ơn mọi người.
- Thực ra tôi xin lỗi cô, hôm đó tôi có hơi nặng lời.
Trưởng phòng nhìn cô, vẻ mặt ăn năn hối lỗi.
- Không sao.
- À, đúng rồi. Trần Bảo Nhi hồi nãy cô quả thực gan dạ, dám vào thang máy của lãnh đạo tập đoàn, lại còn đi chung nữa. Cô không thấy nghẹt thở sao?
Một đồng nghiệp hỏi cô.
- Cũng hơn nghẹt thở.
- Mà từ đã, hôm chủ tịch gọi cô lên chắc muốn giết cô. Cô đúng là vừa vào đã đắc tội lớn mà. Dám không đứng dậy chào hỏi. Cô có bị treo án tử hình không. Cô cả thấy Hàn thiếu gia vĩ đại như thế nào?
Lại thêm một người nữa hỏi cô.
- Phòng rất đẹp.
- Cô thật khéo nói đùa. Phòng của chủ tịch đương nhiên đẹp, bằng không cá mập cũng nhảy lên bờ sống.
- Thật ra thì cũng khó thở, không thở nổi, nặng nữa.
Trần Bảo Nhi ngu ngốc phát biểu toàn bộ cảm tưởng khi đến phòng vị chủ tịch kia. Đó chính là những lời cảm nhận khi hai người kia hôn nhau nha, vậy mà cô dám đưa ra phát biểu cảm nghĩ cơ đấy.
- Không lẽ chủ tịch bóp cổ em sao?
- Không đúng, là dùng giá sách khổng lồ trong phòng đè lên người cô ấy thì nói vừa không thở nổi vừa nặng.
- Chẳng lẽ là dùng bộ sofa đắt đỏ trong phòng tra tấn người em. Thảo nào hơn cả tuần em không đi làm.
Mọi người bắt đầu trổ tài suy luận, tất cả mọi tội lỗi kia đều hướng lên đầu vị chủ tịch kia mà đè. Kể cả vị trưởng phòng cũng chen vào. Hình như chủ đề về Hàn tổng luôn thu hút được nhiều khách.
- Là người.
Trần Bảo Nhi thật thà thêm chút mắm muối.
Im lặng phút chốc rồi tất cả nhìn cô rồi vài người khẽ hét lên.
- Trời ơi.
Làm tim cô suýt rơi ra.
- Hàn thiếu thật cao tay. Còn sử dụng chiêu lấy thịt đè người. Dùng võ sĩ sumô để trừng phạt. Quả là thâm hiểm.
Những người còn lại làm vẻ mặt đồng tình. Trần Bảo Nhi muốn đập đầu xuống bàn chết ngay lập tức.