“ Mama” cô nhắc nhở bà con gái là cô đây cũng không thèm để ý.
“ Tổng giám đốc Phương đây là con gái tôi Trang Trang, Trang Trang con mau chào hỏi đây là tổng giám đóc Phương hợp tác với chúng ta “
“ Thật là bất ngờ nha hóa ra anh đẹp trai là tổng giám đốc nhà họ Phương sao thật là có duyên “
“ Nhóc con con biết tổng giám đốc Phương? “ Diệp Tử Hân nghi ngờ hỏi.
Cô đã bắt dầu say lắc lư cô chuẩn bị ngã xuống đất 1 bàn tay ấm áp yo lớn nắm lấy cánh tay cô.
Phương Bạch Dạ kịp thời đỡ được cô nhìn xuống cô gái trong lồng ngực môi đỏ chu lên cọ cọ cái đầu vào ngực anh. Điều anh không ngờ đến là không cảm thấy chán ghét cô ngược lại anh thấy cô thật xinh đẹp đáng yêu.
“ Tổng giám đốc Phương thật xin lỗi anh đứa bé này có hơi thù tiện cậu giúp tôi đưa con bé lên phòng trên tầng được không tôi không đỡ được nó lên “ bà Diệp nói với Phương Bạch Dạ.
Anh dìu cô lên phòng bà Diệp ngay sau anh đỡ cô vào phòng bà Diệp chạy đi lấy cho cô 1 bộ quần áo khác.
Bế cô thả xuống giường anh xoay bước đi đột nhiên cô nắm chặt tay anh kêu nhỏ “ anh anh chúng ta sẽ gặp lại chứ” cô đang nhớ về cậu bé.
Diệp Tử Hân về phòng cảm ơn Phương Bạch Dạ rồi định thay 1 bộ quần áo khác cho cô.
Anh quay người lại nhìn cô rồi rời đi.
Trong lúc anh bế cô từ túi cô rơi ra tấm ảnh anh đứng cùng 1 bé gái đó chính là cô.
10 năm anh tìm cô đều không có tin tức ngày hôm nay 3 lần gặp mặt anh mới biết đó là cô. Cô lớn lên thật xinh đẹp thật đáng yêu trong lòng anh hình như có chút dao động.
Trở về nhà Phương Bạch Dạ ngồi ban công cấm tấm ảnh hồi bé của mình chụp với cô lên suy nghĩ.
Anh đã gặp lại cô vào ngày đầy tiên anh về nước năm 19 tuổi anh sang Mỹ cô cũng sang Mỹ lần anh về cô cũng về chả nhẽ cô theo anh sang Mỹ suốt từng ấy năm. Cô bé này lúc anh muốn tìm cô thì không được lúc định từ bỏ cô lại xuất hiện trước mặt anh lần. Anh nhếch miệng mỉm cười lần này anh sẽ không để cô rời khỏi tầm mắt anh lần nữa.
“ Tổng giám đốc Phương đây là con gái tôi Trang Trang, Trang Trang con mau chào hỏi đây là tổng giám đóc Phương hợp tác với chúng ta “
“ Thật là bất ngờ nha hóa ra anh đẹp trai là tổng giám đốc nhà họ Phương sao thật là có duyên “
“ Nhóc con con biết tổng giám đốc Phương? “ Diệp Tử Hân nghi ngờ hỏi.
Cô đã bắt dầu say lắc lư cô chuẩn bị ngã xuống đất 1 bàn tay ấm áp yo lớn nắm lấy cánh tay cô.
Phương Bạch Dạ kịp thời đỡ được cô nhìn xuống cô gái trong lồng ngực môi đỏ chu lên cọ cọ cái đầu vào ngực anh. Điều anh không ngờ đến là không cảm thấy chán ghét cô ngược lại anh thấy cô thật xinh đẹp đáng yêu.
“ Tổng giám đốc Phương thật xin lỗi anh đứa bé này có hơi thù tiện cậu giúp tôi đưa con bé lên phòng trên tầng được không tôi không đỡ được nó lên “ bà Diệp nói với Phương Bạch Dạ.
Anh dìu cô lên phòng bà Diệp ngay sau anh đỡ cô vào phòng bà Diệp chạy đi lấy cho cô 1 bộ quần áo khác.
Bế cô thả xuống giường anh xoay bước đi đột nhiên cô nắm chặt tay anh kêu nhỏ “ anh anh chúng ta sẽ gặp lại chứ” cô đang nhớ về cậu bé.
Diệp Tử Hân về phòng cảm ơn Phương Bạch Dạ rồi định thay 1 bộ quần áo khác cho cô.
Anh quay người lại nhìn cô rồi rời đi.
Trong lúc anh bế cô từ túi cô rơi ra tấm ảnh anh đứng cùng 1 bé gái đó chính là cô.
10 năm anh tìm cô đều không có tin tức ngày hôm nay 3 lần gặp mặt anh mới biết đó là cô. Cô lớn lên thật xinh đẹp thật đáng yêu trong lòng anh hình như có chút dao động.
Trở về nhà Phương Bạch Dạ ngồi ban công cấm tấm ảnh hồi bé của mình chụp với cô lên suy nghĩ.
Anh đã gặp lại cô vào ngày đầy tiên anh về nước năm 19 tuổi anh sang Mỹ cô cũng sang Mỹ lần anh về cô cũng về chả nhẽ cô theo anh sang Mỹ suốt từng ấy năm. Cô bé này lúc anh muốn tìm cô thì không được lúc định từ bỏ cô lại xuất hiện trước mặt anh lần. Anh nhếch miệng mỉm cười lần này anh sẽ không để cô rời khỏi tầm mắt anh lần nữa.