- Hàn Mặc Phong cũng mua bằng tiền. Em không phải là kẻ kỳ thị chủng tộc. Càng như thế thì càng chứng tỏ được chất lượng nhà của chúng ta. Kẻ biết đưa kẻ thù làm bàn đạp để đi lên mới là người mạnh.
- Nhưng em hiểu rõ, anh ta mua nhà là vì mục đích khác. Mà đó chính là em.
- Tại sao anh quan tâm em quá mức như vậy. Nếu anh ta muốn tiếp cận em chính là người giải quyết, không muốn người ngoài xem vào.
Trần Bảo Nhi ngẩng mặt, nhìn thẳng vào Trần Đông Phong. Cô không phải con ngốc mà không hiểu rõ mục đích của Hàn Mặc Phong mua nhà do cô thiết kế lần này. Song đó là chuyện của riêng cô và hắn. Dù cô xem Trần Đông Phong thực sự như một người anh khác của mình nhưng Trần Đông Phong hiện tại đã quan tâm cô quá đáng.
- Anh chỉ không muốn em giao động.
- Em không quên.
Trần Bảo Nhi gằn giọng.
- Anh mong là em sẽ nhớ. Nhưng anh cũng sẽ nhắc nhở em, Hàn Mặc Phong không phải là kẻ làm việc mà không mang lời cho mình. Anh chỉ e em không đấu lại hắn.
- Đó là việc của em.
Trần Đông Phong rời đi khỏi phòng. Phía trong, Trần Bảo Nhi như muốn điên lên. Tại sao không ai tin cô đã dứt bỏ được mọi tình cảm với hắn mà lại luôn hoài nghi về cô. Cô thật sự rất ghét, ghét sự hoài nghi đó.
Nắng nóng tựa bao trùm lên mọi cảnh vật. Đâu đâu cũng bức người ta rơi mồ hôi như tắm. Phía công trường đang thi công với tốc độ cao, một thiếu nữ xinh đẹp lạc vào giữa đám công nhân bụi bặm. Vì trong giai đoạn khởi công, Trần Bảo Nhi khó có thể tránh khỏi những cơn mưa bụi ập đến khiến cô ho sặc sụa. Công trường ngổn ngang gạch, gỗ, thép,... như tàn chiến. Nếu hôm nay, Trần Bảo Nhi mang một đôi giày cao gót đảm bảo cô sẽ ngã không biết bao nhiêu lần. Mồ hôi bám trên làn da trắng mịn như ngọc cùng ánh sáng gay gắt như thiêu dốt chiếu vào tựa pha lê.
Trần Bảo Nhi đứng trước hồ lớn, dưới tán cây xanh như một thiên thần cô đơn. Cô chọn mảnh đất này để xây dựng trong vô vàn những mảnh đất khác một phần cũng chính là vì cái hồ tự nhiên này. Nó quá đẹp song khi nhìn vào nó, Trần Bảo Nhi cảm thấy nỗi đau của mình thêm một lần tái phát.
- Trần Bảo Nhi, em hình như rất rảnh rỗi.
- Cảm phiền anh đã quan tâm.
Trần Bảo Nhi vẫn đứng yên, không quay đầu. Cô giống như đã sớm biết người phía sau là ai.
- Thái độ của em hơi quá rồi đấy.
Hàn Mặc Phong cầm lấy tay cô, kéo mạnh ra phía sau.
Trần Bảo Nhi ba năm sau làm sao có thể lại để người khác dắt mũi như trước. Cô phản kháng, dù sự phản kháng của cô so với Hàn Mặc Phong là quá nhỏ. Điều đó cũng chứng tỏ cho việc cô không buông thả bản thân mình.
Chân mày hắn hơi cau lại. Sức phản kháng của cô quả là không hề nhỏ. Đến Hàn Mặc Phong hắn cũng ngạc nhiên vô cùng. Hai lực đối kháng tạo ra từ hai người, dù có sự chênh lệch không lớn nhưng cũng làm thế cân bằng một phen đại loạn.
Hàn Mặc Phong nhất thời im lặng, dường như đang tận hưởng một khoái cảm tuyệt vời. Trần Bảo Nhi nằm trọn trên người hắn, cả hai cùng đè lên lớp cỏ non mềm dưới tán lá rộng lớn. Trần Bảo Nhi rối như tơ vò vội vã đứng dậy song hắn ôm lấy lưng cô, kéo cô sát xuống tựa muốn hoà tan cô vào trong cơ thể mình.
- Anh...
- Được rồi.
Hàn Mặc Phong đứng dậy, chỉnh lại âu phục trên người, quay sang nhìn bóng lưng Trần Bảo Nhi rời đi không xa, miệng khẽ cười rồi tiến bước theo sau như một bóng hình trong đêm.
Vừa vào lớp, trần bảo nhi đã bày ra bộ mặt kiêu ngạo cho lũ người dám khinh thường cô kia tức đến điên người. Cô là thiên tài nên trong mọi hoàn cảnh vẫn là thiên và. Lần này, việc học thêm mới chuyển trường chưa đầy tháng đã đứng đầu bảng điểm gây chấn động không lớn, trần bảo nhi lập tức được tâng bốc tới tận mây xanh, chỉ sau một buổỉ, tên tuổi của cô nổi lên như cồn, khó trách cô lại thêm phần kiêu ngạo, vì cô kiêu ngạo như vậy nên cô mới hợp hàn mặc phong đến bất ngờ.
- trần bảo nhi, em làm rất tốt nhưng về bản kiểm điểm buổi học sau nộp cho tôi
giáo sư won nhìn cô.
Dưới lớp bật ra một vài tiếng cười khẽ.
Ra về, trần bảo nhi định thần sẽ gọi cho hàn mặc phong, tiện thể vòi vĩnh hắn ít tiền thì
- con nhỏ đó thì sao chứ.
Chân cô khựng lại, lùi và bước. Đám nữ sinh vô công rồi nghề không có việc gì làm đang tán chuyện mà nhân vật chính của câu chuyện này không ai khác chính là cô- trần bảo nhi.
- cô ta trong kỳ thực tập tới chắc chắn sẽ được làm việc tại hàn gia. Các cô không lẽ không ghen tức, vào đó chính là cả một ước mơ. Ngày ngày được ngắm hoàng tử băng giá không phải là quá tuyệt hay sao?
- ngắm sao? Hàn thiếu sẽ giết chết cô ta. Anh ấy vốn dĩ rất tàn độc, lại càng không làm việc gì khiến anh ấy lỗ vốn mà trần bảo nhi chính là một sự lỗ vốn nặng.
Trần bảo nhi bĩu môi rồi quay đi. Cô là một sự lỗ vốn lớn sao, vậy tại sao cô sống cùng hàn mặc phong lâu như thế hắn vẫn chưa tuyên bố phá sản. Cô sẽ phải vào thực tập công việc ở hàn gia, nhưng mà tên hàn gì gì đó theo lời kể của lũ kia thì hắn không làm việc gì không có lãi, lại thêm độc ác nữa. Trái tim của trần bảo nhi không ngừng đập a. Là vì lo sợ. Cô không muốn chết sớm. Nếu sớm biết như vậy cô đã không làm bài để đứng thứ nhất. Bây giờ thì toi rồi. Điện thoại của cô reo lên. Kẻ biến thái gọi đến. Đó là biệt đặt cho lee sung.
- em gái, như thế nào rồi. Hôm nay có kết quả, tốt chứ.
- cũng ổn.
- trên hay dưới.
- sắp xuống mồ rồi- cô thở dài.
- em đứng chốt út. Em gái thật tội nghiệp. Chắc em mất mặt lắm, không sao đâu, anh hiểu mà.
- anh dám khinh thường tôi, tên biến thái này.
- vậy là thứ mấy.
- một.
- trên xuống hay dưới lên. Chắc là dưới lên.
- câm miệng lại.
- anh xin lỗi. Chỉ đùa một chút thôi mà. Chúc mừng em gái.
- làm sao anh biết?
- anh mà.
- à. Khoan đã, anh có biết hàn thiếu gia là ai không?
- biết.
- anh ta là người như thế nào ?
- là một người lạnh lùng a, tàn nhẫn, độc ác nữa. Chưa giết người nhưng không có nghĩa là không ai sợ a. Sắc mặt chứa âm khí a, sát khí tỏa ra. Nói thế nào cho em dễ hiểu một chút thì giống ma cà rồng khát máu.
- đối với nhân viên thì sao?
- cũng như vậy mà. Còn muốn biết gì nữa không?
- không.
Đến đàn ông gan dạ còn nhận xét như vậy thì với kẻ nhát gan sợ chết như cô sẽ phải đối diện như thế nào. Lại thêm một nỗi lo mới.
Hàn mặc phong nhìn gương mặt như đưa đám của cô đang ngồi trên giường. Đến chơi game cũng không thèm quan tâm, vẻ mặt phờ phệch như người mắt hồn. Hắn ngồi trước mặt cô
- kết quả không tốt sao?
- không.
- vậy tại sao lại như vậy?
- tôi hỏi thật anh một điều. Anh có biết hàn thiếu gia không?
Hàn mặc phong đứng hình. Hàn thiếu gia hắn không biết thì não hắn chắc làm từ bã đậu
- biết.
- anh nghĩ anh ta như thế nào?
- sao lại hỏi như thế.
- lee sung nói anh ta giống ma cà rồng khát máu. Đáng sợ lắm phải không.
- không. Anh ta rất đẹp trai, tốt bụng, cao ráo. Đối xử với nhân viên rất tốt. Anh nghĩ nếu với em, anh ta sẽ rất cưng chiều em, cho em ăn sơn hào hải vị, đưa đón em bằng siêu xe của anh ta
- nói dối. Chẳng ai tốt bụng như thế cả.
- tôi nói là đối với em.
- anh không ghen sao?
- không.
hắn im lặng. Yêu càng tốt, nếu muốn lấy thì càng tuyệt vời.
- anh lo rồi đúng không?
- không.
Phòng làm việc, hàn mặc phong yêu mị ngồi trên giường, tai áp điện thoại
- cậu nói gì với cô ấy?
- thật là oan cho tớ. Tớ chỉ nói sự thật. Tớ đang bận
Lee Sung lập tức tắt mấy, thoát khỏi sự tra tấn của hàn mặc phong ác ma.
Trần bảo nhi vẫn ngồi trên giường. Đối mặt với nỗi lo thứ hai. Bản tự kiểm điểm cho giáo sư vào ngày mai. Cô đã viết đi viết lại lần thứ hai mươi rồi. Nghĩ đến lý do là lại muốn đập đầu chết. Vò đầu bứt tai mãi thì cuối cũng tìm ra được kế sách. Kẻ nào gây ra kẻ đó chịu. Cô lập tức call cho hàn mặc phong vào trụ sở của cô.