Bạn cùng bàn của cô sau vài ngày cô nghỉ cũng không cánh mà bay. Trần Bảo Linh sau vụ việc vỡ lở kia như rùa rụt cổ mà chạy vào cánh của Trần gia. Hàn Mặc Phong muốn động tay động chân cũng khó. Hai nhà bao lâu lửa thù đã lớn bây giờ có cho thêm một ít xăng dầu như Trần Bảo Nhi cũng chẳng vấn đề gì đâu. Một Trần Bảo Linh đối với Hàn Mặc Phong thì quá dễ dàng mà xử lý nhưng kẻ chống lưng lại là kỳ phùng địch thủ hơn chục năm nay. Hàn Mặc Phong không ngu ngốc đến nỗi trong cơn tức giận mà phá bỏ tất cả. Trần Bảo Nhi đi học cũng cảm thấy vô cùng phiền phức, cô như bị cô lập bởi hai ông tướng hai bên. Phụ nữ gần cô còn chút nương tay, đàn ông thì vô cùng thê thảm. Đây chắc là một trong những chiêu thức đánh ghen vô cùng tàn bạo của hắn. Một mũi tên trúng hẳn hai đích, một là bảo vệ cô cũng vừa cách ly cô khỏi đám đàn ông ruồi nhặng xung quanh.
Cuối năm. Bài luận văn vô cùng khó ưa đập vào mặt cô. Trần Bảo Nhi vò đầu bứt tai với bài luận này. Cô rõ chẳng phải tinh thông văn chương cho lắm. Lại phải viết tay, quả là dồn cô vào đường cùng mà không thương hoa tiếc ngọc một chút nào. Từ sáng đến giờ, Trần Bảo Nhi hết viết rồi gạch, gạch rồi viết. Giấy sắc cũng vứt tung cả một phòng. Đến Hàn Mặc Phong cũng phải chào thua. Dù vô cùng cưng chiều cô nhưng không thể phủ nhận rằng cô vô cùng khó tính. Còn hơn cả cụ già. Nếu đang lúc nóng giận mà chọc vào thì hậu quả chính là còn hơn cả bom nguyên tử phát nổ. Hàn Mặc Phong trước nay công tư vô cùng phân minh mà sau khi gặp cô thì lại hay lạm quyền kinh khủng. Chắc vì bản tính người kia lây nhiễm. Rời mắt khỏi máy tính, liếc sang tờ giấy mà cô đang xóa xóa gạch gạch, không rõ đây là tờ thứ mấy nữa. Chỉ thấy xung quanh cô giống như tuyết khổng lồ rơi, nhưng cũng chẳng khác gì bãi phế thải.
- Em ít tế bào văn học đến vậy sao?
- Cũng không ít lắm. Hình như là bị triệt tiêu từ lúc bé.
- Nhìn cách ăn nói của em, anh đủ biết. Thử xem, Lép Tôn- xtôi.
- Nhà vật lý hay hóa học. Em chưa từng nghe qua.
Trần Bảo Nhi dừng tay, khó hiểu với cái tên lạ này.
- Nhà văn.
- Thảo nào. Nhưng không lẽ văn phong của anh tuyệt đỉnh sao?
- Không.
- Vậy làm sao anh có thể?
- Anh là...
- Hàn Mặc Phong- Trần Bảo Nhi chen ngang- Điệp khúc bất tử và là định luật của mọi thuyết lý giải về bản chất thiên tài của anh.
- Đúng. Vì vậy em cũng không cần làm quá lên với mấy dòng ngắm ngủi như thế. Em có thể thể hiện tình yêu của em dành cho anh trong đó. Chỉ cần một chữ ký của anh ở cuối.
- Anh nghĩ em là vi trùng ăn bám vật chủ sao?
- Cũng không khác là mấy.
- Anh...
- Tiếp tục nếu em không muốn bị đá ra khỏi học viện. Em không xấu hổ nhưng anh mất mặt. Có thể sử đương số sách trong phòng làm việc của anh. Chỉ cần dọn lại ngay ngắn là được.
Vật lộn mãi, Trần Bảo Nhi cũng cảm thấy hơi hơi hài lòng về kiệt tác mấy ngày bám trụ với đống sách trong phòng. Nhưng hai ngày sau, giáo sư Won bất ngờ hẹn gặp cô tại nhà riêng để thảo luận riêng về bài luận của cô. Lần này thì cô có vẻ như là không còn mặt mũi mà nhìn đời. Hàn Mặc Phong chắc chắn sẽ không hé răng mà giúp cô nửa câu, còn nói gì mà tự lực cánh sinh, đã thế lại còn rủ rê cô làm bài qua loa. Hàn Mặc Phong ruốt cuộc là theo trường phái phát triển hay hại cô thì cô còn chưa biết, nhưng một điều cô chắc chắn biết là cô sẽ bám lấy hắn, bắt hắn phải nuôi cô. Hắn dám tơ tưởng với người khác, cô không ngần ngại mà huy động hai anh trai hờ là Lee Sung và Hoàng Quân đánh chết Hàn Mặc Phong.
Cập nhật lịch post tại trang face Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá.
Hai đại thiếu gia Hoàng Quân và Lee Sung ngồi trước bàn ăn, y phục chỉnh về nhìn những cô giúp việc bày dọn đồ ăn sáng.
- Thiếu gia- một cô thốt lên rồi tất cả đồng loạt cúi đầu.
Lee Sung nuốt nước bọt, lần này cậu chết chắc, từ Sung trong tên cậu nên về chuyển là Súng. Bởi có một khẩu súng có sức công phá quá lớn đang nhằm về phía cậu mà bắn. Ánh nhìn lạnh lẽo của Hàn Mặc Phong lướt qua người đã cảm thấy bão tuyết kéo đến làm đông cả người. Hắn ngồi xuống bàn, mái tóc đen che đi cục sưng trên trán nhưng không qua mắt nổi bác sĩ đại tài Hoàng Quân. Hiểu được ánh nhìn từ Hoàng Quân, Hàn Mặc Phong hững hờ.
- Tai nạn.
Và Hoàng Quân thì đương nhiên cũng hiểu hai từ tai nạn đó dịch theo phiên bản nào, chỉ có kẻ ngây ngô như Lee Sung không hiểu liền lo lắng không công.
- Hàn Mặc Phong. Cậu bị tai nạn sao?
Hắn khẽ nhìn Lee Sung thay cho một lời cảnh cáo đầu miệng.
- Nhìn cậu như vậy tớ biết cậu trên cả bình thường!
Cùng lúc đó, Trần Bảo Nhi chạy xuống, lại nhảy nhót vô cùng phấn khích. Hai ánh mắt còn lại hướng đến cô không mấy thuần khiết, trên tư cách là người chồng chưa cưới, Hàn Mặc Phong cất giọng như muốn giết người đến nơi.
- Nghiêm túc vào.
Cô liền lập tức nghiêm túc. Hắn giống như thượng tá cấp cao, luôn áp đặt kiểu ra lệnh quân sự vậy làm cô muốn không thực hiện cũng không được. Liếc thấy ánh mắt ẩn ý của Lee Sung nhìn mình.
- Hàn Mặc Phong. Lee Sung có chuyện muốn nói với anh.
- Cậu ta có miệng. Em không phải là phiên dịch của cậu ta.
Lee Sung muốn đập đầu vào bếp mà chết. Trần Bảo Nhi nghĩ như thế nào mà lại chạy đi kêu Hàn Mặc Phong. Ánh mắt của cậu chưa đủ cho cô hiểu hay sao? Cậu chỉ muốn nói với cô rằng Hàn Mặc Phong đang không vui, muốn cô xoa dịu nhưng tại sao cô lại dám đối xử với ân nhân mình như vậy. Một bữa sáng nuốt không trôi. Lee Sung nở nụ cười miễn cưỡng.
- Cười gì. Anh bảo tôi gọi mà.
Thề. Bản thiếu gia dòng dõi họ Lee thề sẽ không bao giờ làm việc tốt, đặc biệt là với Trần Bảo Nhi và những gì liên quan đến người bạn ác nhân Hàn Mặc Phong. Cho dù cô có bị Hàn Mặc Phong vứt cho cá mập ăn thì cậu cũng sẽ nhắm mắt cho qua, còn phải lấy làm hạnh phúc.
- Hàn Mặc Phong. Cậu thấy cô ấy như thế nào?
- Không trong sáng.
Lần này thì Lee Sung quả là có tội. Đến cả con đường sống cuối cùng cũng bị chặn . Cậu liệu có còn sống đến ngày mai.
Nhưng rất may. Số Lee Sung được xe như đỏ, tạm thời được tha chết. Ít ra như vậy thì cậu còn thấy ánh sáng thêm được một thời gian.
Về lại Hàn Gia, nhà từ sống của cô, Hàn Mặc Phong lạnh lẽo ném tập hợp đồng đáng ghét kia vào thẳng mặt cô, bắt cô chép đi chép lại một trăm lần liền, đến nỗi, hắn hỏi cô một từ, cô liền đọc một câu, hỏi một câu, cô liền đọc nguyên văn không thiếu dấu câu. Ngoài ra, boss lạnh lùng còn bổ sung thêm một điều khoản vô cùng quan trọng. Chính là cô không được lại gần đàn ông, bất kể độ tuổi nào, càng không được tiếp xúc thân mật quá mức, không được nói chuyện với người khác giới. Bằng không, Hàn Mặc Phong sẽ chém chế cô không tiếc nuối. Hắn có tính cách vô cùng là trẻ con, lúc giận dỗi bắt cô chạy đi rửa xe cho hắn. Sân, Trần Bảo Nhi đang hì hục lau lau chùi chùi xịt xịt lên ' con yêu ' đen bóng của hắn. Hì hục, hì hục đến vã cả mồ hôi hơn tắm. Cô nhìn con xe dưới ánh nắng, quả là bóng đến chói mắt, miệng nở nụ cười mãi nguyện lao nhanh lên phòng kéo Hàn Mặc Phong xuống chiêm ngưỡng thành quả. Đúng trước phương tiện hàng ngày mình vẫn oai hùng lao đi trên đường cho mọi người chiêm ngưỡng, sắc mặt hắn hiện tại là đang viết rõ hai chữ hài lòng.
- Thế nào? Không tồi chứ.
Hàn Mặc Phong không trả lời, trực tiếp bước lại gần xe, ngồi vào vị trí quen thuộc và bắt đầu khởi động. Hắn khởi động cả chục lần những chiến xe mắc tiền của boss Hàn vẫn im ắng đến lạ thường. Hibernate. Chế độ ngủ đông. Xe của Hàn Mặc Phong sau một hồi được cô chăm sóc tận tình liền biến thành phế thải. Ruốt cuộc cô có thể làm được gì hơn ngoài việc phá hoại. Trần Bảo Nhi vẫn rất vui vẻ nhìn hắn, không hề biết đến những sự việc đang diễn ra. Chỉ thấy hắn bước ra khỏi xe, rút điện thoại, gọi cái gì đó. Dưới cái nắng vàng nhẹ đầu đông, Hàn Mặc Phong như một pho tượng tuyệt mỹ cuốn sâu vào mắt cô, xoáy dài vào tiềm thức. Người đàn ông cao, mái tóc đen lãng tử, áo sơ mi cùng quần âu, tấm lưng vững chãi nổi lên, khác, khác xa với những tên đàn ông kém cỏi khác.