Trần bảo nhi không thể thoát nổi ra khỏi nơi này. Một phần trong người cô cũng chẳng muốn đi, giường cao cấp như thế, biệt thự sang trọng, chỉ có những kẻ ngu ngốc mới không muốn ở. Và trần bảo nhi cũng có một chút ngu ngốc. Không phải là ở đây không có gì tốt, tất cả đều quá là tốt đấy chứ. Chỉ là hàng ngày phải đối mặt với cặp mắt sát thủ như muốn chém giết người đến nơi là đến ăn cũng không nuốt nổi. Chỉ cần hắn tươi cười, hoà đồng hơn một chút. Cô đảm bảo sẽ có vô số cô gái bám theo mà cô là người đầu tiên trong danh sách đó. Hắn cái gì cũng tốt chỉ nỗi điểm đó là không tốt . Cứ bám trụ ở đây một thời gian, coi như trốn nợ bà chủ nhà cô luôn - chào mọi người. Một buổi sáng tốt lành- cô bước vào phòng bếp
- tiểu thư cứ để đó
tiểu thư. Họ gọi cô là tiểu thư sao? Cuộc đời cô chưa bao giờ được tôn vinh lên như thế. Một đứa trẻ mồ côi như cô mà được gọi là tiểu thư. Đúng là nở cả mặt mày. Trần bảo nhi nở nụ cười nhã nhặn
- ai da. Em không phải là tiểu thư nha.
- vậy . .
- em đến đây để làm giúp việc
- vậy ba mẹ em đâu
- em không có
- hả??- mấy người kia trố mắt nhìn cô
- em là trẻ mồ côi mà
- sao em có thể bình thản như vậy chứ
- bởi vì đó là sự thật, mà sự thật thì không bao giờ trốn tránh được
- em tên gì?
- trần bảo nhi
- gì?- một lần nữa ngạc nhiên
- em là người . .
- cô ấy không phải- một giọng nói khác lạ chợt vang lên
- thiếu gia- tất cả người giúp việc đồng loạt cúi đầu
- làm việc đi. Đừng lo chuyện bao đồng- lee sung nói rồi quay người đi về hướng cầu thang
- anh về làm gì vậy?
- tôi cần lấy tài liệu cho hàn mặc phong
- mấy chị có việc gì làm không vậy- trần bảo nhi cúi nhìn những con người đang tất bật
- cỏ ngoài vườn tốt quá rồi. Em có thể làm
trần bảo nhi bước theo cô giúp việc mang tên thuý an.
- chị làm giúp việc ở đây được bao lâu rồi
- cũng được gần hai năm
- chắc chị kiếm được nhiều tiền lắm
- cũng tàm tạm
- cũng tàm tạm là sao chứ. Làm việc ở một nơi lớn như thế này thì phải trả lương lớn chứ. Đúng là bóc lột sức lao động mà. Quá bất công, chị nên đi kiện
- em nói gì vậy. Nếu nói đúng ra được làm việc ở đây đã là có phúc lắm rồi
- phúc gì chứ. Họa thì có
- em chỉ khéo nói đùa . Chờ chị đi lấy máy
cô bĩu môi, đúng là không biết quý trọng đồng tiền từ mồ hôi nước mắt của mình. Liệu cô có biết cái từ tàm tạm kia là cả một mơ ước của nhiều kẻ làm công ăn lương
- máy đây- thúy an đẩy chiếc máy ra làm hồn cô bay tận đến ngọn cây mà than rằng
- nhà giàu có khác. Máy móc cũng thuộc loại hiện đại
- bây giờ chị sẽ hướng dẫn em rồi sau đó em tự làm. Đầu tiên em phải bật công tác lên như thế này rồi cầm tay ga vặn nhè nhẹ thôi. Đây có nhiều chế độ cắt như cắt ngọn, cắt vừa, cắt cao, cắt sạch. Nếu muốn cắt như thế nào thì chỉ cần chọn chế độ nhưng ở đây thường để chế độ cắt vừa. Cỏ cắt sẽ được nghiền nhỏ rồi được chế biến thành phân bón sinh học ở phần hộp nhỏ phía dưới. Cái hộp đó sẽ rải đều cho lớp cỏ vừa nói tỉa
- không hiểu cái gì cả. Chị làm đi, em xem sẽ hiểu- cô nhăn mặt
việc thúy an giải thích với cô chẳng khác nào nói với đầu gối, phức tạp như vậy não cô dù có nhiều nếp nhăn đến mấy cũng không hiểu hết nổi
thuý an ngay lập tức làm mẫu cho cô xem. Như vậy có phải đơn giản hơn không. Cô vừa hiểu lại không phải tốn công giải thích. Cô chạy lại, từ từ cắt cỏ. Thúy an nhìn cô như muốn chắc chắn việc cô làm là ổn
- chị vào trong
- em đảm bảo với chị vườn sẽ siêu sạch cỏ nên chị cứ yên tâm làm việc
thúy an vừa khuất, bản tính khám phá tò mò của cô lại nổi lên. Trần bảo nhi vặn ga mạnh hơn. Tức thì, chiếc máy chạy nhanh hơn hẳn so với tốc độ chậm như rùa ban nãy. Mắt cô lộ rõ ý cười, miệng thì đang ngoác ra chợt cứng lại. Phía trước, hàn mặc phong đang đứng như tượng nhìn cô bằng một ánh mắt đầy máu. Tay cô vô thức vặn mạnh hơn rồi bất ngờ bỏ tay như tiêu huỷ bằng chứng phạm tội. Chiếc máy với tốc độ kinh khủng lao thẳng đến hắn. Hàn mặc phong thân thủ còn nhanh hơn cả thứ vật vô tri vô giác kia nhanh chóng tránh khỏi đường đi của chiếc máy điên. Sau khi chiếc máy kia đừng hẳn để lại một đường dài nâu sậm cùng số cỏ được nghiền vụn. Từ khoé miệng cong lên
- nghịch ngợm
Hàn mặc phong đúng là một kẻ điên khùng trong mắt cô. Hình như cuộc sống của hắn luôn đi siêu xe nên hắn muốn đi bộ cho thư giãn . Ngược lại với cuộc sống của hắn, cuộc sống của cô đa phần là đi bộ , cho nên bây giờ cô không muốn đi nữa. Nhưng cô nào dám lên tiếng, cô không biết hắn là ai, chỉ biết về hắn chưa đầy một trang giấy gồm : họ và tên, hắn sống trong một biệt thự rất đẹp, có hai tên đàn ông sống cùng và hắn ít nói giống như là người câm.
- hàn mặc phong. Đời anh sung sướng rồi thì cũng không nên bắt tôi chịu khổ. Người dưng cũng bắt đi theo. Chân mình sắp gãy đến nơi rồi. Trời ơi. Mình sẽ chết mất . .
Rầm.
A- cô hét lên
cái gì, đừng nói đời cô đen đủi như vậy. Lại đâm vào cái gì đây. Cô muốn đánh người. Rất muốn.
- con nhỏ kia. Mày làm cái quái gì vậy hả? Đi không có mắt sao. Hay là mắt mày có vấn đề. Có cần đi khám không
cô hằn học đứng dậy . Đối diện với cái giọng chua ngoa kia. Một cái đầu nhuộm màu ánh kim sáng chói làm cô loá hết cả mắt. Áo quần thì sáng hơn cả mặt trời. Nhìn tổng thể là vô cùng kinh
- tôi mới là người cần hỏi cô câu đó. Người gì mà lòe loẹt hơn cả tắc kè. Đi đứng gì mà cứ vểnh vểnh như vịt donal còn hay làm dáng điệu bộ
- cô . . . Cô vừa nói cái gì hả
- cô gì. Nói cho cô nghe. Tôi va vào cô . Ừ phải. Mà biết tại sao không. Ai bảo cô chói loá quá như thế. Mắt tôi / mà còn va vào huống hồ gì là những người khác. Tại cô nha. Tốt nhất là đi đâu cũng vác theo cái biển " CẨN THẬN. CÓ NGƯỜI ". Không thì bảo mọi người đeo kính râm cũng được. Như thế có muốn cũng chẳng ai đụng tới cô
trần bảo nhi từ nhỏ đến lớn bây giờ mới nhận ra mình chua ngoa đến thế. Còn hơn cả bà chủ nhà trọ của cô
- cô dám. Bảo vệ đâu. Bảo vệ- cô ta hét lên
từ xa vọng lại những tiếng bước chân. Uy quyền. Khô khốc. Lạnh lẽo. Đáng sợ. Thân ảnh trong bộ comple đen sang trọng đang tiến tới đám đông. Cũng chẳng hiểu tại sao khi người đó tiến lại thì những kẻ hiếu kỳ kia đều dõi theo, mang một vẻ ngước nhìn rồi lùi dần. Đại sảnh rộng lớn phút chốc chỉ còn lại hai cô gái và một số kẻ tò mò. Không giống như hồi nãy. Đầu ánh kim cũng nhận ra sự có mặt của một nhân vật không tầm thường liền độ thay đổi từ chua sang ngọt
- em không sao chứ. Chị xin lỗi. Mà em cũng có lỗi nữa
trần bảo nhi mở to mắt nhìn đầu ánh kim đang cầm tay mình
- thần kinh chị có vấn đề à. Hồi nãy là bà chằng sư tử hà đông bây giờ lại biến thành thiên thần. Đi khám đi. Đúng là xui xẻo khi gặp phải người có hai dây nóng lạnh chập nhau như chị
đầu ánh kim chỉ cười cười rồi nhẹ bước sang phía hàn mặc phong. Cô đúng là mắc bệnh hoang tưởng nặng, rõ rằng người ta muốn mượn cô làm công cụ gây ấn tượng với người khác. Khi đi qua cô, cũng chẳng hiểu tại sao ả đột nhiên ngã. Cô đâu có làm gì. Cô vô tội. Cùng lúc đó, một đứa bé chạy nhanh qua và đụng vào người cô. Là lần đầu tiên đi dày cao gót . Hai mỹ nhân ngã hai bên, hàn mặc phong đứng giữa. Không biết sẽ đỡ ai
rầm
rầm
hai tiếng động chói tai cùng tại lên. Trần bảo nhi mặt như khỉ ăn ớt đứng dậy nhìn hàn mặc phong với một ánh mắt thù hận. Với khả năng của hắn có thể thừa đỡ cô khỏi ngã, vậy mà hắn để cô bẽ mặt như thế. Cô quay sang nạn nhân bên cạnh thấy cô ta vẫn đang nằm chẹp bẹp giữa sàn
- a . . Bà chị kia. Đây không phải là hồ bơi đâu nha. Sao mà cứ nằm vậy.
Đầu ánh kim căn bản là muốn boss đỡ, ai dè boss quá lạnh lùng ngạo mạn đến nỗi mỹ nhân ngã trước mặt giống như con muỗi vo ve
- chị à. Chị không sao chứ. Em xin lỗi vì đã làm chị ngã. - cậu bé hồi nãy chạy đến bên cô
- được rồi- cô xoa đầu cậu bé- chị. . . - chưa nói xong. Cậu bé đã chạy mất dép
cô ngớ người. Hỏi tại sao? Không lẽ trần bảo nhi cô đáng sợ đến như vậy. Nhưng cô biết rằng mình không phải làm người đáng sợ đến mức trẻ con cũng chạy bay dép. Cô ngây thơ nhìn hàn mặc phong
- tôi có đáng sợ không?
- kinh khủng
trần bảo nhi đơ người, sau đó mặt đỏ lên vì tức giận, hàn mặc phong không bận tâm, vẫn tiếp tục đi. Cô vội vã sửa sang lại người. Con người kia đúng là khó chiều. Trước khi đuổi theo người phía trước không quên đá cho người phía dưới một cú giúp người ta tỉnh mộng. Trên đường về, cô hết quay sang nhìn hắn lại nhìn ra cửa xe, nhìn ngoài rồi lại nhìn hắn
- nhìn gì?
- hả. Không có gì. Tại sao hồi nãy anh không đỡ tôi
đó chính là điều mà cô đang thắc mắc trong lòng
- nặng. Vướng víu
- anh . . .