Cô bước ra khỏi tòa nhà cao ngất trời mọi người cúi gập người chào cô.
“ Chào cô chủ”
“ Chào cô chủ”
“ Ừ” cô trả lời vỏn vẹn 1 từ
Cô ra cửa ngay lúc này cô lại chạm mặt anh. Cô đụng vào lồng ngực rắn chắc của anh.
“A” cô xoa lấy cái đầu đụng bị đau ngước mặt lên nhìn anh. Ơ sao có chút quen quen nhỉ?
“ Lại đụng vào tôi? “ Phương Bạch Dạ lạnh lùng nói.
“ A, tôi xin lỗi tôi không để ý xin lỗi anh nha, sao nhìn anh có chút quen thuộc?” cô gãi đầu cố nhớ. Trong lúc cô đang mơ màng anh phun ra 2 chữ “ Quán cafe “
“ À, hóa ra là anh sao thật là có duyên nhaa... “
“ Cô chủ xe của cô ạ “
“ Ừ, tôi đi trước có duyên gặp lại “ cô cười rạng rỡ với anh rồi bước lên chiếc xe giống của anh.
Cô chủ? “ Tổng giám đốc đến giờ rồi ạ” Tôn Mai khẽ lên tiếng.
Anh mặc 1 bộ vét màu xám tro khí chất của vương giả mọi ánh mắt như muốn đổ dồn về phía anh, anh bước lên vào trong thang máy chuyên dụng lên phòng của Hoàng Quý Khiêm.
Cô chợt dừng xe bên một tiệm bánh ngọt cô nhớ ngày xưa anh cô rất thích ăn ánh ngọt coffe ở cửa hàng này thì phải cô bước xuống xe đi vào trong tiệm.
“Cho tôi một bánh coffe money cỡ vừa “
“ Vâng xin tiểu thư đợi tôi chút “
Cô lại vòng xe về tập đoàn Hoàng thị “ Cô chủ sao cô lại quay lại rồi ạ? “ cô không nói gì bước qua anh bảo vệ.
“.....”
“ Cô chủ có việc gì sao ạ “ Thẩm Trung đi ra từ phòng làm việc của Hoàng Quý Khiêm
“ Đưa bánh “ “ Cô chủ tổng giám đốc đang... “ chưa nói hết lời Hoàng Trang Trang đã mở cửa phòng.
“ Anh anh em mua bánh cho anh ăn này bánh anh thích nhất coffe money nè” cô bước nhanh vào phòng.
“ Ôi anh cũng ở đây sao? “ cô nhìn Phương Bạch Dạ ngạc nhiên hỏi.
“ Nhóc con em vào phòng anh không gõ cửa, đã nhảy vào thật không lễ phép“.
“ Cô chủ cô chủ tổng giám đốc đang có khách” Tôn Mai chạy thật nhanh vào phòng.
“ Em không biết anh có khách “
“ Thật xin lỗi, tổng giám đốc Phương em gái tôi mới từ nước ngoài về có hơi tùy tiện“.
“ Em gái? “ Anh bây giờ mới để ý cô có khí chất thanh nhã cao quý khuôn mặt vài phần giống với Hoàng Quý Khiêm thảo nào mọi người gọi cô là cô chủ có điều anh chưa nghe về cô em gái của Quý Kình Khiêm bao giờ.
“ Em gái tôi từ năm 10 tuổi đã đòi sang Mỹ học nên có khi anh chưa nghe đến bao giờ “ anh thản nhiên nói.
“ Tôi vẫn không biết tên anh anh tên là gì? “ Hoàng Trang Trang nhảy vào ngồi cạnh anh bên ghế sofa.
“ Trang Trang đứng lên mau “ Hoàng Quý Khiêm cũng hiểu rõ Phương Bạch Dạ không thích gần nữ sắc có khi là cấm kỵ.
“ Anh có cái ghế cũng không cho em ngồi em chỉ hỏi tên anh ta còn mua bánh anh thích cho anh nữa đúng là làm ơn mắc oán “ cô trách cứ nói anh.
“ Không sao, Phương Bạch Dạ nhớ kĩ “ anh nói với Hoàng Quý Khiêm đồng thời cũng trả lời câu hỏi của Hoàng Trang Trang. Khuôn mặt lạnh lùng nhưg lại yêu nghiệt đến thế cô sững người 1 giây.
Tôn Mai hơi bất ngờ anh lại bảo không sao với cô chủ không phải anh ta không thích nữ sắc.
“ Em mang bánh đến cho anh thì đặt trên bàn rồi mau về mẹ gọi anh bảo em về nhà dẫn em đi gặp bạn bè của mẹ “ Hoàng Quý Khiêm nhắc nhở cô.
“ Được vậy em đi trước, bye bye anh đẹp trai. “ cô vui vẻ bước đi.
Không phải anh vừa nói tên của anh cho cô sao cô gái này thật là thú vị.
“ Chào cô chủ”
“ Chào cô chủ”
“ Ừ” cô trả lời vỏn vẹn 1 từ
Cô ra cửa ngay lúc này cô lại chạm mặt anh. Cô đụng vào lồng ngực rắn chắc của anh.
“A” cô xoa lấy cái đầu đụng bị đau ngước mặt lên nhìn anh. Ơ sao có chút quen quen nhỉ?
“ Lại đụng vào tôi? “ Phương Bạch Dạ lạnh lùng nói.
“ A, tôi xin lỗi tôi không để ý xin lỗi anh nha, sao nhìn anh có chút quen thuộc?” cô gãi đầu cố nhớ. Trong lúc cô đang mơ màng anh phun ra 2 chữ “ Quán cafe “
“ À, hóa ra là anh sao thật là có duyên nhaa... “
“ Cô chủ xe của cô ạ “
“ Ừ, tôi đi trước có duyên gặp lại “ cô cười rạng rỡ với anh rồi bước lên chiếc xe giống của anh.
Cô chủ? “ Tổng giám đốc đến giờ rồi ạ” Tôn Mai khẽ lên tiếng.
Anh mặc 1 bộ vét màu xám tro khí chất của vương giả mọi ánh mắt như muốn đổ dồn về phía anh, anh bước lên vào trong thang máy chuyên dụng lên phòng của Hoàng Quý Khiêm.
Cô chợt dừng xe bên một tiệm bánh ngọt cô nhớ ngày xưa anh cô rất thích ăn ánh ngọt coffe ở cửa hàng này thì phải cô bước xuống xe đi vào trong tiệm.
“Cho tôi một bánh coffe money cỡ vừa “
“ Vâng xin tiểu thư đợi tôi chút “
Cô lại vòng xe về tập đoàn Hoàng thị “ Cô chủ sao cô lại quay lại rồi ạ? “ cô không nói gì bước qua anh bảo vệ.
“.....”
“ Cô chủ có việc gì sao ạ “ Thẩm Trung đi ra từ phòng làm việc của Hoàng Quý Khiêm
“ Đưa bánh “ “ Cô chủ tổng giám đốc đang... “ chưa nói hết lời Hoàng Trang Trang đã mở cửa phòng.
“ Anh anh em mua bánh cho anh ăn này bánh anh thích nhất coffe money nè” cô bước nhanh vào phòng.
“ Ôi anh cũng ở đây sao? “ cô nhìn Phương Bạch Dạ ngạc nhiên hỏi.
“ Nhóc con em vào phòng anh không gõ cửa, đã nhảy vào thật không lễ phép“.
“ Cô chủ cô chủ tổng giám đốc đang có khách” Tôn Mai chạy thật nhanh vào phòng.
“ Em không biết anh có khách “
“ Thật xin lỗi, tổng giám đốc Phương em gái tôi mới từ nước ngoài về có hơi tùy tiện“.
“ Em gái? “ Anh bây giờ mới để ý cô có khí chất thanh nhã cao quý khuôn mặt vài phần giống với Hoàng Quý Khiêm thảo nào mọi người gọi cô là cô chủ có điều anh chưa nghe về cô em gái của Quý Kình Khiêm bao giờ.
“ Em gái tôi từ năm 10 tuổi đã đòi sang Mỹ học nên có khi anh chưa nghe đến bao giờ “ anh thản nhiên nói.
“ Tôi vẫn không biết tên anh anh tên là gì? “ Hoàng Trang Trang nhảy vào ngồi cạnh anh bên ghế sofa.
“ Trang Trang đứng lên mau “ Hoàng Quý Khiêm cũng hiểu rõ Phương Bạch Dạ không thích gần nữ sắc có khi là cấm kỵ.
“ Anh có cái ghế cũng không cho em ngồi em chỉ hỏi tên anh ta còn mua bánh anh thích cho anh nữa đúng là làm ơn mắc oán “ cô trách cứ nói anh.
“ Không sao, Phương Bạch Dạ nhớ kĩ “ anh nói với Hoàng Quý Khiêm đồng thời cũng trả lời câu hỏi của Hoàng Trang Trang. Khuôn mặt lạnh lùng nhưg lại yêu nghiệt đến thế cô sững người 1 giây.
Tôn Mai hơi bất ngờ anh lại bảo không sao với cô chủ không phải anh ta không thích nữ sắc.
“ Em mang bánh đến cho anh thì đặt trên bàn rồi mau về mẹ gọi anh bảo em về nhà dẫn em đi gặp bạn bè của mẹ “ Hoàng Quý Khiêm nhắc nhở cô.
“ Được vậy em đi trước, bye bye anh đẹp trai. “ cô vui vẻ bước đi.
Không phải anh vừa nói tên của anh cho cô sao cô gái này thật là thú vị.