Hắn tiếp tục đi, lần này thì cái loa phía sau không còn chửi rủa mà lại tiếp tục phát điệp khúc than vãn
- mỏi chân chết đi được. Gì mà rộng như vậy chứ. Cả đôi dày chết tiệt này nữa. Đi cả ngày chắc cũng không hết quá. Chủ của toà cao ốc này chắc giỏi lắm. Xây đương được hẳn như vậy phải là một thiên tài trong ngành kinh tế. Ước gì tôi gặp được boss ở đây một lần. Ít ra cũng biết và học hỏi được kinh nghiệm. Không biết boss lớn của nơi này là một người như thế nào nữa. Mà tài giỏi như thế này thì sẽ thường là một ông già bụng bự , tộc bị hói nữa chứ. Đúng là quá chuẩn. Anh thấy có đúng không- trần bảo nhi hồn nhiên quay sang hỏi đại boss. Chỉ biết khuôn mặt kia như phủ một lớp băng giá buốt, đúng là băng đó thì không thể tan chảy nổi được. Sao hắn luôn thích trời lạnh như thế. Quả thật là nhìn mặt hắn là sẽ nghĩ tuyết ngoài trời sắp rơi dù là trời đang nắng nóng
- tôi nói sai gì à- cô hỏi khi thấy thái độ câm nín đến mức đáng sợ của hắn. Ai bảo hắn phải câm mồm lại, cô đâu có bắt, điều đó làm cô nghi vấn hắn bị câm hoặc vốn ngôn ngữ không đủ giao tiếp. Cô quay đi. Đập vào mắt cô là shop sách siêu lớn. Trần bảo nhi từ nhỏ đã mê sách nhưng không phải là bản năng yêu thích đọc như mấy con mọt sách. Rõ ràng cô đọc, đọc để tìm một nơi mà không ai biết đến mình, không ai nhận ra sự tồn tại của mình . Từ năm chín tuổi cô đã bắt đầu nhận thức ra những thứ đó. Cô chộp ngay một cuốn sách siêu dày, chắc cũng nặng đến vài kí và bắt đầu lật giở. Hàn mặc phong tiến lại thuận tay cầm một quyển lên giở giở rồi lại vứt xuống, không thể tập trung như cô. Ở những chốn đông người như vậy, ai khó mà tập trung được như cô
- hàn mặc phong . Anh có thể cho tôi vay một ít tiền được không. Tôi sẽ trả anh
chân mày hàn mặc phong như ríu lại với nhau. Cô gái nhỏ trước mặt dám cả gan mượn tiền hắn, cô không biết hắn là ai sao? Hồi nãy lại còn tưởng tượng về hắn như vậy. Không lẽ còn có người dám không biết đến ba chữ hàn mặc phong.
- tôi sẽ trả anh. Thật đấy. Tôi cầm mua chúng, tôi đã muốn có từ lâu nhưng chẳng có nhà sách nào có cả
- vì những nơi đó quá tầm thường- hàn mặc phong cất giọng
- hả. Anh không bị câm sao, cũng không bị hạn chế vốn giao tiếp
sắc mặt hàn mặc phong đanh lại. Đúng là vô cùng nhục nhã. Bị câm , bị hạn chế vốn giao tiếp, kể cả những kẻ mang trên mình uy quyền cũng không dám nghĩ hắn như thế chứ chưa kể đến việc nói ra cửa miệng, lại còn trước mặt với một thái độ vô cùng phấn khích. Cô gái này đúng là biết cách làm hàn mặc phong nổi điên
- thích đến vậy sao?
- đương nhiên. Tôi không có điều kiện để đọc nhiều bởi tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi, đến ăn còn lo không nổi thì muốn gì đến những thứ cao sang như thế. Chín tuổi, tôi đã trốn trong thư viện của trại trẻ mồ côi để đọc sách. Anh có thấy tôi ngu ngốc nhất không. Tôi đã đọc đến nỗi quên ăn đấy. Tôi đã trốn ở đó cả đêm. Nhưng tôi không biết vì sao tôi lại thích ở đó. Nhưng rõ ràng không hẳn là tôi thích những cuốn sách đó mà là vì tôi đang trốn tránh lũ trẻ ở đó. Tôi cũng không biết mình tại sao lại ở đó, tôi đã không nói gì và bọn chúng nghĩ tôi bị câm và bắt đầu bắt nạt tôi trong những ngày sau đó. Thật sự thì tôi không có bản lĩnh lớn để đấu lại với một bọn lớn hơn mình nhưng mà tôi tự coi chúng là phế nhân của xã hội. Trong thời gian đó tôi chỉ biết cúi đầu vào sách, vì tôi chẳng muốn làm bạn với những kẻ ngu si và dùng bạo lực như đám lưu manh. Những quyển sách đó chẳng được ai dòm tới nên tôi chắc cũng được xem là người đầu tiên động đến. Tôi đã đọc hết trong vòng một tuần nhưng tôi không biết mình sẽ tìm tiếp ở đâu. Ở đó chỉ có một người tốt với tôi thôi. Còn lại đều là quỷ đội lốt người. Họ nuôi những đứa trẻ mồ côi chỉ để lấy tiền từ một nhà tài phiệt nào đó làm từ thiện. Tôi đã cắn răng chịu đựng sáu năm để thoát ra khỏi đó- cô nói, đôi lúc lại nở một nụ cười thánh thiện che đi nuộc mắt ẩn phía sau
- rất tốt
- chẳng tốt gì cả- trần bảo nhi nói, nước mắt muộn màng rơi xuống vài giọt, thấm vào trang sách còn mới. Người con gái phía trước đang khóc. Hàn mặc phong cảm thấy tim mình như nghẹn lại một giây.
Hắn nhăn mặt
- nín
cô kinh ngạc nhìn hắn đang ra lệnh cho mình
- hàn mặc phong. Đây là điều bí mật mà anh là người đầu tiên nói ra, tôi nói ra không phải vì muốn nhận sự thương hại. Tôi cũng không biết tại sao mình lại nói với anh nữa
Cô và lee sung ngồi trong xe, không khí khá trầm, không ai nói với ai câu nào cho đến khi lee sung cất lời
- cô tên gì ?
- trần bảo nhi- cô nhìn ra ngoài cửa xe
-a . . Cô bị hàn mặc phong bắt sao-lee sung hét lên
- hàn mặc phong là ai? Lee sung chưa kịp trả lời thì xe đã dừng lại trước cổng học viện. Cô xuống xe, Không quên nhắc
- anh không cần đợi- rồi đóng cửa xe và đi vào. Lee sung nhìn bóng cô khuất dạng rồi lái xe đi. Cái gì cũng làm ăn cẩn thận, đặc biệt là đối với hàn mặc phong. Một con sói khát máu
trần bảo nhi đi trong sân trường, không một bóng người, rộng lớn đồ sộ như một toà lâu đài của những nàng công chúa trong những câu chuyện cổ tích.
-em có phải là trần bảo nhi không
nghe tiếng gọi, cô vội quay lại thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên
- vâng- cô đáp
-em đến đây làm hồ sơ nhập học - bà cô đi lại gần cô
- vâng- cô hơi cúi đầu
- em đi theo tôi- bà cô nhìn trần bảo nhi rồi bước đi. Cô chỉ biết đi theo sau, vào phòng làm hồ sơ, sau một hồi vật lộn kí ngược kí xuôi, bà giáo viên nhìn cô
- tháng sau em chính thức nhập học. Em học lớp A
trần bảo nhi đứng ngơ ngơ như gà mắc tóc
- ???
-học viên được nghỉ một tháng giữa kỳ sau
khi tìm được lời giải đáp, cô mới lặng lẽ rút lui. Ra khỏi học viện, cô hạnh phúc quốc bộ trên đường. Bỗng. Một ý nghĩ loé lên trong đầu cô
- tại sao mình lại không nghĩ ra nhỉ. Cơ hội tốt như thế này, tại sao mình không bỏ đi. Làm sao hắn biết được - nói rồi, cô tung tăng bỏ trốn
-mình là phải đi vào nơi ít người. Lỡ hắn truy sát cũng không biết. Mình quả là thiên tài
cô nói rồi rẽ vào một ngõ hẻm khuất. Vừa đi vừa cười lại nghêu ngao hát. Bất chợt. Cái cảm giác như có một mối nguy hiểm đang cận kề mình, cô vội quay đầu. Ba tên đàn ông lạ lẫm đang tiến lại gần. Con ngõ quá hẹp và không có ngã rẽ. Cô thật ngu ngốc khi chọn đi nơi con đường mà mình không hay biết. Mọi đường thoát của cô đều bị triệt tiêu. Cô sợ hãi lùi dần, lùi dần cho đến nước không còn đường lùi nữa. Bọn chúng , lúc đầu ba tên bây giờ thêm ba tên nữa. Sáu tên, cô có mọc thêm cánh cũng không thoát nổi. Một tên tiến lên, đưa bàn tay chai sần ghê tởm lên trước mặt trần bảo nhi. Theo phản xạ né tránh tự nhiên, trần bảo nhi quay mặt hừ lạnh khinh bỉ. Sáu tên kia cười ồ lên. Bọn chúng đâu ngu ngốc để bỏ qua cho một miếng mồi ngon trước mắt. Và ở cái đất nước có phần phõng đãng như mỹ thì điều đó là hoàn toàn có thôi
- cô bé. Tại sao em lại đi một mình như thế này
- em cái đầu anh. Tôi bằng tuổi mẹ anh đấy
-ồ. Mạnh miệng thật. Để xem em bằng tuổi mẹ bọn này như thế nào
-cứ thử động vào tôi xem. Tôi sẽ không nương tay đâu
-không nương tay nữa cơ đấy. Bọn anh đang chờ xem em không nương tay với bọn anh như thế nào
bỗng. Phía trước. Một bóng hình quen thuộc. Quen đến phát ghét. Hắn đi qua, không dừng lại với ý định giải thoát cho nó. Lạnh lùng đến mức kinh khủng. Lướt qua mà không bận tâm chú ý. Trần bảo nhi nhìn hàn mặc phong, nhìn với một ánh mắt tràn đầy hi vọng, hi vọng rằng hắn sẽ cứu cô coi như là đền bù cho việc tốt qua cô cho hắn chung giường. Nhưng hàn mặc phong không nhìn cô, đi qua bình thản như một cơn gió, mà cơn gió đó lại quá lạnh. Lạnh đến thấu xương. Biết sức của bản thân không thể thoát nổi lũ côn đồ này, cô cắn răng cầu cứu
- anh . . Anh . . Hàn mặc phong- cô hét lên .
Hàn mặc phong đang đi bỗng dừng lại, bọn kia vừa nghe những từ thoát ra khỏi miệng cô đã bắc chân lên cổ chạy toán loạn. Thấy lũ kia chạy như ong vỡ tổ, cô không khỏi tự hào
-chẳng lẽ giọng nói của mình uy lực đến như vậy-trần bảo nhi chưa bao giờ phấn khích đến thế, trên môi cười như không thể tắt và
- đau quá-cô hét lên
hàn mặc phong cầm lấy cổ tay cô, siết lại một cách bạo lực làm cổ tay bé nhỏ của cô đau kinh khủng, tưởng như đã nát xương bên trong. Khuôn mặt đối diện kia lạnh đến nỗi cô phải run lên. Không một câu từ, không một tiếng nói và thậm chí là một tiếng hừ lạnh. Hàn mặc phong lôi cô đi, lôi đi trong sự đau đớn . Rầm. Cánh cửa xe đóng lại. Hàn mặc phong lãnh băng ngồi vào cuồng lái và phóng đi với tốc độ kinh hoàng trên đường phố new york. Két. Tiếng bánh xe ma sát đường làm mặt cô suýt nữa đập vào kính. Tay đau bây giờ thì xém nữa là vào viện băng đầu, trần bảo nhi dù sợ hàn mặc phong như sợ chết cũng không thể tiếp tục câm nín.
- đồ điên. Nếu anh không biết lái xe thì cút xuống mà đi bộ
sắc mặt hàn mặc phong đen như mực tàu.