Trần Bảo Nhi nằm trên giường, tức giận lăn qua lăn lại tìm điện thoại đang kêu theo kiểu điên dại ở đâu đó.
-...
- Tớ không xuống đâu, tớ thấy hơi mệt.
Trần Bảo Nhi bực dọc ném điện vào một góc, lăn qua lăn lại thêm hai ba vòng. Vài phút sau, điện thoại kia lại reo lên, Trần Bảo Nhi không thể ngủ nổi nữa, nổi đóa lên.
- Đã nói là không xuống rồi. Còn gọi cái quái gì nữa.
- Em gái, em chết ở xó nào rồi.
- Lee Sung, anh bị điên à. Không có việc gì thì đi dọn nhà vệ sinh cho sạch đi.
- Giọng điệu hách dịch giống Hàn Mặc Phong. Em đâu phải là Hàn Mặc Phong để ra lệnh cho em.
- Em là vợ của Hàn Mặc Phong, anh có kiến nghị gì.
- Y. Chưa gì đã ngộ nhận. Trần Bảo Nhi, em đúng là kiêu ngạo.
- Anh cút đi.
- Mau xuống đây cho anh.
- Không.
- Vô tâm như thế. Em có biết là anh đang bị một đám ruồi muỗi bay quanh.
- Vậy anh đập chết chúng đi. Thế mà cũng gọi điện than vãn. Anh cút đi. Nếu còn dám quấy rầy tôi thêm một phút nữa. Tôi gọi Hàn Mặc Phong đến lôi cổ anh về.
- Đồ độc ác.
Lee thiếu gia với bản chất mê gái sẵn có. Còn mang chút quái dị. Cái gì của người ta, đặc biệt là của Hàn Mặc Phong lại càng thích lấy, càng thích động vào. Lee thiếu nhanh chóng nắm bắt thông tin chiều của lớp Trần Bảo Nhi sẽ đi chơi công viên nước trong công viên khách sạn. Tất hẳn là trong trí não của Lee Sung sẽ nghĩ không trong sáng mà gắn thân thể cô với bộ bikini. Kết quả Lee Sung hứng khởi đi xuống. Đám con gái mê trai kia xúm xùm lại, kéo bên này bên kia. Đúng là rất gợi cảm nhưng cũng rất chóng mặt. Trần Bảo Nhi không ngủ thêm được nữa, buộc phải ngồi thơ thẩn dậy, cuối cùng thì cũng tìm ra việc đó chính là mở vali. Dù Hàn Mặc Phong chuẩn bị rất chu đáo, Trần Bảo Nhi tin là như vậy. Song cô không ngờ, Hàn Mặc Phong lại miễn phí nhét sách vào.
- Hàn Mặc Phong, anh đúng là không cho người ta thời gian nghỉ ngơi mà.
- Em không nhớ anh sao?
- Tất nhiên là có.
- Vậy mà đến tận bây giờ mới gọi.
- Em ngủ.
- Từ nay, thay vì nhắn tin, chúng ta có thể gọi điện. Anh có thể nghe giọng nói của em, em cũng có thể nghe giọng nói của anh. Em dễ dàng trình bày với anh, mắt anh cũng đỡ một công việc.
- Không dễ. Em cũng không thích.
- Em có biết để nhắn lại cho em. Não anh phải hoạt động với công suất lớn, mỏi tay chết đi được.
- Vậy sao. Cảm động chết mất.
- Em muốn nói điều gì với anh?
- Không.
- Không có điều gì cần báo cáo?
- Không.
- Nhưng anh thì lại có điều muốn nói. Trên xe có một tên đàn ông ngồi cùng em. Bữa trưa em còn dùng với hai tên đàn ông khác, một tên còn lợi dụng ôm vai em.
- Làm sao...
- Anh là Hàn Mặc Phong.
- Nhưng mà không phải em là chủ tâm.
- Chủ tâm em là anh, em dám cho tên khác nhảy vào ngồi sao?
- Không dám. Sách trong vali em.
- Đọc hết chúng. Tránh em có ý nghĩ lẳng lơ.
- Anh đa nghi.
- Nếu anh không da nghi, anh e kẻ trộm đã trộm mất em.
- Anh làm việc có mệt không?
- Em yêu, vì tương lai con của chúng ta sau này, anh sẽ cống hiến không ngừng nghỉ.
- Anh không nên lo xa.
- Anh nên lo trước.
- Anh nhớ em.
- Em cũng thế.
- Trần Bảo Nhi, em thật chán. Em nên nói câu gì đó động não hơn là anh cắp câu của anh.
- Em sẽ nghĩ.
Trần Bảo Nhi đang suy tư. Suy tư xem Hàn Mặc Phong đang làm gì. Cô tuyệt đối rất khó có thể nói ra được những lời thề thốt vì tình yêu như những người khác. Nhưng cô và hắn biết mình cần đối phương và đối phương cũng cần mình. Như vậy là đủ rồi. Giống như một quy định ngầm mà hai người tự thừa nhận với nhau. Không dựa trên lời nói. Và đôi lúc thì những từ thoát ra từ cửa miệng cũng không thật, nồng nặc mùi giả dối. Chi bằng hãy tin vào con tim đang đập. Nó chưa hề nói dối bao giờ.
Trần Bảo Nhi không ngờ lớp học lại nhiều học viên như vậy. Ngay cả cô bạn cùng bàn của cô cũng đến. Trần Bảo Nhi chỉ nghĩ những người như cô mới chạy đôn chạy đáo đi học,ai ngờ những người kia cũng chạy nhanh không kém. Bên trong , một sự thật mà Trần Bảo Nhi ngây thơ của chúng ta không ngờ đến, lớp A dành cho con quyền thế tài phiệt, nhìn sơ yếu lý lịch của cô so với những cậu ấm cô chiêu kia thì thật đáng cười. Và trong tương lai, họ là những người thành công nha, còn cô chỉ là con cá bé nhỏ phải vật lộn để sống trong đại dương bao la. Giáo sư Won bước vào, vẫn điệu bộ rất thủ bóng đêm nhìn súng lớp, mở tài liệu rồi giọng nghiêm nghị.
-Tài liệu tôi đưa có vấn đề gì không?
Tất cả học viên bắt đầu màn run của mình, riêng mình Trần Bảo Nhi, lướt qua bài của mình, không quan tâm đến những đám người xung quanh, lại càng không nhìn đến Trần Bảo Linh. Trần Bảo Linh nở nụ cười tà độc hướng đến Trần Bảo Nhi.
- Trần Bảo Linh. Em có vấn đề gì?
- Em yêu cầu bạn học sinh mới!
Đây là kiểu gì? Rõ đểu trá và mang một chút nguy hiểm. Nào ngờ, tất cả học viên đều ùa vào đưa cô lên như vật chết thay . Không ai ngu ngốc dâng mình cho giáo sư Won tà ác băm vằm. Luận cương khó trên cả khó, giống như thổ dân trong rừng tập lái ôtô, máy bay vậy. Nhận xét đúng thì còn khó hơn đấy chứ. Không làm được liền trở nên nổi tiếng, đã thế lại còn bị đá đít ra khỏi trường đại học cao quý. Bên dưới bật ra vài tiếng cười khẽ từ mấy nữ nhân đáng ghét kiêu kì kia. Chắc chắn đang nghĩ hôm nay sẽ dồn cô vào đường cùng để cô bị đuổi khỏi trường nên lấy làm sung sướng. Dám hãm hại cô, hôm nay Trần Bảo Nhi cô sẽ cho họ đến đường cùng. Muốn chôn sống cô, cô cũng sẽ lôi họ cùng xuống mồ cho ấm áp, cô xuống một mình sẽ rất cô đơn lạnh lẽo. Trần Bảo Nhi đi lên bục giảng, không quên lườm những con người kia. Đặt toàn bộ tâm huyết sức lực và được đánh đổi bằng một nụ hôn, ông ta dám chê bai cô, cô sẽ gọi Hàn Mặc Phong đến đánh cho ông ta đầu đầy sao. Trần Bảo Nhi thầm nghĩ trong lòng.
- Rất tốt!
Hai từ thốt ra khỏi miệng ông già khó tính làm quả tim bé nhỏ suýt rơi xuống sàn.
- Cảm ơn giáo sư. Em cũng muốn biết là các bạn khác cũng rất tốt.
- Cũng đúng!
Sau đó, một loạt gương mặt được gọi lên. Tiêu biểu bị giáo sư Won giảng đạo suốt một buổi tối. Kết quả vô cùng là ' tốt đẹp '
- Tất cả về viết bảng tự kiểm điểm.
Lòng Trần Bảo Nhi vô cùng sung sướng, kết thúc buổi buổi học trong niềm vui ngập tràn. Những chiếc xe kia lần lượt rời đi, chỉ mình cô đang lạc lõng chờ Hàn Mặc Phong. Bóng dáng nhỏ bé ngó nghiêng, trời bắt đầu lạnh dần. Bỗng.
Két.
Tiếng phanh xe chói tai xé ngang không trung. Người ngồi trên xe mô tô phân phối lớn tháo mũ, mái tóc vàng sẫm bay lên, người con trai nở với cô một nụ cười.
- Cậu. . . - cô nheo mày.
-Chào. Nhìn cậu có vẻ đang đợi ai đó- Kin nhìn cô
- Ừ. Cậu không có ý định trả thù đấy chứ- Trần Bảo Nhi dè chừng
- Cậu nghĩ xem!
- Tôi không cố ý!
- Tớ chỉ đùa thôi. Muộn rồi. Tớ đưa cậu về.
- Nhưng mà. . . - Cô chần chừ, thêm một lần nhìn xung quanh, tìm thêm một bóng dáng quen thuộc nhưng bao quanh là màn đêm đang đậm dần.
- Cũng được.
Cô tiến lại gần Kin, Kin chợt tiến lên làm cô giật mình mà lùi lại.Cậu bạn trai trước mặt cũng phì cười vì hành động đa nghi của cô bạn cùng lớp, đội mũ bảo hiểm cho cô. Chỉ là như vậy. Trần Bảo Nhi đúng là đề phòng quá mức. Chiếc xe dần chuyển bánh rồi phanh gấp làm cô theo quán tính mà ngã nhào về phía trước.
- Cậu. . .- cô lắp bắp.
-Tớ chỉ muốn chắc chắn rằng cậu đã ngồi an toàn.
Nói rồi Kin khẽ cười, vặn ga, đi khuất, chỉ nghe thấy tiếng động cơ xa dần, nhỏ dần.
Hai tay Hàn Mặc Phong nắm chặt vô lăng, mặt đanh lại. Hắn đến muộn mười phút, cô dám lên xe người đàn ông khác, lại còn để hắn đội mũ bảo hiểm và bị ăn đậu hũ trầm trọng. Tay cô đâu phải bị liệt. Hàn Mặc Phong vì sợ cô xảy ra chuyện nên vội vã đến đây, quên cả việc mang theo điện thoại. Còn cô dám tơ tưởng đến đàn ông khác, Trần Bảo Nhi dám vượt tường, hắn khó mà tha thứ được.
Trần Bảo Nhi xuống xe, không khỏi cảm ơn Kin. Cô cứ nghĩ Hàn Mặc Phong sẽ đến đón mình , ai ngờ hắn không đến. Hại cô. . .