- này. Mẹ xinh đẹp như thế nhưng mà ba bác lúc nào cũng bảo mẹ ế, mẹ ế. Mẹ ế là không ai yêu mẹ. Hàn Hàn không xinh đẹp bằng mẹ. Hàn Hàn rất sợ ế.
- được rồi. Không ế. Hàn Hàn cứ yên tâm.
- nếu Hàn Hàn ế thì chú phải chịu trách nhiệm với Hàn Hàn.
- ok.
- vậy là chú phải lấy Hàn Hàn. Hàn Hàn không ế nữa!
- cái gì?
Hàn tổng trừng lớn mắt.
- mẹ nói chỉ cần có người lấy sẽ không ế nữa!
Không thể tiếp tục vấn đề này. Hàn Mặc Phong phải dừng ngay cuộc trò chuyện biến thái này lại.
Vài phút sau, hắn cảm thấy quyết định ở lại đây chính là kết quả của một quyết định ngu ngốc nhất thế kỷ. Trong khi công việc vù đầu vẫn chưa ai xử lý thì lại ngồi đây xem hoạt với một đứa trẻ.
- này. Chú không muốn ở với Hàn Hàn à.Mặt chú viết rõ kìa.
Hàn thiếu vô thức đưa hai tay sờ mặt. Xin lỗi, mặt hắn làm gì có chữ!
- chú thật khờ khạo. Khờ khạo nhất quả đất luôn. Để Hàn Hàn cho chú xem một bí mật của mẹ.
Nói rồi, Hàn Hàn tỏ vẻ thần bí vô cùng, leo lên đẩy ngã Hàn Mặc Phong xuống ghế, nhảy lên bụng hắn mà leo lên thành sofa rồi lại nhảy xuống sàn nhà.
Hàn tổng nhìn mà khiếp đản.
Trẻ con bây giờ đúng là ưu mạo hiểm!
Vài phút sau, Hàn Hàn xinh đẹp lại leo lên ghế, lần này trực tiếp leo thẳng ngồi lên người hắn.
- đây đây!
Tiểu nhóc con liền chìa ra trước mặt hắn một mảnh giấy cứng nhỏ.
Đập vào thị giác hàn tổng chính là hình ảnh đen trắng, màu mè không rõ. Nhưng với việc có bạn làm bác sỹ và một vài thông tin trên tờ giấy.
- cháu lấy ở đâu ra!
- là của mẹ. Là ảnh em bé của mẹ.
- ở đâu.
Hàn Mặc Phong quát lên rồi ngồi bật dậy làm Hàn Hàn bé nhỏ đang ngồi trên bụng hắn ngã nhào ra sofa. Xém chút nữa là lăn thẳng xuống sàn.
- chú làm cháu ngã rồi!
- ừ. Chú xin lỗi.
- xin lỗi là tốt. Để cháu lấy cho chú. Nhưng xem xong là phải cất lại. Nếu không mẹ sẽ mắng.
Hàn Hàn lại thêm một lần phi xuống ghế bằng một cách thức bá đạo khác.
Thêm vài phút nữa, Hàn Hàn liền xách ra một tập phong thư màu vàng sậm, chạy đến trước mặt hắn, ngoan ngoãn đem cho Hàn thiếu. Đây là bệnh án ba năm trước của Trần Bảo Nhi. Mà tấm ảnh Hàn Hàn đưa cho hắn chính là hình siêu âm thai nhi trong bụng Trần Bảo Nhi ba năm trước và cũng chính là con hắn. Bệnh án ghi rõ Trần Bảo Nhi không phải phá thai mà là do thai nhi chết lưu mẹ phải làm phẫu thuật gấp. Bằng không sẽ ảnh hưởng tới tính mạng. Chưa kể, thời gian, ngày tháng, năm là cách vài ba ngày sau khi hắn biết tin Trần Bảo Nhi chết. Hàn Mặc Phong không dám khẳng định mọi việc hắn đều rõ trong lòng bàn tay nhưng những việc trong khoảng thời gian gần đây hắn từ từ biết được thật khiến bản thân hắn cũng tự cảm thấy bất lực trước ngay hắn.
Một quả nho chặn ngang dòng suy nghĩ của Hàn thiếu. Là từ bàn tay nhỏ bé trắng múp míp đang dí vào miệng hắn.
- chú mau ăn đi. Hàn Hàn đã nói cho chú bí mật của mẹ rồi.
Rõ ràng Hàn Mặc Phong không mấy ưa thích kiểu ăn uống này. Song đành phải chiều lòng trẻ con.
- chú ăn rồi. Vậy Hàn Hàn sẽ nói cho chú một bí mật nữa. Nhưng chú hứa phải nghe lời Hàn Hàn.
- được.
Hàn Mặc Phong không nghĩ việc mình chiều lòng một đứa trẻ sẽ có nhiều phúc lợi như thế. Nếu biết từ sớm, hắn đã tình nguyện nâng niu tiểu công chúa này để moi thông tin của Trần Bảo Nhi. Mà cũng phải công nhận, tiểu nữ này biết nhiều bí mật thật.
- là một bí mật Hàn Hàn rất buồn nha. Hàn Hàn không phải là con gái của mẹ.
Nói rồi nó còn mở miệng cười toe toét.
Hàn Mặc Phong đang ăn nho từ mỹ nữ bé nhỏ bỗng dưng bị sặc, ho như thổ phổi, da mặt lập tức chuyển thành màu đỏ.
- cháu vừa nói cái gì?
- Hàn Hàn không phải là con của mẹ Trần Bảo Nhi. Mẹ nói không nói dối đâu. Ba bác, chú Đông Phong cũng nói như thế. Nhưng mẹ rất yêu Hàn Hàn.
- vậy Thì Hàn Hàn không phải con gái của mẹ Trần Bảo Nhi sao?
- không. Là con gái nhưng không phải do mẹ sinh ra. Chú nghe rõ chưa. Giống như cháu gọi chú bằng ba nhưng mà chú không sinh ra cháu ấy.
- tất nhiên. Chú không thể sinh được.
Sau khi bị sự chất vấn của lee sung, sắc mặt hàn mặc phong càng thêm phần khó coi. Đã thế, tên kan kia lại thông báo một tin khiến hàn mặc phong giống như giận trồng giận, thù thêm thù.
- cuối cùng chính là một phần dự thi của một người đang dần trở nên nổi tiếng trong học viện bằng tài năng thiên bẩm, trần bảo nhi.
Lee sung liền quay sang trách móc thêm hắn vài câu không đúng trường hợp.
- hàn mặc phong, thì ra em gái thi hoa khôi thảo nào sắc mặt cậu lại khó coi như vậy. Nhưng mà tớ sẽ khuyên cậu một điều, sắc đẹp chính là để người khác ngắm, vợ cậu đẹp nên để người khác chiêm ngưỡng, đừng có ăn một mình.
- để mọc sừng à.
Hàn mặc phong nhìn lee sung. Để mọc sừng, lee sung bây giờ mới biết được hàn mặc phong trên đời này cũng có một thứ sợ rồi, sợ bị mọc sừng. Đúng là không thể ngờ tới.
Trần bảo nhi bước ra, ngay lập tức nhận được sự chú ý từ ba người đàn ông kia. Hàn mặc phong đương nhiên cảm thấy không vừa lòng lắm với cô vì cô bị những con mắt của những tên đàn ông khác nhìn chằm chằm vào cơ thể cô như thế. Vợ hắn sao có thể để kẻ khác nhìn. Hắn bây giờ thật muốn lôi thẳng cô nhốt vào phòng, không cho ra ngoài. Thời buổi này để vợ ra ngoài là dễ mất như chơi. Thật sự rất nguy hiểm
- vì cô bạn của chúng ta là thành viên mới của trường nên tôi thật sự rất muốn trò chuyện với bạn được không?
- được.
Cô đáp.
- bạn ít tuổi hơn tôi nên tôi có thể gọi bạn là em gái được chứ.
Tất nhiên là được. Cô định thần sẽ đáp như vậy. Nhưng có kẻ miệng lưỡi không được bình thường đã xem ngang vào.
- này, anh chàng kia.
- vâng. Lee thiếu, cậu có chuyện gì sao?
Kan hướng mắt đến lee sung, vị thiếu gia quyền uy vừa lên tiếng.
- tất nhiên là có chuyện tôi mới nói với cậu, bằng không tôi điên mà gọi sao. Làm ơn gỡ hai từ em gái xuống khỏi miệng. Đâu có cùng quan hệ huyết thống chứ. Vả lại, chó thấy người ta đẹp mà bắt quàng. Đúng là biết cách làm người khác bực mình.
Lee sung đem ánh mắt mang chút bất mãn nhìn sang hàn mặc phong như muốn tìm sự đồng cảm.
- cậu cũng chẳng khác gì.
Hàn mặc phong nhìn xuống bàn.
Kan bị lee sung cho một vố đau đớn, sắc mặt có chút không tốt, nhưng ai biết lee sung lại bị hàn mặc phong cho một cú đến nỗi không ngóc đầu lên nổi.
- nếu ban giám khảo đã phản đối như vậy thì tôi phải hơi xa cách rồi. Tôi có thể hỏi bạn một câu được không. Bạn mới nhập học chưa đầy một tháng, tại sao bạn có thể đứng đầu bảng xếp hạng như thế?
- thật ra...
- người ta là thiên tài, không cần phải hỏi. Cho tôi xin hỏi một vấn đề hơi tế nhị một chút nhưng mà nữ sinh xinh đẹp như cô chắc hẳn là phải có bạn trai?
Hoàng quân nhìn cô, rõ ràng là đang muốn dồn cô vào chỗ không thể đi nổi. Nhưng mà cô việc gì phải sợ.
Nam sinh ồ lên hứng khởi, thêm phần thúc dục cô trả lời. Hàn mặc phong chống cằm, vẻ đang chờ đợi thứ gì đó từ cô. Cô thì có gì để hắn chờ đợi. Cô chưa yêu đương nhiên cô chưa hiểu, bạn trai phải là người cô yêu, không phải là hàn mặc phong. Hàn mặc phong rõ là ép buộc cô. Cô không biết mình có thích hắn hay không. Những người kia đang chờ câu trả lời của cô, còn cô đang chờ câu trả lời của chính mình. Trần bảo nhi không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt hắn, vẻ mặt hắn lúc này giống như là đang đe doạ cô, nếu như cô nói ra chuyện này, hắn nhất định sẽ giết cô không thương tiếc. Mà cô cũng không thèm thừa nhận.
- chưa có.
Đám nam sinh lại thêm một lần nổi lên những trận kích động sau câu nói của cô. Mặt hàn mặc phong đanh lại, ánh lên hai tia giận dữ hướng thẳng lên người cô. Ánh mắt kia là cô cảm thấy run sợ, khiến cô muốn mau chóng chạy trốn hắn.
- tôi có thể vào được chưa?
Nhưng kan không tha cho cô, lấy tay chắn ngang người cô.
- tôi có thể hỏi bạn thêm một vấn đề. Mẫu bạn trai của bạn?
- không có.
- ồ. Như vậy là tôi hẳn vẫn còn cơ hội. Trước khi bạn đi vào, tôi có thể ôm bạn được không? Chúng ta nên thể hiện một chút tình cảm với người khác giới. Công chúa lạnh lùng.
Kan chuẩn bị ôm cô, chắc chắn là tên này sẽ ôm, nhưng cô vẫn không có phản ứng gì. Giống như là để mặc tên kia làm vậy.
- có thể. Cậu không nên tiếp xúc gần gũi với người khác giới như thế. Có thể. Cậu dám bỏ ngoài tai lời tôi nói sao?
Lee sung đập tay xuống bàn đứng dậy khiến đa phần sửng sốt.
- sao? Ngài gọi tôi?
- không gọi cậu chẳng lẽ tôi gọi tên kẻ khác sao? Can trong tiếng anh không phải là có thể sao.
- xin lỗi ngài. Tôi là kan không phải can.