Trần Bảo Nhi thật uất ức, giận đến nỗi không kiềm chế nổi muốn đi giết người. Còn về việc hai tên đàn ông kia, cô đương nhiên phải lôi Trần Đông Phong đi.
Và thậm chí trước khi đi, cô còn nhận thấy nụ cười ma quái của hắn. Tựa có bão giông sắp xảy đến.
- Anh Đông Phong. Những lời hắn nói, anh không để trong lòng chứ?
- Những lời kia, anh phải thừa nhận, Hàn Mặc Phong không ngờ nói nhiều đến thế. Đến anh cũng cảm thấy sợ. Còn anh có để trong lòng hay không? Em nói xem, lòng anh còn chứa em không hết, việc gì phải chứa hắn.
Trần Bảo Nhi khẽ cười. Song cô hiểu rõ, trước những lời độc địa của Hàn Mặc Phong, chắc chắn Trần Đông Phong ít nhiều sẽ điên máu lên. Bị sỉ nhục như thế, Trần Đông Phong vẫn có thể bình tĩnh đối đáp thật khiến cô khâm phục. Đổi lại là Trần Bảo Nhi, chắc chắn sẽ một phen liều chết với hắn.
***
- Trần Bảo Nam. Cậu nghĩa mọi chuyện như thế nào?
- Trần Đông Phong. Chuyện này là do Hàn Mặc Phong làm đúng không?
Trần Bảo Nam đau đầu day day thái dương.
- Theo tôi nghĩ là thế?
- Cậu nghĩ hắn ta muốn gì?
- Tôi...
- Trần Đông Phong. Tôi xin lỗi. Cả đời này Trần gia nợ cậu.
Trần Bảo Nam đặt tay lên vai Trần Đông Phong, vỗ hai cái rồi rời đi.
Trần Bảo Nhi vừa đến công ty đã liền thấy cảnh tượng nhao nhác của nhân viên rồi nhìn sắc mặt Trần Đông Phong rời đi không mấy tốt đẹp.
Đến khi rõ mọi chuyện, Trần Bảo Nhi tựa như chết trân tại chỗ.
Tập đoàn bị điều tra vì tình nghi rửa tiền và tham ô, trốn thuế.
Trần Bảo Nhi thật sự khó mà tin vào sự thật này. Một mạch đến thẳng phòng của Trần Bảo Nam.
- Tại sao lại có chuyện như thế. Nói cho em biết đi.
- Trần Bảo Nhi. Em ngồi xuống trước đã.
Trần Bảo Nhi cố lấy lại bình tĩnh mà ngồi xuống trước mặt anh trai mình. Quả thực, giờ phút này cô như ngồi trên một đống lửa. Đứng ngồi không xong.
- Anh nói đi.
- Anh không biết phải nên bắt đầu từ đâu cho em hiểu.
- Chỉ cần nói cho em biết có thật không?
- Là thật.
- Làm sao có thể?
Trần Bảo Nhi kinh ngạc. Trước mắt cô hiện tại là một sự mù mờ về phương hướng để đi tiếp.
- Hãy nghe anh nói. Mọi chuyện chỉ là bất đắc dĩ. Không phải là cố tình. Vụ này từ ba năm trước, sau khi Hàn Mặc Phong nổi điên kéo Trần gia đi xuống. Anh thật sự không còn sự lựa chọn nào khác cả.
- Ai... Ai đã tố cáo.
- Là hắn.
Trần Bảo Nhi sững người.
Hàn Mặc Phong không lẽ lại điên cuồng trở lại.
- Mọi chuyện em muốn biết đều biết hết rồi. Anh xin lỗi.
- Không sao.
Trần Bảo Nhi thẫn thờ đi ra.
Lại là tại cô. Tất cả một lần nữa lại là tại cô. Nhưng ruốt cuộc thì cô phải như thế nào...
- Hàn tổng. Giám đốc Trần Bảo Nam muốn gặp ngài.
Hàn Mặc Phong khẽ cười quỷ mị. Không ngờ lại đến nhanh như thế. Còn nhanh hơn cả tầm dự đoán của hắn. Hẳn bây giờ Trần Bảo Nam đang vô cùng nóng lòng.
- Trần thiếu. Mời ngồi.
Trần Bảo Nam cắn răng ngồi xuống ghế.
Chỉ hận không thể đánh chết Hàn Mặc Phong. Nhưng cho dù nếu Trần Bảo Nam có ra tay thì người chịu thiệu cũng là anh mà thôi.
- Mày muốn gì?
- Anh rất thẳng thắn. Ba năm trước, anh giết con tôi. Vậy anh nói bây giờ tôi phải làm sao cho công bằng.
- Mày nói đi.
- Điều kiện của tôi rất đơn giản. Nói cách khác, nó còn vô cùng có lợi cho các người. Chỉ cần Trần Bảo Nhi ở bên cạnh tôi, sinh cho tôi một đứa con. Mọi chuyện anh như chưa từng xảy ra.
- Tao không đồng ý.
- Không đồng ý cũng không sao. Hàn Mặc Phong này cơ hội chỉ cho một lần. Là anh không biết chớp lấy, sau này đừng đến đây cầu xin. Mà cho dù hôm nay anh không đến đây, đợi một tuần, Trần gia chính thức nằm trong tay Hàn Mặc Phong tôi. Trần Bảo Nhi có muốn hay không cũng phải quy phục.
- Mày quá thâm hiểm.
- Làm sao bằng các người.
Hàn Mặc Phong chợt cười.
- Đến cháu của mình còn không buông tha.
Một ngày, cả tập đoàn Trần gia vững mạnh như chìm trong mây mù ảm đạm. Suy cho cùng, Trần Bảo Nhi sẽ phải đánh liều một phen với Hàn Mặc Phong để xem hắn có dám hay không.
Cục điều tra thương mặt.
- Trần Bảo Nhi. Tại sao em lại đến đây?
Trần Đông Phong kinh ngạc nhìn Trần Bảo Nhi đi đến trước mặt mình.
- Anh Đông Phong. Em không sao? Anh phải giúp anh Bảo Nam.
Trần Bảo Nhi đi theo hai vị thanh tra vào căn phòng mà Trần Đông Phong vừa mới rời đi.
Trần Đông Phong cuối cùng thì cũng đã hiểu, Trần Bảo Nhi đã vào điều tra thay anh, gắng mọi trách nhiệm để anh được ra ngoài.
Cô đang đánh liều với Hàn Mặc Phong bằng chính bản thân cô. Cô tin rằng, chỉ cần cô chạy ra chiến trường, Hàn Mặc Phong sẽ dừng chiến.
Nỗi sợ hãi bao vây, bao vây một cách lạ lùng. Có một, không, có hai bàn tay đã nắm lấy bả vai cô trong khi cô chỉ biết ngồi thụp xuống. Bàn tay đó dùng lực rất mạnh, mạnh như muốn bóp nát vai cô, vô hình tăng thêm sự sợ hãi trong người trần bảo nhi.
- đừng. Tôi đã nói là không thể. Tôi không thích cậu. Không thích ai cả.
- không thích. Không thích cũng phải thích. Tôi thích cậu, cậu cũng phải thích tôi. Cậu không có sự lựa chọn khác.
- không. Không bao giờ.
- nếu cậu không thích tôi, tôi sẽ bóp chết cậu ngay tại đây.
- bóp đi. Cậu dám giết tôi, có người sẽ giết cậu.
- chẳng ai có thể động đến tớ. Còn cậu, vĩnh viễn có hàng ngàn người có thể động đến.
- kin. Tôi nói cho cậu biết. Cậu không phải là thượng đế, càng không phải là kẻ có quyền uy to lớn. Cậu lớn, còn có kẻ gấp bội cậu.
- thử nói đi, hàn mặc phong sao?
- chính xác. Hắn ta chính là bạn trai tôi. Cậu còn gì để nói.
- còn. Tất nhiên là còn. Bà xã, cuối cùng chính em là kẻ thừa nhận.
Giọng điệu này, cái chất giọng khinh người đặc trưng này. Ồ... Chính là của hàn mặc phong biến thái. Cuối cùng thì cô cũng rơi bẫy. Tại sao cô không thể nhận ra cái giọng điệu biến thái đó chứ. Cô đã thừa nhận, lần này thì cô dù có mười cái miệng cũng không thể phản biện cho bản thân. Nhưng mà, trần bảo nhi cô vẫn phải thừa nhận là cô hơi hơi thích hắn, trong thời gian qua, quãng thời gian cô ở với hắn, đương nhiên là có rất nhiều rung động. Hắn đẹp trai, nhiều tiền, giàu có, lại còn rất hào phóng, có xe, có biệt thự, có uy quyền. Cô có ngốc đến mấy mới không thích hắn. Suy cho cùng thì tất cả những lý do đó chỉ bao biện cho việc cô đã yêu hắn. Yêu hắn rồi. Cô đã yêu hắn. Ai bảo hàn mặc phong không phải là cao thủ tình trường, ai bảo đất sa mạc không thể trồng hoa hồng, chẳng có gì là không thể, và nhất là đối với hàn mặc phong đại nhân kia. Việc kinh doanh mà hàn tổng cũng có thể áp dụng vào thứ tình yêu vĩ đại thì hắn không thể không là một con người thực dụng được kẻ khác ngưỡng mộ. Trong lúc đến tìm cô tính sổ, vừa vào phòng đã thấy một cảnh mà hàn thiếu không thể không ghen tuông. Nhưng ghen tuông là một chuyện, lý trí lại là một định nghĩa khác. Sau khi được ông hoàng tình trường lee sung giảng giải về tình yêu, hàn mặc phong liền áp dụng chiêu thức của đầu tư chứng khoán vào mối tình của hắn. Kết quả thật là quá tốt, còn trên cả tốt. Cô đã thừa nhận hắn chính là bạn trai. Nhưng khái niệm về bạn trai của hàn mặc phong lại vô cùng sâu sắc , logic và mang chút biến thái cộng độc quyền. Bạn trai với hắn thì cô phải yêu hắn, cấm nghĩ đến người đàn ông khác, chỉ cầm mang chút mầm móng, hắn tuyệt tình sẽ đạp nát, thứ hai, bạn trai thì cũng không khác mấy là chồng, vì vậy hai người đương nhiên chung chăn gối, ăn chung ngủ chung, và tạm thời cũng chỉ từng thứ đó chung, hắn chưa hề nghĩ đến thứ khác mà hắn và cô có thể chung. Đối với hàn mặc phong thì yêu đương là không có hai từ chia tay, hắn tuyệt đối chung tình. Nhưng chung tình của hắn làm người khác phải hoang mang tột độ.
Hàn mặc phong bật đèn, gương mặt có chút thoả mãn ngồi trên ghế, mang nét cười sâu trong mắt nhìn xuống cô ở phía dưới sàn. Trần bảo nhi hiện tại đang ở trong một tâm trạng vô cùng rối, rối đến đáng sợ. Yêu hắn hay không yêu với cô là cả một vấn đề.
- bà xã, mau lại đây với anh.
- anh câm mồm lại cho tôi.
- có lại không?
Sắc mặt hàn mặc phong từ sủng chuyển ngay sang chế độ ngược đãi. Hắn dùng lời ngon ngọt với cô, cô không nhận, còn dám tỏ ra thái độ không vừa lòng. May cô khi hắn đã nhận định cô là vợ, bằng không hắn đã không nương tay mà dùng bạo lực với cô.
- không. Hàn mặc phong, tôi hỏi anh. Anh thấy tôi có yêu anh không?
- đương nhiên là em rất yêu tôi.
Trần bảo nhi đúng là ngu ngốc, đặt ra câu hỏi với hàn mặc phong thì xem ra chẳng khác nào chui đầu vào lỗ.
- nhưng mà tôi thấy có cái gì đó hơi lạ!
- em có yêu tiền của tôi không?
- có.
- em có yêu xe của tôi không?
- có.
- nhà của tôi?
- có.
- em có yêu tôi không?
- cái này thì hơi khó nói.
- nhà của tôi, tiền của tôi, xe của tôi em đều yêu hết. Những thứ xung quanh tôi em đều yêu, điều đó càng chứng tỏ em yêu tôi còn nhiều hơn tôi yêu em.
- tại sao lại như thế?
- nhìn xem, xung quanh em, ngoài em ra, tôi chẳng yêu thứ gì của em cả. Tiền, em đương nhiên không nhiều bằng tôi, xe em không có, nhà em bị triệt tiêu. Em có thứ gì đáng để tôi yêu em ngoài cơ thể kia của em.