Hàn mặc phong đúng là một kẻ điên khùng trong mắt cô. Hình như cuộc sống của hắn luôn đi siêu xe nên hắn muốn đi bộ cho thư giãn . Ngược lại với cuộc sống của hắn, cuộc sống của cô đa phần là đi bộ , cho nên bây giờ cô không muốn đi nữa. Nhưng cô nào dám lên tiếng, cô không biết hắn là ai, chỉ biết về hắn chưa đầy một trang giấy gồm : họ và tên, hắn sống trong một biệt thự rất đẹp, có hai tên đàn ông sống cùng và hắn ít nói giống như là người câm.
- hàn mặc phong. Đời anh sung sướng rồi thì cũng không nên bắt tôi chịu khổ. Người dưng cũng bắt đi theo. Chân mình sắp gãy đến nơi rồi. Trời ơi. Mình sẽ chết mất . .
Rầm.
A- cô hét lên
cái gì, đừng nói đời cô đen đủi như vậy. Lại đâm vào cái gì đây. Cô muốn đánh người. Rất muốn.
- con nhỏ kia. Mày làm cái quái gì vậy hả? Đi không có mắt sao. Hay là mắt mày có vấn đề. Có cần đi khám không
cô hằn học đứng dậy . Đối diện với cái giọng chua ngoa kia. Một cái đầu nhuộm màu ánh kim sáng chói làm cô loá hết cả mắt. Áo quần thì sáng hơn cả mặt trời. Nhìn tổng thể là vô cùng kinh
- tôi mới là người cần hỏi cô câu đó. Người gì mà lòe loẹt hơn cả tắc kè. Đi đứng gì mà cứ vểnh vểnh như vịt donal còn hay làm dáng điệu bộ
- cô . . . Cô vừa nói cái gì hả
- cô gì. Nói cho cô nghe. Tôi va vào cô . Ừ phải. Mà biết tại sao không. Ai bảo cô chói loá quá như thế. Mắt tôi 10/10 mà còn va vào huống hồ gì là những người khác. Tại cô nha. Tốt nhất là đi đâu cũng vác theo cái biển " CẨN THẬN. CÓ NGƯỜI ". Không thì bảo mọi người đeo kính râm cũng được. Như thế có muốn cũng chẳng ai đụng tới cô
trần bảo nhi từ nhỏ đến lớn bây giờ mới nhận ra mình chua ngoa đến thế. Còn hơn cả bà chủ nhà trọ của cô
- cô dám. Bảo vệ đâu. Bảo vệ- cô ta hét lên
từ xa vọng lại những tiếng bước chân. Uy quyền. Khô khốc. Lạnh lẽo. Đáng sợ. Thân ảnh trong bộ comple đen sang trọng đang tiến tới đám đông. Cũng chẳng hiểu tại sao khi người đó tiến lại thì những kẻ hiếu kỳ kia đều dõi theo, mang một vẻ ngước nhìn rồi lùi dần. Đại sảnh rộng lớn phút chốc chỉ còn lại hai cô gái và một số kẻ tò mò. Không giống như hồi nãy. Đầu ánh kim cũng nhận ra sự có mặt của một nhân vật không tầm thường liền 360 độ thay đổi từ chua sang ngọt
- em không sao chứ. Chị xin lỗi. Mà em cũng có lỗi nữa
trần bảo nhi mở to mắt nhìn đầu ánh kim đang cầm tay mình
- thần kinh chị có vấn đề à. Hồi nãy là bà chằng sư tử hà đông bây giờ lại biến thành thiên thần. Đi khám đi. Đúng là xui xẻo khi gặp phải người có hai dây nóng lạnh chập nhau như chị
đầu ánh kim chỉ cười cười rồi nhẹ bước sang phía hàn mặc phong. Cô đúng là mắc bệnh hoang tưởng nặng, rõ rằng người ta muốn mượn cô làm công cụ gây ấn tượng với người khác. Khi đi qua cô, cũng chẳng hiểu tại sao ả đột nhiên ngã. Cô đâu có làm gì. Cô vô tội. Cùng lúc đó, một đứa bé chạy nhanh qua và đụng vào người cô. Là lần đầu tiên đi dày cao gót . Hai mỹ nhân ngã hai bên, hàn mặc phong đứng giữa. Không biết sẽ đỡ ai
rầm
rầm
hai tiếng động chói tai cùng tại lên. Trần bảo nhi mặt như khỉ ăn ớt đứng dậy nhìn hàn mặc phong với một ánh mắt thù hận. Với khả năng của hắn có thể thừa đỡ cô khỏi ngã, vậy mà hắn để cô bẽ mặt như thế. Cô quay sang nạn nhân bên cạnh thấy cô ta vẫn đang nằm chẹp bẹp giữa sàn
- a . . Bà chị kia. Đây không phải là hồ bơi đâu nha. Sao mà cứ nằm vậy.
Đầu ánh kim căn bản là muốn boss đỡ, ai dè boss quá lạnh lùng ngạo mạn đến nỗi mỹ nhân ngã trước mặt giống như con muỗi vo ve
- chị à. Chị không sao chứ. Em xin lỗi vì đã làm chị ngã. - cậu bé hồi nãy chạy đến bên cô
- được rồi- cô xoa đầu cậu bé- chị. . . - chưa nói xong. Cậu bé đã chạy mất dép
cô ngớ người. Hỏi tại sao? Không lẽ trần bảo nhi cô đáng sợ đến như vậy. Nhưng cô biết rằng mình không phải làm người đáng sợ đến mức trẻ con cũng chạy bay dép. Cô ngây thơ nhìn hàn mặc phong
- tôi có đáng sợ không?
- kinh khủng
trần bảo nhi đơ người, sau đó mặt đỏ lên vì tức giận, hàn mặc phong không bận tâm, vẫn tiếp tục đi. Cô vội vã sửa sang lại người. Con người kia đúng là khó chiều. Trước khi đuổi theo người phía trước không quên đá cho người phía dưới một cú giúp người ta tỉnh mộng. Trên đường về, cô hết quay sang nhìn hắn lại nhìn ra cửa xe, nhìn ngoài rồi lại nhìn hắn
- nhìn gì?
- hả. Không có gì. Tại sao hồi nãy anh không đỡ tôi
đó chính là điều mà cô đang thắc mắc trong lòng
- nặng. Vướng víu
- anh . . .
Đến bên cửa. Lôi cô vào phía trong , rõ ràng hắn còn tăng thêm lực đạo. Cô thật sự muốn khóc đến nơi . Thật là đau. Đau không chịu nổi
- đau quá. Anh làm tôi đau . Buông ra đi. Tôi không dám nữa. Anh bắt tôi làm gì cũng được
hàn mặc phong nhìn cô, từ từ buông tay ra . Hừ lạnh. Tiến đi phía trước. Cô xoa xoa cổ tay đi theo phía sau. Đàn ông gì mà nhẫn tâm như thế. Không thấy cô là con gái chân yếu tay mềm mà vẫn hành động thô lỗ như thế. Có con điên mới yêu hắn. Hàn mặc phong thêm một lần quay lại nhìn cô, với kiểu tốc độ rùa bò của cô làm hắn phải chau mày. Hàn mặc phong một tay cầm lấy tay cô lôi đi
- đừng. Tôi tự đi được
hàn mặc phong rõ là không muốn để tâm lời cô nói tiếp tục lôi đi nhanh hơn. Đến khu đồ thời trang, hàn mặc phong buông tay cô ra, ngồi xuống chiếc ghế sofa gần đó. Cô đứng nhìn quy mô siêu khủng của shop thời trang này thì hai người nhân viên nữ đến đưa cô đi
- á . . . Hai chị làm gì vậy - cô la lên
lôi cô hết dãy này qua dãy khác, ướm hết bộ này qua bộ khác, chân cô như không còn nổi sức để đi, mặc cho người ta lôi lôi kéo kéo. Cô đâu phải là manơcanh để bọn họ mặc đồ làm mẫu mà cứ lôi suốt như thế. Vả lại hai người này sao khỏe như vậy, cô muốn vùng vẫy thế nào cũng khống chế được. Cứ như bọn họ không phải là phụ nữ. Hai bà chị yêu mến kia cuối cùng cũng cho cô nghỉ khi tống cô vào một cái phòng kín cùng một bộ đồ vô cùng đẹp . Nhưng giờ này ai còn quan tâm đến đẹp xấu, mấy người thần kinh bệnh hoạn kia sao dám bắt cô như thế.
- hai bà chị kia. Hai người sao lại tống tôi vào đây. Thả tôi ra nếu không tôi cho hai người đi gặp diêm vương. Nhanh lên
hàn mặc phong ngồi trên ghế sofa gần đó, ánh mắt vẻ không hài lòng nhìn hai nữ nhân viên đang như hai nữ vệ sĩ đứng trước cửa phòng tay đồ. Nhận được ánh mắt của boss, hai nhân viên lập tức hồn vía lên ngọn cây
- tiểu thư. Xin người hãy thay đồ nhanh lên được không ?
- hả??? - cô đơ người. Lúc bị tống vào đây cô đã nghĩ hai kẻ kia định chơi xỏ cô. Cô đúng là có những suy nghĩ tiêu cực. Cầm phải thay đổi. Phải thay đổi
cạch
tiếng cửa được mở. Cô bước ra với bộ váy được chọn trước đó. Bình thường ai đó đã được xem là công chúa lọ lem , bây giờ được chăm chút thì sẽ hóa nữ hoàng. Và trần bảo nhi chính là một điển hình tiêu biểu. Cổ cao trắng nõn nà, cánh tay thon thả mịn màng, xương quai xanh quyễn rũ. . . Tất cả đều đẹp đến mức tuyệt mĩ. Nhưng đối với cô lại là cực hình sống. Mặc thứ này quả là khó thở. Ép ngực cô khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Chưa kể việc dưới chân phải đi đôi dày cả chục phân
- anh . . . Anh thừa sức sao. Tôi thật . .
Chưa để trần bảo nhi có quyền lên tiếng, hàn mặc phong đã đứng dậy, không chút quan tâm đến bộ dạng mê người của cô. Trần bảo nhi đi phía sau, không khỏi bất bình trước chế độ chủ nô mà hàn mặc phong thiết lập. Nếu nói đúng hơn thì cũng chẳng có nô nào được như cô. Cái miệng không ngừng tung võ mồm , tay chân khua loạn xạ như muốn đánh người phía trước mà không dám
- đúng là đồ ngu ngốc, đần độn,đáng ghét, bẩn thỉu ,thừa hooc môn, súc sinh, . . . Anh nghĩ tôi thích lắm sao. Tôi đi sau anh như thế này chẳng khác nào chó đi sau chủ cả. Thử quay mặt lại đây xem, tôi sẽ cho anh một cú đấm. Không chỉ đấm thôi. Tôi sẽ xé xác, lột da, róc xương, . . - vừa đi cô vừa lẩm bẩm, tay đấm vào không trung và cô cũng chẳng biết rằng người đi phía trước đã dừng lại và đang quay người nhìn cô như một con điên.
Bốp
may sao, ông trời không ban cho cô chiều cao nếu không đấm trong tưởng tượng của cô bây giờ đã hạ cánh an toàn trên mặt hắn. Tay cô đang nắm thành quyền đặt trước ngực hắn . Trong tình thế này thì. . . Cô duỗi tay, cười xoà
- hàn mặc phong. Áo anh bẩn rồi này- nói rồi cô làm bộ phủi phủi
hàn mặc phong đương nhiên biết mình vừa nghe thấy những gì, nhìn thấy những gì và cũng biết cô nghĩ những gì. Căn bản là boss lạnh lùng không muốn chấp với tiểu nhân bên cạnh.