Trần Bảo Nhi im lặng.
Một tay hắn trượt xuống. Bàn tay thô ráp đặc trưng của người đàn ông này. Sự thô ráp đến nỗi cô mường tưởng ra sự mềm mại vô cùng. Bàn tay kia rơi xuống cổ cô, rất nhẹ nhàng nhưng đủ khiến cho thân thể Trần Bảo Nhi run lên từng hồi.
Ánh đèn quá sáng làm cho mọi tế bào cảm xúc như trỗi dậy, gương mặt đỏ ửng lên vô thức. Cô cũng không thể mường tưởng ra việc da mặt mình hiện tại có những biểu hiện sống động như thế. Đúng là thân thể phản bội lý trí.
Việc như thế này đối với cô không phải quá lạ lẫm, dù gì cô và hắn đã từng sống giống như vợ chồng. Nhưng dưới một ngọn đèn sáng như ban ngày mà phô bày thân thể của mình trước một tên đàn ông đang nổi thú tính đang dâng cao. Dù cho trong cảnh hướng bị cưỡng chế thì Trần Bảo Nhi cũng không thể chấp nhận nổi. Nếu quay lại trước đây, việc quan hệ thể xác giữa cô và hắn diễn ra rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ phải đối diện với nhau trực diện như thế. Trước kia, Hàn Mặc Phong sẽ để đèn ngủ. Làm thế thì cô sẽ đỡ xấu hổ hơn.
Bỗng. Ánh đèn kia kia bị tắt đi. Trần Bảo Nhi đoán rằng hắn làm vì cô tin hắn cũng không thích. Căn phòng trở nên với om, Trần Bảo Nhi ruốt cuộc như bị nhốt chìm vào bóng tối không lối thoát. Bên tai cho chỉ nghe từng tiếng bước chân đều đều.Đều đều trong đêm đến đáng sợ. Phút chốc, Trần Bảo Nhi cảm thấy thân thể mình bị đè nặng. Hai tay cô thoát được ra khỏi sự ràng buộc từ chiếc caravat kia mà cố đẩy người phía trên ra. Nhưng khi chạm vào người phía trên, trong lòng khẽ thốt ra kinh ngạc.
- Trời.
Da thịt hắn tựa muốn làm bỏng tay cô. Hàn thiếu quả là cao thủ giường chiếu. Đến lột đồ cũng nhanh.
- sợ à. Không phải lúc trước em rất hay sờ sao?
Hàn Mặc Phong cầm lấy hai tay Trần Bảo Nhi đặt lên vai hắn. Hắn cúi người, đáp môi xuống cổ cô, những sợi tóc đen cứng chạm vào da thịt trên mặt cô như vô số sợi lông tơ đang càn quét khắp mặt cô. Vừa khó chịu nhưng lại mang một khoái cảm nhất định.
- đừng trốn tránh. Trần Bảo Nhi, thân thể em đã sớm phản bội em từ lâu.
Hàn Mặc Phong ma mị vuốt ve cơ thể cô, áp lên nơi tuyệt mỹ của người phụ nữ. Vừa mềm mại đến nỗi hắn tưởng chừng như sự thô bạo của hắn sẽ bóp tan thành nước song cũng như đang nở rộ trong sự cưng chiều của hắn.
Hàn thiếu như bị một con thú khổng lồ trong người kiểm soát, càng ngày càng trở nên tàn bạo.
- đừng mà....
Cuối cùng thì Trần Bảo Nhi không thể chịu nổi mà mở miệng, giọng nói cơ hồ tựa tiếng violong được kéo lên trong đêm, mang đến cho hắn một sự kích thích to lớn mà liền động thân thẳng tiến vào cơ thể cô.
Một đêm triền miên không dứt, những cơn sống trào cùng nỗi nhớ được Hàn Mặc Phong thể hiện từ cách nguyên thủy nhất, từ sự chiếm hữu của bản thân hắn.
---
Màn hình nhấp nháy không ngừng như muốn nổi điên, Hàn Mặc Phong hơi quay người, áp chiếc điện thoại kia vào tai một cách rõ không vừa lòng.
Sau một đêm vận động quá kịch liệu như thế, thân thể của Hàn thiếu đương nhiên cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức. Vậy mà hiện tại còn có kẻ không hiểu chuyệnn mà làm phiền hắn.
- Hàn Mặc Phong, cậu sáng nay đã đọc báo chưa?
- chuyện gì?
- Lee Sung, cậu không cần phải hỏi. Hoàng Quân tớ đây tin chắc rằng điều này là em Hàn Mặc Phong bày ra. Bằng không hiện tại cậu ta có chịu để yên.
Đầu dây bên kia phát ra những tiếng tranh cãi mà Hàn Mặc Phong đoán chắc là của cặp đôi chó- mèo, Hoàng Quân- Lee Sung.
- Hàn Mặc Phong. Tại sao cậu đường đường là chính nhân quân tử lại để nữ nhân áp dụng chiêu thức lấy thịt đè người. Lee Sung tớ cảm thấy xấu hổ thay cho cậu.
- này Lee Sung, tớ tin là nếu cậu đặt trong hoàn cảnh đầy cãm dỗ của Hàn Mặc Phong kia thì cậu đảm bảo sẽ vì sốc nhiệt mà chết. Mỹ nhân như vàng như ngọc nằm trên người, ai mà không sốc nhiệt được cơ chứ. Nhưng thật may, bạn tiểu Hàn của chúng ta là động vật hằng nhiệt. Nếu không chỉ sợ hôm nay bệnh viện tớ có một phen náo loạn.
- Hoàng Quân, im miệng lại.
Lee Sung hét lên.
Bên này, Hàn Mặc Phong cũng chẳng mấy dễ chịu mà nghe những câu đối thoại theo kiểu du côn của hai tên kia. Thật muốn đập ngay điện thoại.
Hàn mặc phong vừa bước vào đã mang vẻ mặt không vui
- có chuyện gì! Không thể để yên một giờ sao?
- không. Anh mau viết bảng tự kiểm điểm cho tôi.
- tự kiểm điểm- hàn mặc phong tiếp thu định nghĩa mới.
- anh phải viết. Bởi vì. . .
Cô bắt đầu tường thuật lại mọi chuyện một cách hài hước đến nỗi hàn mặc phong càng nghe càng muốn cười nhưng cũng càng muốn khóc.
- bây giờ thì anh viết đi, nhanh lên.
- sao tôi phải viết?
- vậy không lẽ là tôi viết.
-Tất nhiên.
-Anh- cô trừng mắt
- viết đi!
Hàn Mặc Phong đưa giấy cho cô, tiện thể tịch thu luôn ipad.
Trần bảo nhi cắn răng , cặm cụi viết, viết hết sự thật, đổi lỗi tất cả lên đầu hắn.
- tôi đã nghĩ khi nghe lee sung nói về hàn thiếu gia rằng anh còn tốt với tôi hơn những người đàn ông khác.
- tất nhiên, không ai tốt hơn tôi, đặc biệt là với em.
- nhưng bây giờ tôi lại nghĩ sau khi anh bình phẩm về hàn thiếu gia đẹp trai kia thì anh chính là người tồi tệ nhất, đáng ghét nhất.
- tùy em nghĩ.
- nhưng mà- cô ghé sát mặt hàn mặc phong làm hắn đang dùng ipad cũng phải dừng lại, nhìn cô ở trong một tư thế quyễn rũ
- tên hàn thiếu gia gì gì đó không gần phụ nữ thì liệu hắn có bị đồng tính không?
Sắc mặt hàn mặc phong thêm phần tệ hại. Gay. Bị người phụ nữ mà hắn đang có ý định chiếm hữu nghi ngờ là gay. Bản chất đàn ông của hàn mặc phong muốn chứng tỏ ngay mình rất rất đàn ông, còn hơn cả đàn ông bình thường. Hắn nhìn cô, một tay thuận thế cầm sợi dây chuyền, miệng thốt ra từng chữ
- nếu hắn bị gay thì hành tinh này không có đàn ông cho em đâu.
- ách
trần bảo nhi bực dọc hắt lên, đánh vào tay hàn mặc phong
- - anh sao lúc mà cũng như vậy hả?
- thì sao? Bởi vì tôi thích .
- thích thì cũng không thể muốn làm gì là làm!
- em ngăn được tôi à?
- tôi sẽ đánh anh!
- em đánh lại tôi?
- tôi sẽ cắn anh!
- vậy em cắn đi!
- là anh nói.
Trần bảo nhi lập tức nhào lại, nhằm thẳng vai hàn mặc phong mà tung chiêu.
Hắn căn bản là vẫn ngồi yên, cô thì cắn cũng không đau lắm, chỉ là có một cảm giác hơi lạ.
- đủ chưa. Đủ rồi thì để tôi cắn lại em.
Trần bảo nhi trợn mắt. Chưa kịp phòng bị thì đã bị tấn công. Rõ ràng cô phản kháng rất kịch liệt, vô cùng kịch liệt nhưng mà càng kịch liệt thì càng bị trừng phạt mạnh, hắn giống như là thú đói vậy. Càng đánh càng hăng. Hàn mặc phong cuối cùng cũng chịu buông tha cho cô, vẻ mặt rất ư là hài lòng, còn trần bảo nhi lại hoàn toàn trái ngược, tình cảnh nằm úp mặt vào gối, tay đánh liên tục vào đầu như vừa làm một thứ gì đó vô cùng tội lỗi
- em nghĩ nếu đánh vào đầu mình sẽ thay đổi được cái gì sao?
- không biết!
- em không sợ việc mình làm quá lên như vậy sẽ càng chứng tỏ sự khao khát được cưng sủng từ tôi sao?
- không. Tôi chưa hề khao khát anh. Hàn mặc phong, tại sao anh có thể tùy tiện muốn hôn khi nào thì hôn như thế. Tôi đâu phải là con búp bê bằng gỗ đá.
- thích.
- tại sao anh không thích hôn hai tên bạn của anh, ít ra thì chiều cao của bọn họ bằng anh nên đỡ mỏi cổ, không thì tìm vài cô chân dài gì gì đó cũng được.
- nhưng tôi chỉ thích em, mặc dù em chân rất ngắn!
- a. Anh dám nói tôi chân ngắn, nhưng đúng thật là chân tôi rất ngắn so với anh. Vậy thì anh có cần tôi viết cái biển đeo vào người đề là : người con gái duy nhất được hàn mặc phong hôn.
- cũng tốt. Lũ đàn ông cũng không mơ tưởng tới em.
- không nói với anh. Tôi ngủ, thật hại não.
Trần bảo nhi nằm xuống giường, cuộn mình trong chăn. Hàn mặc phong không nói gì, chỉ lặng lặng nằm xuống bên cạnh. Trần bảo nhi đương nhiên phát hiện ra phía bên kia giường lún xuống, cô lập tức quay sang nhìn hắn bằng một con mắt khó chịu , định lên giọng đuổi đi thì chất giọng kia đã vang lên lấn áp
- tôi rất mệt
trần bảo nhi im lặng nhìn hắn. Cô chưa nghĩ đến những việc xa xôi nào khác nhưng hiện tại cô chưa muốn rời khỏi hàn mặc phong. Chưa muốn.
Trên lớp, trần bảo nhi khóc ra nước mắt. Bản tự kiểm điểm vĩ đại của cô bị hàn mặc phong biến thành một trò hề. Bên cạnh chữ ký của cô, hàn mặc phong giáng một đòn chí mạng, phía bên trái : bạn trai ( chồng tương lai ) kèm theo chữ ký không ra hình thù ma quỷ của hắn.
Không lẽ cô đưa cái này cho ông già đó. Chắc cô không sống nổi vì vỡ động mạch chủ mất. Nhưng mà nếu không đưa lên, cô cũng sẽ chết
- trần bảo nhi
- vâng.
Cầm tờ giấy trên tay, máu trong người như bắt đầu đông lại. Giáo sư tà ác nhìn vào tờ giấy. Cuối cùng dừng lại ở chữ ký ngang tàn rồi nhìn sang cô.