Lee Sung mắt như chứa đựng vô vàn tia phấn khích.
- Em gái.
Tên kia đang có ý định ôm cô. Trần Bảo Nhi hét lên, thu hút không ít sự chú ý.
- Tôi muốn toàn thây.
- Thật là làm người khác mất hứng, tên Hàn Mặc Phong đó không ở đây mà vẫn có thể điều khiển từ xa.
Lee Sung đẩy cô lại bàn rồi chu đáo kéo ghế ấn cô ngồi xuống, lịch thiệp về chỗ đối diện.
- Tại sao anh lại ở đây?
- Hàn Mặc Phong, cử anh đến đây để chăm sóc em gái.
- Để tôi hỏi anh ấy.
- Đừng- Lee Sung vội giữ lấy tay cô- Anh còn muốn thấy mặt trời thêm vài năm nữa.
- Tại sao?
- Khách sạn của anh, đương nhiên anh sẽ tới. Anh phải trốn đi. Nếu để Hàn Mặc Phong đáng ghét biết được chắc chắn sẽ bắt anh đi lau chùi sạch sẽ khu vệ sinh của khách sạn mất.
Trần Bảo Nhi bật cười.
- Em cười gì chứ. Đó là em chưa biết, lúc trước anh chỉ vô tình chọc giận cậu ta thôi mà cậu ta bắt anh trồng cây chuối suốt đêm ngoài vườn. Chỉ tổ vỗ béo cho mấy con muỗi. Cậu ta làm như anh là quân nhân mình đồng da sắt như cậu ta chắc.
- Quân nhân?
- Cậu ta từng học trong Trường quân đội bậc nhất ở Nga.
Lại thêm một kẻ đến. Hoàng Quân mang vẻ thú vị nhìn Lee Sung, lại một hoàng tử đến bên Trần Bảo Nhi. Đám nữ sinh thật sự muốn tức đến sôi máu.
- Lee Sung, cậu muốn tớ thanh lý đời sau cho cậu sao?
- Không.
Lee Sung vội rụt tay đang ở trên vai Trần Bảo Nhi.
- Tại sao anh cũng ở đây.
- Tôi thì...
- Anh ta cũng giống anh.
Điện thoại của cô sáng lên. Hai tên kia vừa nhìn thấy ba từ Hàn Mặc Phong đã vội ra dấu cho cô im lặng.
- Em đang ăn trưa.
- Họ không ở đây.
Hai tên kia nhe răng cười sung sướng.
- Vâng.
Cô vừa cúp máy, hai người kia đã vội vã hỏi.
- Cậu ta hỏi gì thế.
- Anh ấy hỏi hai người có ở đây không, anh ấy đang rất bận.
- Biết ngay mà. Không bận làm sao bọn anh có thể trốn đến đây.
Dùng xong bữa trưa với hai kẻ kia, Trần Bảo Nhi nhanh chóng trở về phòng. Nhưng trước phòng cô, có một vài nữ sinh đang tụ tập lại ở đó.
- Con nhỏ kia, tại sao mày dám quyễn rũ hai hoàng tử vậy hả?
- Thì sao?
- Mày lớn gan thật. Hôm nay tụi tao không dậy cho mày một bài học thì không yên.
Cô gái kia giơ tay định đánh.
- Đánh đi. Nếu các người nghĩ dám đánh thì đánh đi. Các người có gia đình chóng lưng thì muốn bắt nạt ai cũng được sao. Nếu không dám đánh thì cút.
Trần Bảo Nhi đẩy cửa bước vào. Bên ngoài, nhỏ Ely nghiến răng.
- Con nhỏ đó không dạy cho nó một bài học quả là không được.
Trần Bảo Nhi ngồi xuống giường, cô có thể nói ra được những lời như thế, cô nghĩ dường như đó không phải là cô nữa. Cô một phần bị Hàn Mặc Phong ảnh hưởng mất rồi. Hàn Mặc Phong, nghĩ đến đây cô mới nhớ. Hắn là quân nhân sao, cô thật sự muốn thấy hắn trong màu áo quân nhân ngay tức thì. Chắc là đẹp lắm. Cô không ngờ Hàn Mặc Phong lại từng học ở trường quân đội. Nếu bây giờ hắn chính là một quân nhân thì sao. Quả thực chắc là rất tuyệt vời.
- Hàn Mặc Phong.
- Anh đây.
Hàn Mặc Phong im lặng, cảm giác nghe được giọng nói của cô thật sự rất tuyệt.
- Anh từng là quân nhân à.
- Làm sao em biết?
- Anh nói xem, tại sao anh không làm nữa.
Đầu dây bên kia nhất thời im lặng. Trần Bảo Nhi rõ ràng cũng cảm thấy không ổn.
- Nếu anh không muốn em sẽ...
- Anh sẽ nói. Nếu không phải gia đình anh có vấn đề, anh vẫn sẽ là quân nhân. Nhưng nếu như anh là quân nhân, anh sẽ không gặp được em. Vì vậy nếu được chọn lại, anh cũng sẽ chọn như thế.
- Hàn Mặc Phong, em thật sự, thật sự rất yêu anh. Em chưa muốn nói với anh là vì em không chịu thừa nhận nhưng em rất yêu anh.
- Anh biết. Anh hiện tại rất bận.
- Vâng.
Trần Bảo Nhi có chút thất vọng tắt máy. Cô phải thu hết can đảm mới nói được nhưng hắn lại như thế, làm cô cảm thấy mình thất bại. Cô thật sự bây giờ không biết làm gì cả. Cũng không biết phải đối diện với lời tỏ tình bản năng hồi nãy. Thật là phức tạp.
Hiện tại, sau khi bị Hàn Mặc Phong lôi đi. Trần Bảo Nhi ngồi bên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ, nhìn xa xăm, thành phố New York nhộn nhịp về đêm. Mặc dù địa điểm tốt, phong cảnh lãng mạn nhưng người đối điện Hàn Mặc Phong không hề động lòng. Ai nói nữ nhân thấy cái đẹp là rơi lệ, là cảm động. Những điều đó áp dụng với những người phụ nữ khác có thể hoàn toàn đúng song áp đặt lên Trần Bảo Nhi- một người con gái đẹp nhưng thiếu hay xem như chết tế bào lãng mạn sẽ bị phản tác dụng. Với cô, nên áp dụng những chiêu thức ăn uống và . . . Tiền. . . Thì luôn hoàn hảo. Thí dụ đơn giản, vào một buổi tối đẹp trời, trăng sáng, sao nhiều, gió thổi hiu hiu, Hàn Mặc Phong hứng chí làm ' bạn trai ', kéo cô ra vườn, ngắm sao trời, hắn tất nhiên sẽ không làm việc gì mà không có lãi và thậm chí là lãi to. Sau khi cuồng nhiệt hôn cô, lần đầu tiên Hàn Mặc Phong mặt dày hỏi cảm nhận:
- Tuyệt vời chứ!
- Anh không mỏi cổ sao?
Hàn Mặc Phong chết trân. Kiểu trả lời đánh thẳng vào lòng tự tôn của người đàn ông ngạo mạn. Dù gì hắn cũng là trai tân, bản thân chưa bao giờ hôn người con gái nào khác ngoài Trần Bảo Nhi, cô trả lời như vậy có phải đang chê hắn kỹ thuật hôn tồi tệ, đâm thẳng một nhát vào lòng tự tôn của đại boss. Về sau, tốt nhất là hắn không nên hỏi cô, một từ cũng không hỏi. Trực tiếp hành động. Câu trả lời của cô có sức sát thương vô cùng lớn, còn hơn cả bom nguyên tử. Đã thế còn lạnh lùng nhìn hắn chê trách:
- Buồn ngủ chết đi được. Ở đây chỉ tổ vỗ béo cho muỗi!
Hàn Mặc Phong lạnh lùng tàn độc gặp phải người như cô thế là xứng đôi vừa lứa. Cho nên hắn vừa gặp cô đã bị dính vào tình yêu, bị sét đánh đến tả tơi.
Nhìn Trần Bảo Nhi trước mặt không mấy dễ thương, đôi lúc lại thấy mấy tên đàn ông nhìn cô chỉ trỏ cười cười làm máu ghen tuông trong lòng Hàn Mặc Phong nổi lên nhưng lại không nỡ phá bữa ăn của ' bà xã ' đang như là hóa thân của động vật ăn tạp:
- Làm sao anh biết tôi đói?- cô nhìn Hàn Mặc Phong, miệng vẫn không ngừng tiêu hóa.
- Thì sao?- hắn cau mày.
- Tôi rất bực mình. Hồi nãy lúc ăn tối, tôi còn chưa ăn xong anh chọc giận tôi, có ừm. . . - cô suy nghĩ.
- năm cái đùi gà, em ăn , cái, nhét vào miệng tôi một cái trong vòng chưa đầy hai mươi phút.
- Anh nhớ thật giỏi!- cô gật đầu.
- Em không muốn biết tại sao tôi biết em muốn gì?
- Tất nhiên là có!
- Nhìn em lúc đó chẳng khác những tên đàn ông kinh được thoả mãn trên giường và cũng chẳng khác lắm mấy tên đàn ông mang đầy dục vọng nhìn em từ nãy đến giờ!
Phụt.
Trần Bảo Nhi đang uống nước, lại là coca. Khi nghe những triết lý phân tích của Hàn biến thái liền lập tức phun mưa axit vào thẳng vẻ mặt kiêu ngạo đối diện. Cơ mặt Hàn Mặc Phong nhăn lại, hơn cả mấy con leo trèo trong vườn bách thú. Trần Bảo Nhi nhìn hắn, lăng xăng chạy lại rút khăn giấy lau thì. . . Cô vụng về đến thế là cùng. Tay chân luốn cuống làm đổ luôn cả cốc coca nguyên vẹn chưa uống một ly của hắn lên người chính chủ. Hàn Mặc Phong rít lên qua kẽ răng:
-Tôi thật muốn vứt em từ đây xuống!
-Tầng mấy?
-Hai mươi.
- Vậy thôi sao!
-Em muốn cao hơn? Sân thượng. Toà nhà này cao một trăm tầng.
- Hả?
Chiếc xe đắt tiền của Hàn Mặc Phong dừng lại trước cổng lớn trường đại học. Cô vui vẻ xuống xe, định chạy vào và đã làm thế. Đang rất phấn khích cho buổi học tối nay. Hình như có ai đó đang nhìn cô, còn muốn giết chết nữa là đằng khác. Cảm giác bất an này làm cô sực nhớ đến khuôn mặt tà khí của kẻ biến thái Hàn Mặc Phong. Trần Bảo Nhi quay người, nhìn sắc mặt khó coi của hắn đang hướng đến cô, khoé miệng cong lên, nở nụ cười như khóc, tay còn bye bye kiểu trẻ con . Vô cùng dễ thương đến ngu dại. Thật xấu hổ. Hàn Mặc Phong mang vẻ mặt cuối cùng cũng tạm xem như hài lòng lái xe đi. Trần Bảo Linh nhìn cô, ánh mắt chứa cơn phẫn nộ khó kìm, chỉ hận không thể chạy lại tát cho cô một cái.