– Em nói xem. Anh cầm thú khi nào? Anh nhớ là anh chỉ cầm thú khi...
– Im đi. Đừng nói nữa. Anh đúng là...
– Em không có từ gì để điền tiếp chứ gì. Anh nghĩ em nên nói anh là đàn ông.
Hàn Mặc Phong khẽ cười. Đầu hắn hơi đau nhưng toàn bộ cơ thể vẫn còn khoẻ chán.
– Hàn Mặc Phong, không ai bảo cậu là đàn bà cả. Mà cũng chỉ có duy nhất một kiểu đàn ông riêng biệt của Hàn thiếu là ban ngày ban mặt đè con gái nhà người ta ra giữa giường như vậy đâu. Vả lại, giường bệnh viện cũng khó nằm lắm. Cậu thì làm ăn cái quái gì, chi bằng liên hệ Lee Sung. Hai người muốn như thế nào cũng xong. Bao nhiêu người đỏ mặt vì hai người rồi đấy.
Hoàng Quân tựa người vào cửa, mắt chăm chăm nhìn đôi nam nữ không biết xấu hổ kia.
– Họ đỏ mặt hay xanh mặt là việc của họ. Chỉ cần đừng có giống như kỳ nhông, liên tục thay đổi sắc mặt như thế đúng là thảm hoạ. Chỉ e lúc đó Hoàng Quân cậu lại là người đau khổ nhất.
– Bệnh viện thì sao? Em nói xem...
- Vậy anh nói xem. Hàn thiếu biến thái.
Cái giọng giả gái của Hoàng Quân đáp lại câu hỏi siêu biến thái kia.
– Cút ra ngoài.
– Bệnh viện của tôi, cậu không có quyền ra lệnh. Hứ...
– Hoàng Quân. Cậu xem ai rót tiền cho cậu. Còn nữa, cái giọng hứ hứ đó bỏ đi. Có phải trẻ con hai tuổi đâu mà hứ hứ. Sao không hú như con chó đi.
Hàn Mặc Phong ngồi dậy, sửa sang lại y phục trên người. Còn kéo Trần Bảo Nhi ngồi bên cạnh.
Riêng Trần Bảo Nhi cả kinh nhìn gương mặt Hàn Mặc Phong, miệng lưỡi thật cay độc. Sao đến tận bây giờ cô mới kịp nhận ra.
– Vậy Hàn phu nhân xem, tiền kia ai đầu tư cho tôi.
– Của tôi. Hàn Mặc Phong hiện tại không có gì cả. Vì vậy cậu chỉ cần thông qua tôi. Anh ta mặc xác đi.
Trần Bảo Nhi quay người. Trừng mắt ra lệnh với Hàn Mặc Phong.
– Về nhà.
– Sao?
– Hay anh muốn ở đây.
– Tất nhiên là về nhà. Phải về nhà.
Lúc đi qua Hoàng Quân, rõ ràng Hàn Mặc Phong còn nghe người kia cười khinh miệt một câu.
– Hàn Mặc Phong. Cậu thất thế rồi.
Nhưng ngay sau đó, mặt ai kia cứng lại chỉ với một phát ngôn đủ hai người đàn ông nghe.
– Phải dụ thỏ vào hang mới làm thịt được. Hoàng Quân, cậu đúng là vẫn ngu si như ngày nào.
Sự thật đã chứng minh, Trần Bảo Nhi dù có ăn trăm vàn lá gan đi nữa thì cũng không thể đè đầu cưỡi cổ được hắn. Ai biết đằng sau lớp vỏ giả sợ vợ kia lại là một con ma quỷ đang nhe răng cười cơ chứ. Hại thân Trần Bảo Nhi đến bây giờ vẫn nằm trên giường. Nếu tính ra thì từ hôm qua cho đến hôm nay.... Trần Bảo Nhi khẽ đỏ mặt.
Hàn Mặc Phong đúng là....
– Bà xã, mau dậy ăn bữa tối. Nhanh, để tối còn tiếp tục.
– Tiếp tục gì cơ?
Cô ngây ngô hỏi.
– Đương nhiên là anh sẽ cố gắng hết sức giúp em đủ điều kiện thừa hưởng tài sản của anh. Từ hôm qua đến giờ, Hàn Mặc Phong anh thật sự là bị em làm mệt chết.
– Câm mồm đi.
Trần Bảo Nhi bắt đầu tung thế võ gối bay với Hàn tổng.
– Nhìn em sinh lực còn dồi dào như nước biển như thế thì chắc đến chiều hôm sau vẫn tốt.
– Khốn nạn.
Đó là câu mắng cuối cùng của Trần Bảo Nhi trước khi bị hắn áp chế xuống phòng ăn. Song khi vừa bước xuống cầu thang, Trần Bảo Nhi khựng người rồi sau đó, như một phản xạ từ trong tiềm thức mà nấp sau lưng hắn.
Hàn tổng khẽ thở dài một hơi, cô gái ở phía sau lưng hắn thật sự nhút nhát với sự thật như vậy sao?
Người phụ nữ đứng dưới chân cầu thang kia đã đợi cô suốt hai tiếng đồng hồ, kể từ khi Hàn thiếu rời giường đến bây giờ chưa thấy bà di chuyển mà chỉ đứng yên một chỗ như đang chờ cô, chờ sự chấp nhận của Trần Bảo Nhi.
Vậy mà rõ ràng thì cô dường như cũng không chấp nhận được! Đừng nói hắn không cố gắng "hàn xì" lại mối quan hệ đã bị gãy này nhưng suốt thời gian "yêu đương" hôm qua, chỉ cần hắn mở miệng hai từ mẹ em hoặc có vấn đề liên quan liền bị Trần Bảo Nhi hung hăng cắn lên người.
Hàn Mặc Phong phải thừa nhận cô cắn đau vô cùng, lại còn không biết thương xót cho hắn nữa. Làm Hàn boss sáng nay khi ngắm thân thể mình trong gương mới cảm thấy thật thương xót cho da thịt vàng ngọc của bản thiếu gia độc tôn Hàn gia.
Tối, trần bảo nhi ngồi trên giường, ôm chân than thở một mình. Vừa chạy, vừa đi giày cao gót cả chục phân, chỉ tại cái tội hám tiền của cô, bằng không cô đã không bị như thế. Hàn mặc phong đẩy của bước vào, hắn giống như một liều thuốc khiến toàn bộ tế bào xấu hổ của cô phát huy tác dụng.
-Vào đây làm gì?
- đương nhiên anh có quyền vào.
- không có quyền.
- được rồi. Vì em anh sẽ chấp nhận.
- chấp nhận gì?
- cưng chiều em.
- tôi không cần anh cưng chiều. Không cần.
- em yêu, em không thể thay chữ tôi bằng chữ em được sao? Anh đã thay rồi, bây giờ thì đến lượt em.
- không.
Cô khẳng khái đáp trả.
- em thử nói em yêu anh xem.
- em yêu anh.
Trần bảo nhi cô sợ gì mà không nói. Chỉ là ba từ. Cô không nói để hắn khinh thường cô chắc. Nhưng một sự thật không ngờ là...
- bà xã, anh cũng yêu em rất nhiều.
- anh...
- em không thay, tôi bóp chết em.
Hàn mặc phong quay sang, trừng mắt dọa nạt với cô. Và chiêu thức ấy đặc biệt thành công với kẻ ham sống sợ chết như trần bảo nhi.
- được. Tôi sẽ thay, lập tức thay.
- rất ngoan. Em chính xác là không lượng sức mình mà chiến đấu với tôi, em sẽ bại thảm hại.
- không dám.
- em dám có tư tưởng phản anh, anh sẽ lập tức...
- bóp chết.
Trần bảo nhi hiểu, rất hiểu, ở bên hắn lâu như vậy, hắn không phải là hay nói, càng ít khi nói nhiều, cho nên cô liền đoán được vế sau.
- nếu một ngày em không thể đi?
- anh sẽ cõng em.
- nếu em không nhớ anh?
- anh sẽ kể em nghe. Còn em?
- nếu anh không nhớ, em sẽ đánh cho anh nhớ ra. Còn nếu như vậy mà cũng không nhớ thì quá tốt.
Bắt đầu một tình yêu mới. Vốn dĩ tình yêu đó đã được bắt đầu, chỉ là người trong cuộc quá cứng đầu mà không chịu thừa nhận. Khi thừa nhận lại quá tự cao mà không biết thay đổi. Hai con người kia phải cao ngạo như thế thì mới có thể yêu nhau được lâu, mới có thể ở bên nhau mãi mãi.
Một buổi tối khác sau khi chính thức thừa nhận tình yêu, trong phòng ngủ, dưới ánh đèn sáng, trên giường lớn, trần bảo nhi hứng khởi ngồi đến tiền. Đó là sở thích lớn nhất của đời cô. Chắc kiếp trước cô là máy đến tiền nên bây giờ mới mê tiền như thế. Tuy đã là bạn gái của hàn thiếu gia quyền uy đầy mình nhưng trần bảo nhi cô vẫn cần cù chịu khó đi làm thêm bên ngoài. Tất nhiên là điều đó thì hàn mặc phong khôn hề biết. Sau khi biết được thân thế lẫy lừng của bạn trai, trần bảo nhi đọc mãi, đọc hoài, tìm hiểu mới thấy hàn mặc phong của cô thật vỹ đại. Vỹ đại nhất trong những người cô gặp, thống kê số tiền mà hàn mặc phong có đến máy tính còn chưa tính hết. Vậy có nghĩa là rất giàu. Tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên, thời gian không kịp để cô thu dọn đống tiền bày ra, chỉ còn cách lấy chăn che lại. Hàn mặc phong chiếu tia nhìn lên người cô.
- anh nhìn gì vậy? Đừng nhìn với ánh mắt như thế.
- trần bảo nhi, bình thường em hay xem xét ánh mắt của anh lắm hay sao?
- ờ... Thì là... Là...
- tôi đương nhiên có quyền nhìn em. Pháp luật không cấm.
- đúng. Không cấm. Không cấm.
Hàn mặc phong bình thản tiến lại. Trần bảo nhi bỗng nhiên có phản ứng thái quá lên.
- đứng lại. Anh không được lại đây, không được tiến lại.
- em đang che giấu điều gì sau lưng tôi.
Hàn mặc phong nheo cặp mắt mang nhiều tia nghi hoặc hướng đến cô.
- không. Không có. Tôi chẳng giấu gì dưới chăn cả.
Trần bảo nhi phủ nhận. Nhưng phủ nhận lại trở thành tự nhận. Hàn mặc phong lập tức hiểu vấn đề liền lật chăn lên. Một cảnh tượng đẹp đẽ trong tình yêu. Truyền thuyết là hoa rơi, gió thổi, bây giờ gió không thổi nhưng tiền rơi.
- tiền ở đâu ra?
- ở phòng ai nghĩa là của người đó.
- của em.
Gật đầu.
- tiền làm thêm.
Gật đầu rồi lại lắc đầu.
- trần bảo nhi.
- em... Em không có. Chỉ là lo cho tương lai sau này.
Trần bảo nhi xua tay, tìm ra một lý do cho đến giờ phút này được xem là thuyết phục nhất.
- em nghĩ anh không lo nổi cho em sao?
- không phải.
- vậy thì sao?
- lỡ như một ngày đẹp trời nào đó anh cảm thấy ghét rồi đuổi ra khỏi nhà. Nếu như vậy thì ra đi tay trắng lấy gì mà sống.
- tiền thưởng của em đâu.
- cái đó đó là chuyện khác. Tiền tiêu đương nhiên là sẽ hết, phải tích góp khi có thể.
- lý lẽ của em, anh không cãi nổi.
- nếu sớm biết như thế thì anh không nên cãi.
Cô đi xuống giường, tư thế chuẩn bị nhặt tiền. Hàn mặc phong từ phía sau ôm lấy cô đi về giường.
- anh làm gì vậy?
- ngủ đi. Không còn sớm nữa.
- anh không thể ngủ ở đây.
- chẳng có gì mà không thể cả.