Theo dự kiến chuẩn bị, Trần Bảo Nhi trình bày dự án bất động sản trong tháng tới, kêu gọi sự ủng hộ của cô đông. Song có hắn ở đây, e là công sức của cô thành công cốc.
- Đó là toàn bộ dự án của tôi. Nếu các vị có gì không hài lòng, xin nói ra.
Phòng hội nghị nhất thời im lặng. Kế hoạch xây dựng khu chung cư kia thật quá hoàn hảo. Liệu ai có thể bắt bẻ.
- Trần tiểu, kế hoạch của cô quá hoàn hảo. Nhưng xin hỏi, cô lấy đâu ra tự tin mà nói nó có thể thành công và trở thành hạng mục quan trọng của Trần gia trong cuối năm nay.
Người vừa đặt ra câu hỏi không ai khác chính là Hàn thiếu. Câu hỏi kia, thật làm người khác bất an vô cùng.
- Hàn thiếu, tại sao anh nghĩ nó không thể thành công?
- Làm mọi việc không thể chỉ dựa vào sở thích và mưu cầu của bản thân. Thứ cô thích chưa chắc người khác đã thích.
- Vậy tôi hỏi ở đây, cô vị nào không thích một ngôi nhà thân thiện với môi trường, hoà với thiên nhiên.
- Rất tốt. Tôi mong cô có thể lãnh đạo tập đoàn này đi lên. Hàn Mặc Phong tôi muốn một căn nhà trong dự án của cô. Tôi muốn vợ tôi hài lòng, tùy cô muốn làm như thế nào. Còn tiền bạc không thành vấn đề.
Trần Bảo Nhi nhìn người đàn ông ương bướng đang ngồi ở phía kia, người con gái ngồi phía sau đỏ mặt. Trong lòng cô thầm khinh bỉ.
- Tất nhiên. Nếu Hàn thiếu đã đặt niềm tin, tôi đương nhiên sẽ phải dốc hết sức mình. Sẽ không để vợ ngài thất vọng.
- Tôi đặt hi vọng nhiều ở cô.
Hàn Mặc Phong cười khẽ.
Cuộc họp kết thúc, Trần Bảo Nhi ngồi bệt xuống ghế. Cô như vừa trút hết mọi năng lượng của bản thân.
- Không tồi.
Cô vội vã ngẩng đầu. Người kia nhàn nhã dựa vào thành bàn, nhìn Trần Bảo Nhi thẫn thờ trên ghế.
- Thì sao?
- Ba năm sau, em đúng là thông minh hơn tôi nghĩ.
- Tôi chưa bao giờ ngu ngốc.
Trần Bảo Nhi tức giận thu dọn tài liệu ra khỏi phòng.
Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại hắn trơ trọi một mình. Hàn Mặc Phong đứng cạnh cửa sổ lớn, nhìn xuống phía dưới.
- Trần Bảo Nhi, tôi phải làm gì để tốt cho bản thân tôi và em đây.
- Chỉ cần Hàn thiếu buông tha cho cô ấy.
Một giọng nói xen vào.
- Trần Đông Phong.
Hàn tổng nhíu chặt này nghi hoặc.
- Không sai. Tôi chính là Trần Đông Phong. Nghe danh anh đã lâu.
Hàn Mặc Phong hừ lạnh.
- Nếu anh đã muốn tốt cho Bảo Nhi thì anh hãy buông tha cho cô ấy.
- Bảo Nhi? Nghe quá thân thiết. Tôi còn chưa gọi như thế.
Hàn thiếu tự giễu.
- Tôi không quan tâm Hàn thiếu anh có quyền lực như thế nào nhưng tôi tuyệt đối sẽ bảo vệ cô ấy đến cùng.
- Anh hiểu về cô ấy bao nhiêu?
- Ít ra là nhiều hơn Hàn thiếu đây.
Trần Đông Phong đưa mắt nhìn thẳng hắn.
- Tôi không quan tâm anh hiểu được cô ấy bao nhiêu. Nhưng Hàn Mặc Phong tôi tuyệt đối sẽ điều tra ra.
- Tùy anh.
Trần Đông Phong quay người rời đi. Đó là lời cảnh cáo từ một người đàn ông đến một người đàn ông khác. Trần Bảo Nhi đang đứng giữa bàn cân hay go nhất.
Nếu là ba năm trước cô sẽ chạy về hướng Hàn Mặc Phong nhưng ba năm sau chưa chắc đã một lòng mà chạy về phía hắn.
Hàn Mặc Phong nắm chặt tay, miệng khẽ rít lên từng từ một.
- Trần Bảo Nhi, tôi không tin mình không biết em sống như thế nào suốt ba năm qua.
Nói rồi hắn trực tiếp rời đi, hắn không tin trên đời này có một kẻ to gan dám hăm doạ cướp người đàn bà của hắn. Hắn sẽ cho tên đó hiểu một chút về sự hăm doạ kia.
Cô và hắn liên quan gì đến nhau, căn bản mối quan hệ này cô xem như là mặt trăng mặt trời. Nhưng ít ra nghe được lời an ủi của hắn không an tâm mà không khéo lại hóa ra tâm thần. Trần bảo nhi đẩy cửa ra ngoài, nhìn hàn mặc phong đang ngay ngắn nằm trên giường, ngủ rất ngon, ngon như con heo mẹ trong chuồng. Hắn ngủ như thế thì thật đáng chê trách, cô không ngủ được sao hắn dám ngủ. Cô kéo tay hắn, kéo kéo vẫn không dậy. Điên người, cô hét lên
- hàn mặc phong, anh có dậy không?
Hàn mặc phong trong bộ dạng ngái ngủ chống tay ngồi dậy, mặt ngơ ngơ, lờ phờ ngu si
- em có biết bây giờ là mấy giờ không?
- giờ hôm nay bằng giờ hôm qua và bằng giờ ngày mai.
- sao em không ngủ?
- không ngủ được. Anh mau dậy nói chuyện với tôi, nếu không tôi đánh anh không thấy đường mà đi
- em đánh lại tôi.
- không.
Hàn mặc phong nhìn cô theo một cách bất lực nhất. Không hiểu kiếp trước hắn mắc nợ gì cô để bây giờ bị dày vò đến vậy. Muốn nghỉ cũng không nghỉ nổi. Mấy ngày qua, dự án HT đang đến độ nước rút. Hắn như bán trụ tại công ty. Trần gia cũng cấp tốc chạy đua cho dự án N. Trần gia và hàn gia suốt mười một năm đối đầu nhau như nước với lửa, làm mưa làm gió trên thị trường, hai ông trùm lớn cạnh tranh khốc liệt, chưa phạm thắng bại trên mọi mặt xã hội, kể cả sáng lẫn tối, hắc lẫn bạch. Nhưng chủ yếu vẫn trên mặt kinh tế là ác liệt.
- tôi làm cách nào cũng không ngủ nổi, đếm gì cũng không ngủ được. Đúng là trò lừa đảo.
- chó, heo, lợn, gà, cừu. Em đếm con nào.
- anh.
- mấy lần.
- mười lần, tôi vẫn không ngủ được.
Mười lần, chỉ đếm mười lần mà ngủ được, đầu óc cô đúng là không nói nổi.
- nếu tôi bị đuổi thì sao?
- làm sao?
- tôi hỏi anh sao anh quay lại hỏi tôi thì làm sao mà tôi trả lời được?
- đã nói là không cần phải lo. Nếu em thừa não nghĩ những việc đó thì hãy nghĩ làm sao để nói chuyện với tôi việc em lấy trí tuệ của tôi để kê dưới mông.
- không phải. Tôi rõ không ngờ cái tập giấy đó là hợp đồng của anh. Xin lỗi.
- chẳng phải em đã muốn sỉ nhục tôi sao?
- tôi sao dám sỉ nhục trí tuệ siêu phàm của anh
- em không thể để tôi ngủ được sao?
- không thể.
- vậy em muốn gì?
- không biết
- chi bằng ngủ cùng tôi. Tôi đảm bảo em sẽ ngủ rất nhanh.
Hắn kéo cô nằm xuống, lấy hai chân bắc ngang bụng cô.
- ngủ đi. Bằng không tôi ném em xuống bể bơi.
-Được. Tôi ngủ. Tôi sẽ ngủ.
những ngày tiếp theo, trần bảo nhi vừa khai thông được một phát minh vô cùng vĩ đại trong đời đó chính là chơi game. Bây giờ cô mới thực sự thấy việc hàn mặc phong mua chiếc điện thoại này cho cô thật tuyệt vời, hắn đúng là người tốt với cô nhất. Việc cô không làm phiền hắn nhưng mắt thì / vào điện thoại cũng khiến hắn cau mày.
- em không đi sao?
- đi đâu.
- hôm nay có kết quả.
- quên mất- trần bảo nhi lập tức nhảy xuống giường, nhanh chóng nhảy xuống xe. Sau cuộc đối thoại ngắn gọn với hàn mặc phong, chưa đầy năm phút sau, trần bảo nhi đã có mặt tại trường, kết quả của việc phóng tốc độ như thế là cả một đống giấy phạt gửi đến hàn đại boss. Hàn mặc phong thả cô xuống cổng, không quên dặn dò ba từ ' gọi khi về ' rồi phóng xe đi a, không vào cùng cô, giúp cô chen lấn xô đẩy tới cái bảng kia. Học sinh thì nháo nhác như ong vỡ tổ. Trần bảo nhi bằng kinh nghiệm mua hàng giảm giá, khuyết mãi nên thật nhanh chống tiếp cận gần bảo điểm nhất. Mắt cô bắt đầu dò từ dưới lên trên , mãi mà vẫn không thấy cái tên ngọc ngà quý phái của mình. Trần bảo. . . Đây rồi. Cái gì? sao. Cô ư. . . Khoan đã. Linh chứ không phải nhi a. Thật hú vía.
Sự nơm nớp lo sợ càng lớn dần lên,càng lên trên, tim đập càng mạnh. Thứ mười. . . Năm. . . Hai. . . Một . . . Ba chữ đó làm cô hét lên.
- a. . .
Tất cả mọi ánh mắt đều nhìn cô, mắt có vẻ kinh hãi. Trần bảo nhi mắt mở to như mắt ếch a, nhìn lên không chớp như khó tin. Cô quay thẳng sang một bên
- ai là người đứng thứ nhất vậy?
- trần bảo nhi - cô bạn thản nhiên
- ai là người đứng thứ nhất vậy!
Lại quay sang bên kia.
- trần bảo nhi.
Rồi cứ tiếp tục điệp khúc ai là người đứng thứ nhất và ba chữ tên cô khiến cô nghe mãi không chán, vô cùng sướng tai cho đến khi những người kia bắt đầu chán ghét kiểu hỏi điên khùng của cô mà hét thẳng vào mặt
- tự xem đi.
- a. . . Mình không ngờ kỷ lục của mình vẫn chưa bị phá vỡ. Trần bảo nhi, này đúng là thiên tài mà.
Mọi ánh mắt lại đổ đồn vào cô, rất kinh hoàng. Hình như hồi sáng hàn mặc phong cho cô ăn lộn thứ gì đó.