Dạ Phong nhìn đám quái vật lùn tịt đen sì dưới chân, bế theo Dương Linh phá vòng vây chạy về lối ra duy nhất hiện tại.
Mấy nam chính kia cũng chạy theo phía sau, bất chấp bọn quái vật dưới chân mà chạy.
Đám quái vật đó thấy con mồi chuẩn bị chạy, thi nhau nhe nanh múa vuốt xông về phía nam nữ chính.
Dạ Phong đang bế Dương Linh nên không thể động thủ. Ba nam chính kia dù thân thủ có tốt cỡ nào thì cũng không thể vừa bảo vệ Dạ Phong và Dương Linh, vừa đánh lại đám quái vật đông như kiến cỏ kia được thế nên tên nào tên nấy thương tích đầy mình.
Bọn họ về lại sơn động nhưng không chạy về đường cũ mà tẩu thoát theo một ngã rẽ khác, sau lưng là một đám sinh vật đen thùi lụi đang xông đến như thủy triều.
Trương Tùng là người chạy cuối cùng trong năm người và cũng là người phải chịu nhiều thương thế nhất. Vết thương do xác ướp tạo ra tuy đã tạm thời cầm máu nhưng vì phải chạy trốn nên vết thương vẫn tiếp tục rỉ máu khiến hắn ta mau chóng cạn sạch sức lực.
Xoẹt...
Tiếng móng vuốt xé toạc lớp áo sơ mi vốn đã rách bươm của Trương Tùng vang lên cùng với tiếng gào của sinh vật biến dị.
Ba nam chính còn lại dù muốn cũng không thể quay đầu lại nhìn vì chỉ cần chậm một giây thôi người chết chính là bọn họ. Chỉ có nữ chính, người đang nằm trong lòng Dạ Phong ngoái đầu lại nhìn.
Đằng sau bọn họ chính là cảnh Trương Tùng bị đám sinh vật đó nhảy vào xâu xé đầy máu me dường như đến cả xương cũng chẳng còn.
Tận mắt chứng kiến cảnh đó khiến dạ dày Dương Linh như lộn ngược. Cô ta liên tục nôn khan trong lòng Dạ Phong.
Nhưng còn ai rảnh rỗi để ý đến cô ta nữa, bọn họ chỉ có thể tiếp tục chạy bởi đám quái vật kia đã xử lí xong Trương Tùng và tiếp tục đuổi theo bọn họ.
Đây có thể nói là một kiểu hi sinh của thiên đạo bởi đây không còn là nơi thiên đạo có thể tác oai tác quái nữa. Cùng lắm lão thiên chỉ có thể giảm được chút ít sức mạnh của bọn quái vật này như với đám xác ướp và thêm một chút may mắn cho họ.
Nhưng may mắn thế nào thì may mắn, cuối cùng vẫn phải có một người chết để cầm chân đám quái vật cho bốn người kia có thời gian chạy thoát và Trương Tùng chính là kẻ bị chọn.
Bốn người kia tiếp tục chạy đến một nơi có hai ngã rẽ, Lâm Phi không chần chừ liền đề nghị: "Ba người đi hướng kia, tôi sẽ đánh lạc hướng chúng."
"Không được, như vậy quá nguy hiểm!" - Dương Linh giãy giụa nhảy xuống đất muốn ngăn cản Lâm Phi.
Nơi này nguy hiểm như vậy, cô ta đã mất một Trương Tùng, tuyệt đối không thể mất thêm một Lâm Phi nữa.
Lâm Phi không để ý đến Dương Linh mà chạy về một hướng, Dạ Phong cũng phối hợp bế thốc Dương Linh lên chạy về hướng ngược lại mặc cô ta giãy giụa như thế nào.
Lục Duệ Phàm chạy bên cạnh không muốn Dương Linh làm loạn thêm đành lên tiếng trấn tĩnh cô ta: "Dương Linh, bình tĩnh lại. Trong bốn người chúng ta không ai có thân thủ tốt bằng Lâm Phi nên anh ta nhất định sẽ không sao. Còn chuyện của Trương Tùng chỉ là ngoài ý muốn. Trước đó anh ta đã bị thương."
"Nhưng..." Dương Linh rất muốn nói thêm gì đó nhưng nhất thời nghẹn họng nên thôi bởi người cũng đã đi rồi. Lúc này cô ta cũng chỉ có thể tin tưởng vào điều Lục Duệ Phàm vừa nói chứ chẳng thể làm gì khác.
Tuy nhiên, điều bọn họ không ngờ đến nhất đã xảy ra. Đám quái vật đó không hề dễ dụ như vậy. Chúng chia ra làm hai nhánh đuổi theo cả nhóm người nam nữ chính.
Bên phía Lâm Phi, hắn ta dồn mọi sức lực vào để chạy, chạy để cố gắng thoát khỏi đám quái vật khát máu đang chạy theo sau.
Hắn ta cứ chạy như vậy, chạy cho đến khi trước mắt hiện ra vực sâu thăm thẳm.
Lâm Phi hiện tại rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, trước là vực sâu, sau là quái vật chọn bên nào cũng không xong.
Hắn ta hơi ngoái đầu nhìn về phía sau, mắt thấy đám quái vật đang chuẩn bị đuổi đến bèn đánh liều nhảy xuống vực.
Thà chết dưới đáy vực còn hơn chết vì bị đám quái vật dị hợm này ăn thịt.
...
Còn ba người kia lại không gặp vực thẳm gì hết, đón chờ bọn họ là cánh rừng đang buổi đêm như một con quái vật há to cái miệng đen ngòm của nó ra đón bọn họ vào.
Nhưng cánh rừng kia dù có là quái vật thật đi chăng nữa thì bọn họ vẫn phải vào bởi nếu bọn họ đã không còn đường lui nữa rồi, chỉ có thể xuyên qua cánh rừng đó tìm cách thoát khỏi đám quái vật này.
Bọn họ cứ thế một đường chạy thẳng vào rừng sâu, đám quái vật đen sì kia hung hăng đuổi theo sau.
Chạy một quãng đường dài, hai nam chính cũng bắt đầu đuối sức, đặc biệt là Dạ Phong vì hắn ta còn phải bế theo nữ chính. Tốc độ của hai người giảm dần còn tốc độ của đám quái vật phía sau không những không giảm xuống thậm chí còn tăng lên.
Chẳng bao lâu ba người bọn họ đã bị những sinh vật kia bao vây ở giữa mà lần bao vây này chắc chắn không dễ thoát như lần bao vây trước.
- Hết chương 30 -
Lâu rồi không ra chương mới có ai còn nhớ đến phế vật tác giả này không ta? Đáng ra chương mới phải có từ thứ 4 rồi cơ nhưng laptop của ta bị hỏng đến hôm nay mới dùng được để đăng chương mới.
Mấy nam chính kia cũng chạy theo phía sau, bất chấp bọn quái vật dưới chân mà chạy.
Đám quái vật đó thấy con mồi chuẩn bị chạy, thi nhau nhe nanh múa vuốt xông về phía nam nữ chính.
Dạ Phong đang bế Dương Linh nên không thể động thủ. Ba nam chính kia dù thân thủ có tốt cỡ nào thì cũng không thể vừa bảo vệ Dạ Phong và Dương Linh, vừa đánh lại đám quái vật đông như kiến cỏ kia được thế nên tên nào tên nấy thương tích đầy mình.
Bọn họ về lại sơn động nhưng không chạy về đường cũ mà tẩu thoát theo một ngã rẽ khác, sau lưng là một đám sinh vật đen thùi lụi đang xông đến như thủy triều.
Trương Tùng là người chạy cuối cùng trong năm người và cũng là người phải chịu nhiều thương thế nhất. Vết thương do xác ướp tạo ra tuy đã tạm thời cầm máu nhưng vì phải chạy trốn nên vết thương vẫn tiếp tục rỉ máu khiến hắn ta mau chóng cạn sạch sức lực.
Xoẹt...
Tiếng móng vuốt xé toạc lớp áo sơ mi vốn đã rách bươm của Trương Tùng vang lên cùng với tiếng gào của sinh vật biến dị.
Ba nam chính còn lại dù muốn cũng không thể quay đầu lại nhìn vì chỉ cần chậm một giây thôi người chết chính là bọn họ. Chỉ có nữ chính, người đang nằm trong lòng Dạ Phong ngoái đầu lại nhìn.
Đằng sau bọn họ chính là cảnh Trương Tùng bị đám sinh vật đó nhảy vào xâu xé đầy máu me dường như đến cả xương cũng chẳng còn.
Tận mắt chứng kiến cảnh đó khiến dạ dày Dương Linh như lộn ngược. Cô ta liên tục nôn khan trong lòng Dạ Phong.
Nhưng còn ai rảnh rỗi để ý đến cô ta nữa, bọn họ chỉ có thể tiếp tục chạy bởi đám quái vật kia đã xử lí xong Trương Tùng và tiếp tục đuổi theo bọn họ.
Đây có thể nói là một kiểu hi sinh của thiên đạo bởi đây không còn là nơi thiên đạo có thể tác oai tác quái nữa. Cùng lắm lão thiên chỉ có thể giảm được chút ít sức mạnh của bọn quái vật này như với đám xác ướp và thêm một chút may mắn cho họ.
Nhưng may mắn thế nào thì may mắn, cuối cùng vẫn phải có một người chết để cầm chân đám quái vật cho bốn người kia có thời gian chạy thoát và Trương Tùng chính là kẻ bị chọn.
Bốn người kia tiếp tục chạy đến một nơi có hai ngã rẽ, Lâm Phi không chần chừ liền đề nghị: "Ba người đi hướng kia, tôi sẽ đánh lạc hướng chúng."
"Không được, như vậy quá nguy hiểm!" - Dương Linh giãy giụa nhảy xuống đất muốn ngăn cản Lâm Phi.
Nơi này nguy hiểm như vậy, cô ta đã mất một Trương Tùng, tuyệt đối không thể mất thêm một Lâm Phi nữa.
Lâm Phi không để ý đến Dương Linh mà chạy về một hướng, Dạ Phong cũng phối hợp bế thốc Dương Linh lên chạy về hướng ngược lại mặc cô ta giãy giụa như thế nào.
Lục Duệ Phàm chạy bên cạnh không muốn Dương Linh làm loạn thêm đành lên tiếng trấn tĩnh cô ta: "Dương Linh, bình tĩnh lại. Trong bốn người chúng ta không ai có thân thủ tốt bằng Lâm Phi nên anh ta nhất định sẽ không sao. Còn chuyện của Trương Tùng chỉ là ngoài ý muốn. Trước đó anh ta đã bị thương."
"Nhưng..." Dương Linh rất muốn nói thêm gì đó nhưng nhất thời nghẹn họng nên thôi bởi người cũng đã đi rồi. Lúc này cô ta cũng chỉ có thể tin tưởng vào điều Lục Duệ Phàm vừa nói chứ chẳng thể làm gì khác.
Tuy nhiên, điều bọn họ không ngờ đến nhất đã xảy ra. Đám quái vật đó không hề dễ dụ như vậy. Chúng chia ra làm hai nhánh đuổi theo cả nhóm người nam nữ chính.
Bên phía Lâm Phi, hắn ta dồn mọi sức lực vào để chạy, chạy để cố gắng thoát khỏi đám quái vật khát máu đang chạy theo sau.
Hắn ta cứ chạy như vậy, chạy cho đến khi trước mắt hiện ra vực sâu thăm thẳm.
Lâm Phi hiện tại rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, trước là vực sâu, sau là quái vật chọn bên nào cũng không xong.
Hắn ta hơi ngoái đầu nhìn về phía sau, mắt thấy đám quái vật đang chuẩn bị đuổi đến bèn đánh liều nhảy xuống vực.
Thà chết dưới đáy vực còn hơn chết vì bị đám quái vật dị hợm này ăn thịt.
...
Còn ba người kia lại không gặp vực thẳm gì hết, đón chờ bọn họ là cánh rừng đang buổi đêm như một con quái vật há to cái miệng đen ngòm của nó ra đón bọn họ vào.
Nhưng cánh rừng kia dù có là quái vật thật đi chăng nữa thì bọn họ vẫn phải vào bởi nếu bọn họ đã không còn đường lui nữa rồi, chỉ có thể xuyên qua cánh rừng đó tìm cách thoát khỏi đám quái vật này.
Bọn họ cứ thế một đường chạy thẳng vào rừng sâu, đám quái vật đen sì kia hung hăng đuổi theo sau.
Chạy một quãng đường dài, hai nam chính cũng bắt đầu đuối sức, đặc biệt là Dạ Phong vì hắn ta còn phải bế theo nữ chính. Tốc độ của hai người giảm dần còn tốc độ của đám quái vật phía sau không những không giảm xuống thậm chí còn tăng lên.
Chẳng bao lâu ba người bọn họ đã bị những sinh vật kia bao vây ở giữa mà lần bao vây này chắc chắn không dễ thoát như lần bao vây trước.
- Hết chương 30 -
Lâu rồi không ra chương mới có ai còn nhớ đến phế vật tác giả này không ta? Đáng ra chương mới phải có từ thứ 4 rồi cơ nhưng laptop của ta bị hỏng đến hôm nay mới dùng được để đăng chương mới.