Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai len lỏi vào phòng, Trần Bảo Nhi nhíu mày. Cảm giác nặng nề và chật chội đến khó chịu. Cảm giác như nghe được hơi thở nóng hổi của ai đó phả vào mặt mình. Hàng mi khẽ động đậy, đôi mắt còn mớ ngủ. Những hình ảnh buổi sáng in nhẹ vào võng mạc, hình ảnh mờ nhạt, cô thấy một người đang ôm mình. Lắc đầu để tỉnh táo hơn, và có lẽ những hình ảnh trước mắt là thật. Hàn Mặc Phong đang ôm cô chặt, chặt đến nỗi cô tưởng chừng như không thể thoát ra nổi. Hắn và cô đang ở trên một chiếc giường, đắp chung chăn,cô lại còn gối đầu trên tay hắn ,còn hắn đang gác chân lên người cô và căn bản hơn là hắn không mặc áo. Cô sốc +kinh hãi
- A......a. ....- kèm theo tiếng hét là một cú đạp ngoại mục làm Hàn Mặc Phong yêu nghiệt bay xuống giường
hắn tiếp đất hơi an toàn ,đảm bảo không gãy hay là sập biệt thự. Tay chân, mặt mũi ổn chỉ có điều là đầu tóc hơi rối. Một cái nhìn như muốn giết người hàng loạt, cô nuốt nước bọt, ngồi trên giường ôm chăn vẫn mạnh miệng hét thẳng vào mặt boss tàn ác
- Tên biến thái kia. Anh dám động đến tôi tôi sẽ một đao giết anh
hàn Mặc Phong không nói gì chỉ coi lời cô nói giống như tiếng muỗi kêu, đứng dậy, đi lại về phía chiếc tủ quần áo hùng hậu, chạm khắc tinh xảo lấy lần lượt một bộ vest đen, ao sơ mi trắng và chiếc caratvat. Trần Bảo Nhi nhìn mọi ý nghĩ đều tập trung trên người hắn rồi đỏ mặt tung chăn tính chạy ra ngoài.
Cạch. Cạch. Cửa phòng đã bị khóa.,
/ Khốn nạn. Tại sao cửa lại không mở được chứ. Không thể nào. Nếu như vậy thì hắn cũng không thể ra ngoài. Shit /- những dòng suy nghĩ mông lung lướt qua bằng một tốc độ ánh sáng. Cô nhìn quanh phòng rồi vèo vèo phóng nhanh chóng vào phòng tắm. Mở vòi nước, lấy nước tạt thẳng vào mặt mình. Những giọt nước như thích thú đùa với làn da trắng mịn màng. Bây giờ cô mới chú ý đến phòng tắm. Rộng. Rất rộng, hơn cả căn hộ cô đang thuê. Đẹp mắt và đúng chất nhà giàu ....Tất cả đều như tien cảnh trừ tên biến thái bên ngoài kia. Trần Bảo Nhi ngước mặt lên tấm gương trước mặt hét lên thêm một lần nữa
- A. ...a
- Không định đến học viện- hắn đứng trước cửa phòng nhìn cô
- Chết rồi. Quên mất- cô quay người phóng thẳng ra ngoài nhưng khổ nỗi sàn nhà có phải là quá trơn hay là vì trời đã định sẵn mà cô trượt chân ngã nhào về phía trước. Cô chỉ biết nhắm mắt và đón nhận cú tiếp đất của cơ thể. Không đau. Quả thật là không đau. Không tiếng động. Ngược lại. Rất mềm. Rất rắn chắc và an toàn. Môi cô như chạm vào một vật thể lạ nào đó. Cô mở mắt, khuôn mặt phóng đại của hắn hiện hữu ngay trước mặt. Môi cô đang có khoảng cách với môi hắn là 0 cm , cô đang ở trên người hắn. Trần Bảo Nhi hoảng loạn chập choạng đứng dậy chạy trốn. Hàn Mặc Phong đứng dậy, chỉnh sửa áo vest ,khóe môi hắn bất giác mở nụ cười hiếm hoi .Cô chạy, chạy không nhìn, và cánh cửa phòng khóa trái chưa được mở phía trước đang dang tay chào đón cô. Rầm. Cô đâm ngay vao cánh cửa thân yêu thêm một lần hét
- A .... Cái cửa khốn nạn này- cô hét ầm lên và ôm đầu. Hắn bước ra vừa hay chứng kiến cảnh đẹp mắt này bản thân lạnh lùng cũng không thể nhịn được cười
- Câm cái miệng của anh lại cho tôi
thấy thái độ của mình hơi bị hố , hắn mau chóng lấy lại vẻ lạnh lùng, đi lại gần mở cửa. Cô đi xuống phòng ăn. Đập vào mắt là một bàn ăn thịnh soạn. Không nhiều lời, bản chất của con heo ham ăn sẽ phi nhanh lại bắt đầu đánh chén. Hàn Mặc Phong nhìn cô, mặt thoáng chút buồn cười. Hắn đi lại ngồi vào bàn ăn bắt đầu bữa sáng. Lee Sung và Hoàng Quân cũng bước xuống. Lee Sung thấy nó bèn cất giọng
- Thiên thần dậy sớm nhỉ ?
- ừm
- Tối qua thiên thần ngủ ở đâu
nghe đến đây, cô đang ăn bỗng ho sặc sụa làm hai tên kia không khỏi nhíu mày. Hàn Mặc Phong đẩy nhẹ ly sữa lại gần cô , không băn khoăn suy nghĩ, cô vội vơ lấy
- Có chuyện gì bí mật ở đây sao?- Lee Sung băn khoăn
- Hai anh thừa hơi sao- cô nói rồi đứng dậy
- Cô định đi đâu vậy?- Lee Sung hỏi,
- Tới học viện
- Cô biết đường sao?- Hoàng Quân ân cần
- Uk - cô dừng lại
- Tôi chở cô đi - hai tên hám gái đồng thanh
-????????- cô băn khoăn nhìn hai hoàng tử
- Tớ đưa- Hoàng Quân
- Tớ - Lee Sung
- Tôi. Cậu không phải giành- Hoàng Quân
- Mơ đi. Tớ- Lee Sung
- Oẳn tù tì- Hoàng Quân
- Okie. Thua phải chịu- Lee Sung quả quyết
- Một...... hai .....ba..... thắng rồi- Lee T hớn hở rồi vơ lấy áo vest,vỗ vai Hoàng Quân và Hàn Mặc Phong
- Ở lại vui vẻ.
Cô ở trong chăn tinh thần sợ hãi tột độ
- trời ơi . lạy chúa . Đừng mà ... không ... không thể mà ... Bình tĩnh lại mày là ai - cái điệp khúc than trời trách đất lặp lại đều đặn cho đến lúc nó ngủ say . Phải là do chiếc giường này quá mềm mại hay là vì nó đã bước lên trên con đường định mệnh, con đường định mệnh này rất khó khăn với cô nên cô đang giữ sức để tiếp tục bước những bước tiếp. Hắn bước ra, trên người còn đọng nước, mái tóc ướt rũ xuống. Những giọt nước chảy từ mái tóc xuống mặt, xuống cổ và cơ thể hắn. Hắn không mặc áo và đó đã là một người thói quen muôn thuở. Hắn nhìn cô, một ánh nhìn bình thản , lạnh lùng hay là cái nhìn từ trái tim hắn muốn. Hắn không biết. Hắn chỉ nhìn. Nhìn người con gái đang yên giấc trên chiếc giường với ga màu trắng. Người đầu tiên được vào phòng hắn, ngủ trên giường hắn, được hắn vác như bao tải. Đã quá lâu rồi hắn không biết đến việc quan tâm người khác chỉ trừ một người. Và giờ đây, liệu cô có thể làm trái tim hắn đập lại, làm cho hắn biết cảm giác yêu thương người khác và được người khác yêu thương. Liệu số phận có cho cô được thực hiện điều đó. Mái tóc như mời gọi hắn vuốt ve , làn da trắng mịn màng làm kích thích bất kì ai, hàng mi cong vút nhắm lại, ẩn chứa dưới hàng mi đó là một đôi mắt hút hồn, cái mũi cao thanh tú và.. đôi môi anh đào, màu của hoa anh đào vào buổi sáng sớm khi còn đọng lại trên đó những giọt sương mỏng. Tất cả đều hoàn mĩ đến tuyệt đối. Vẻ đẹp của cô không thể diễn tả được. Hàn Mặc Phong trong vô thức, không lý trí của một kẻ không gần nữ sắc lại nổi lên một ham muốn. Một ham muốn được đặt lên đôi môi người con gái ấy một nụ hôn. Không thể chờ đợi lâu hơn, hắn cúi xuống, hôn lên môi cô, như người ta nói. Đứng trước một người con gái thì người đàn ông không đơn thuần là chỉ muốn nắm tay, ôm mà sau đó họ sẽ muốn nhiều hơn nữa. Một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng giờ thì đã trở nên nồng cháy, bản chất ham muốn của một kẻ chinh phục như Hàn Mặc Phong muốn có một nụ hôn sâu, mãn liệt. Một ham muốn kích thích trong hắn, sự kích thích cuồng si là từ cô đem lại hay là từ đôi môi đó đã dụ dỗ hắn. Nếu như không thấy sự khó chịu trong giấc ngủ ,hắn đã không tha cho cô. Không bao giờ. Hàn Mặc Phong luyến tiếc rời khỏi môi lưỡi đầy mê hoặc. Căn phòng của hắn, một căn phòng cô đơn, cô đơn khi chỉ có một mình hắn. Tất cả đối với hắn đều là sự đơn độc ,đơn độc đúng chất của một con sói. Và chiếc giường này cũng vậy, hắn đơn độc trong giấc ngủ ,trong cuộc sống và đôi lúc hắn đã cảm thấy chán ghét chính bản thân mình. Đó là quá khứ. Nhưng sau này, có lẽ đối với hắn đơn độc là hai từ không thể nào thiếu. Giờ đây, trên chiếc giường của hắn trong suốt năm chỉ có một mình đã có sự hiện thân của một người con gái làm cho hắn nảy sinh những dục vọng của một thằng đàn ông. Phải chăng, cô là định mệnh của cuộc đời hắn mà thượng đế tối cao đã ban đến. Hàn Mặc Phong nằm xuống bên cạnh, vuốt mái tóc và cảm nhận mùi hương thơm nhẹ nhàng của cô. Bỗng. Trần Bảo Nhi trở mình, quay người đối diện với hắn. Một cự ly gần để hắn và nó có thể cảm thấy nhịp tim và hơi thở của nhau
- Có phải việc đưa em về đây là một sự lựa chọn đúng. Trái tim tôi đã đập sau những ngày nó chết. Có phải là do em. Tôi không biết cảm giác lúc này. Có thể là tình yêu nhưng cũng có một thể chỉ là sự rung động tạm thời
hắn nói rồi nhẹ nâng đầu cô gối lên cánh tay vững chắc của mình, hôn nhẹ lên vầng trán trắng hồnggần giờ sáng
- Đừng mà! Đừng... thả tôi ra.... Đừng xô... tôi ..xuống ...nước.... đừng.... đừng.... mà...- cô hét lên trong một khoảng không tù túng của giấc mơ đáng sợ. Trên vầng trán, những giọt mồ hôi cứ thi nhau chảy xuống, hai tay không ngừng cự quậy trong vòng tay hắn . Hàn Mặc Phong nhíu mày tỉnh giấc nhìn cô vẫn đang chìm trong cơn ác mộng vô tận. Bất ngờ, hắn xoay người đè lên người cô, hai tay cố định lấy hai tay đang ra sức vùng vẫy. Cái đầu vẫn không ngừng lắc và dường như còn mạnh hơn trước
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai len lỏi vào phòng, Trần Bảo Nhi nhíu mày. Cảm giác nặng nề và chật chội đến khó chịu. Cảm giác như nghe được hơi thở nóng hổi của ai đó phả vào mặt mình. Hàng mi khẽ động đậy, đôi mắt còn mớ ngủ. Những hình ảnh buổi sáng in nhẹ vào võng mạc, hình ảnh mờ nhạt, cô thấy một người đang ôm mình. Lắc đầu để tỉnh táo hơn, và có lẽ những hình ảnh trước mắt là thật. Hàn Mặc Phong đang ôm cô chặt, chặt đến nỗi cô tưởng chừng như không thể thoát ra nổi. Hắn và cô đang ở trên một chiếc giường, đắp chung chăn,cô lại còn gối đầu trên tay hắn ,còn hắn đang gác chân lên người cô và căn bản hơn là hắn không mặc áo. Cô sốc +kinh hãi
- A......a. ....- kèm theo tiếng hét là một cú đạp ngoại mục làm Hàn Mặc Phong yêu nghiệt bay xuống giường
hắn tiếp đất hơi an toàn ,đảm bảo không gãy hay là sập biệt thự. Tay chân, mặt mũi ổn chỉ có điều là đầu tóc hơi rối. Một cái nhìn như muốn giết người hàng loạt, cô nuốt nước bọt, ngồi trên giường ôm chăn vẫn mạnh miệng hét thẳng vào mặt boss tàn ác
- Tên biến thái kia. Anh dám động đến tôi tôi sẽ một đao giết anh
hàn Mặc Phong không nói gì chỉ coi lời cô nói giống như tiếng muỗi kêu, đứng dậy, đi lại về phía chiếc tủ quần áo hùng hậu, chạm khắc tinh xảo lấy lần lượt một bộ vest đen, ao sơ mi trắng và chiếc caratvat. Trần Bảo Nhi nhìn mọi ý nghĩ đều tập trung trên người hắn rồi đỏ mặt tung chăn tính chạy ra ngoài.
Cạch. Cạch. Cửa phòng đã bị khóa.,
/ Khốn nạn. Tại sao cửa lại không mở được chứ. Không thể nào. Nếu như vậy thì hắn cũng không thể ra ngoài. Shit /- những dòng suy nghĩ mông lung lướt qua bằng một tốc độ ánh sáng. Cô nhìn quanh phòng rồi vèo vèo phóng nhanh chóng vào phòng tắm. Mở vòi nước, lấy nước tạt thẳng vào mặt mình. Những giọt nước như thích thú đùa với làn da trắng mịn màng. Bây giờ cô mới chú ý đến phòng tắm. Rộng. Rất rộng, hơn cả căn hộ cô đang thuê. Đẹp mắt và đúng chất nhà giàu ....Tất cả đều như tien cảnh trừ tên biến thái bên ngoài kia. Trần Bảo Nhi ngước mặt lên tấm gương trước mặt hét lên thêm một lần nữa
- A. ...a
- Không định đến học viện- hắn đứng trước cửa phòng nhìn cô
- Chết rồi. Quên mất- cô quay người phóng thẳng ra ngoài nhưng khổ nỗi sàn nhà có phải là quá trơn hay là vì trời đã định sẵn mà cô trượt chân ngã nhào về phía trước. Cô chỉ biết nhắm mắt và đón nhận cú tiếp đất của cơ thể. Không đau. Quả thật là không đau. Không tiếng động. Ngược lại. Rất mềm. Rất rắn chắc và an toàn. Môi cô như chạm vào một vật thể lạ nào đó. Cô mở mắt, khuôn mặt phóng đại của hắn hiện hữu ngay trước mặt. Môi cô đang có khoảng cách với môi hắn là 0 cm , cô đang ở trên người hắn. Trần Bảo Nhi hoảng loạn chập choạng đứng dậy chạy trốn. Hàn Mặc Phong đứng dậy, chỉnh sửa áo vest ,khóe môi hắn bất giác mở nụ cười hiếm hoi .Cô chạy, chạy không nhìn, và cánh cửa phòng khóa trái chưa được mở phía trước đang dang tay chào đón cô. Rầm. Cô đâm ngay vao cánh cửa thân yêu thêm một lần hét
- A .... Cái cửa khốn nạn này- cô hét ầm lên và ôm đầu. Hắn bước ra vừa hay chứng kiến cảnh đẹp mắt này bản thân lạnh lùng cũng không thể nhịn được cười
- Câm cái miệng của anh lại cho tôi
thấy thái độ của mình hơi bị hố , hắn mau chóng lấy lại vẻ lạnh lùng, đi lại gần mở cửa. Cô đi xuống phòng ăn. Đập vào mắt là một bàn ăn thịnh soạn. Không nhiều lời, bản chất của con heo ham ăn sẽ phi nhanh lại bắt đầu đánh chén. Hàn Mặc Phong nhìn cô, mặt thoáng chút buồn cười. Hắn đi lại ngồi vào bàn ăn bắt đầu bữa sáng. Lee Sung và Hoàng Quân cũng bước xuống. Lee Sung thấy nó bèn cất giọng
- Thiên thần dậy sớm nhỉ ?
- ừm
- Tối qua thiên thần ngủ ở đâu
nghe đến đây, cô đang ăn bỗng ho sặc sụa làm hai tên kia không khỏi nhíu mày. Hàn Mặc Phong đẩy nhẹ ly sữa lại gần cô , không băn khoăn suy nghĩ, cô vội vơ lấy
- Có chuyện gì bí mật ở đây sao?- Lee Sung băn khoăn
- Hai anh thừa hơi sao- cô nói rồi đứng dậy
- Cô định đi đâu vậy?- Lee Sung hỏi,
- Tới học viện
- Cô biết đường sao?- Hoàng Quân ân cần
- Uk - cô dừng lại
- Tôi chở cô đi - hai tên hám gái đồng thanh
-????????- cô băn khoăn nhìn hai hoàng tử
- Tớ đưa- Hoàng Quân
- Tớ - Lee Sung
- Tôi. Cậu không phải giành- Hoàng Quân
- Mơ đi. Tớ- Lee Sung
- Oẳn tù tì- Hoàng Quân
- Okie. Thua phải chịu- Lee Sung quả quyết
- Một...... hai .....ba..... thắng rồi- Lee T hớn hở rồi vơ lấy áo vest,vỗ vai Hoàng Quân và Hàn Mặc Phong