Đi đến vũ trường đó phải mất 1 khoảng thời gian khá dài, nó bước xuống có chút loạng choạng vì dù có uống thốc chống say xe đi nữa nó vẫn cảm thấy khó chịu may sao Nhật kịp đỡ nó.
- em ổn chứ? - Nhật có vẻ lo lắng.
- ừ không sao. Ta vào thôi.
Nói rồi nó cùng Nhật đi vào.
Hắn ở trong xe nhìn cảnh đó mà cứ nghĩ nó phản kháng nhưng lại bị Nhật ôm dỗ dành dụ dỗ khiến hắn sôi máu hơn. Nhanhchóng giả tiền bác tài sế hắn vội chạy vô trong.
Nó và Nhật vô trong tiếng nhạc sập sình khiến nó hơi nhíu mày, còn với Nhật, Nhậtkhông hẳn đến đây chỉ 1 lần.
- mau tìm Hà. Anh sợ lão đó sẽ làm gì cô ấy - hắn ghé sát tai nó nói vì nhạc quá lớn.
Nó không đáp chỉ gật đầu.
Hắn vừa vào đã thấy cảnh Nhật " hôn " nó thì máu nóng dồn hết lên não, muốn bay lại cho Nhật 1 cú đấm nhưng nghĩ lại lại thôi, chỉ tập chung gián măt vào nó và Nhật.
Nó và Nhật nhìn quanh quán cuối cùng cũng thấy ả, ả đang nhảy cùng 1 người đàn ông tầm tuổi ba nó, khuôn mặt hiện dõ sự dục vọng đang dâng lên đến đỉnh điểm. Bằng chứng là hắn ta đang đưa tay vào trong váy của ả mà làm loạn, ả chỉ biếtcắn môi chịu trận nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường. Nhật nhìn cảnh đó mà muốn lao ngay vào cho tên già kia 1 trận nhưng lại bịnó ngăn cản và kéo đến gần chỗ đó nhảy cùng. Tuy là lần đầu đến đây và nhảy nhưng nó lại nhảy rất đẹp vì nó có năng khiếu nhảy rất giỏi, Nhật có đi rồi nhảy rồi lên cũng không kém. Cố ý đi lại gần cho ả nhìn thấy và khẽ nháy mắt cho ả. Nhưng ả khi nhìn thấy nó thì xanh mặt sợ hãi, biết được điều đó Nhật khẽ gật đầu ý nói an toàn thì ả mới bớt sợ và khẽ cắn vào tai người đàn ông kia vẻ lẳng lơ hỏi chuyện.
- kìa anh. Đây là nơi đông người. Anh làm vậy um...... - ả lấp lửng.
- haha... không sao. Ở đây như vậy là bình thường. Lâu không gặp có vẻ em xinh và càng hấp dẫn hơn đó. - người đàn ông không những không buông tha mà còn bóp mạnh mông ả khiến ả phải chồm người lên.
- em sẽ chiều anh nhưng ở đây không tiện.
Mà kế hoạch tiếp theo là gì vậy anh? -ả dẫn dụ.
- haha.... cuối tuần này sẽ chấm hết kế hoạch đó. Em chuẩn bị về làm phu nhân của Hợp đại gia này đi... um.... - lão cười sảng khoái rồi hôn ả đến điên cuồng.
Nhật và nó ở gần lên nghe cũng khá dõ, Nhật như muốn cầm dao đâm chết lão dê già kia nhưng đều bị nó cản lại.
Bỗng đôi mắt ả chợn trừng kinh ngạc có chút hoảng vội đẩy lão già kia ra nói.
- chết. Tên Thành cũng đến đây. Ta đi thôi. Em sợ sẽ bị lộ - ả nói to cố để Nhật và nó nghe và cả lão kia nghe.
Nghe vậy lão lập tức buông tay ra và đẩy đẩy ả đi vào đám đông và chuồn lẹ. Nhật và nó nghe vậy liền nhíu mày và cũng làm theo cách lão già kia làm mà lẩn đi.
Hắn ở bên này chỉ nhìn nó cho lên không để ý thấy ả mà ả lại bị cái tướng to con củalão già kia che mất lên không nhìn thấy. Tay xiết chặt li rượu như muốn vỡ lát, nó đang nhảy rất hăng say, cả người như dựacả vào Nhật đã vậy mấy tên con trai nhảy bên ngoài còn nhìn nó thèm thuồng cố ý sô đẩy mà chạm vào người nó. Bỗng thấy Nhật có ý đẩy nó đi đâu đó hắn liền lao đếnkéo tay nó lại và đấm cho Nhật 1 cú đau điếng. Nhờ sự va chạm đó mà tiếng nhạc cũng tắt và mọi ánh mắt đổ dồn vào bọn nó.
- tên khốn. Mày muốn dẫn cô ấy đi đâu hả? - hắn túm cổ áo Nhật sốc lên.
Do lo cho ả bị lão già kia dẫn đi và làm gì đó Nhật cũng nóng lòng hất tay hắn ra và kéo nó đi không thèm để ý đến hắn.
Hắn không dễ để Nhật đi liền kéo tay nó lạiôm chặt vào lòng.
- mày không nghe tao nói gì sao? Mày định hại cuộc đời cô ấy như lần trước đúngkhông? - hắn trừng mắt quát.
- anh điên à? Tôi đi đâu làm gì là quyền tôi. Tôi làm gì là quyền tôi. Thân tôi tôi tự lo. Phiền anh đừng đụng vô chuyện riêng của tôi - nó tức giận đẩy hắn ra và quát- em nói gì? Anh đang lo cho em đó. Em không nhớ tên khốn này đã làm gìvem trước đây sao? - hắn tức giận túm chặt 2 vai nó.
- buông ra. Anh điên rồi. Tôi hiện tại chấp nhận mọi chuyện và chao thân cho anh ấy như vậy là được rồi chứa gì? Giờ để yên cho tôi đi - nó vùng vẫy ra khỏi tay hắn vì nó cũng lo cho ả và cũng biết nòng Nhật đang nóng như thế nào.
- tôi không cho phép. Em là người yêu của tôi và em chỉ là của riêng tôi - đôi mắt hắn long lên đáng sợ.
- người yêu? Anh có nhầm không? Nhớ kĩ đi, anh chính là người người nói lời chia tay bây giờ anh lấy gì mà cấm tôi? - nó tức không kém.
- anh không cần biết. Anh còn yêu em rất nhiều vì thế anh không muốn em đi cùng ai hết. Anh không cho phép. Chỉ cần em tha thứ anh sẽ bù đắp lại cho em - hắn nhưkhông còn bình tĩnh.
- anh im cho tôi. Còn yêu thì đã sao? Chả nói lên cái gì cả. Cho dù còn yêu anh nhưng tôi sẽ không bao giờ tha thứ vì chính anh nói lời từ bỏ. Nghe những gì anh nói mà tôi muốn cười vào mặt ah và tặng anh 1 câu: anh có tư cách gì cấm tôi.
Nhớ cho kĩ nhũng gì tôi nói. Nói ít hiểu nhiều giùm tôi đi. Giờ phiền anh buông ra -nó hất tay hắn ra và cùng Nhật quay đi để lại hắn thất thần phía sau.
Nó và Nhật vội chạy ra ngoài thì đã không thấy ả và lão già kia đâu, Nhật tức giận đấm tay trong không khí như muốn chút giận mồm chửi- chế tiệt khốn nạn.
- mau vào xe hỏi bác Phúc - nó vội nói và chạy lại lại xe bác Phúc đậu ngay đó.
- bác, bác.... bác có thấy 1 cô gái cao khoảng 1m7 vận bộ váy hồng đi cùng 1 người trung niên cao tầm bằng cô ấy mặc bộ vets đen đi ra không ạ? - nó hỏi dồn.
- có. Nhưng sao hả cháu -bác suy nghĩ 1 lúc rồi trả lời.
- vậy họ đi lối nào hả bác - Nhật vội hỏi.
- hướng đó - bác khó hiểu chỉ tay vô hướngngược lại.
- vậy. Mau. Mau cho xe đuổi theo giúp chau - Nhật và nó vội lên xe nói gấp.
Bác không hiểu lên cũng đi theo lời bọn nónói.
- bác còn nhớ xe đó nhìn ra sao không bác? - nói vội hỏi.
- có mang máng. Để ta xem - bác vừa lái xe vừa nhìn quanh tìm kiếm.
Nó và Nhật chông chờ vào bác.
Đi được 1 lúc thì bác lắc đầu.
- ta không thấy chiếc xe đó. Có lẽ đã đi theo hướng khác hay táp vào đâu đó rồi.
Nhật nghe vậy bất lực dựa người vào ghế mắt nhắm lại, tay xiết chặt.
- có gì sao cháu? - bác thấy biểu hiện của Nhật liền hỏi.
- không có gì đâu bác chỉ là đó là bạn cháubị ba cô ấy bắt về. Sợ bị sao lên bọn cháu mới có ý đuổi theo - nó bịa chuyện.
- thôi bác cho xe về đi bác - nó nói thêm.
- ừ.
- không sao đâu. Chị ấy sẽ không sao - nó nắm chặt tay trấn an.
Nhật nghe nó nói bống ôm chầm lấy nó rồikhóc như đứa trẻ.
- anh vô dụng lắm đúng không! Đến người con gái mình yêu cũng không bảo vệ được.
- không có. Anh đừng nghĩ vậy. Anh làm vậy là được rồi - nó vỗ vai Nhật an ủi.
- không phải. Anh rất vô dụng - Nhật phủ định.
Nó không biết sao chỉ biết vỗ vai an ủi mặccho Nhật khóc ướt vai áo.
Còn hắn, hắn như chết lặng trước những gì nó nói, nó không chịu tha thứ cho hắn, là hắn đã thực sự sai và hắn đã mất nó mãimãi. Hắn đau, đau lắm, hắn phải làm sao bây giờ? Vì 1 phút không suy nghĩ mà hắn đã tổn thương nó. Nó nói phải, chính hắn là người nói câu chia tay giờ hắn có tư cách gì mà cấm nó, quan tâm nó đây? Thẫn thờ hắn đi về nhà.
♢○♤●♤♡●《●♢○♢¤⊙♤○♡●》¤⊙♢○♧《⊙《●♡¡●》°》○♢Vừa về đến cổng nhà cũng là lúc có 1 chiếc ô tô đỗ lại ngay đó, hắn nhíu mày tò mò nhìn thì ả bước ra,bên cửa bên cạnh là1 người đàn ông trung niên vận bộ vets sang trọng.
- chào cháu. Cháu có phải Thành người yêu của con bé Hà nhà bác không? - hắn ta giả bộ cười nói.
- dạ.... xin hỏi bác là ai ạ? - hắn cau mày rồi đáp lại cho phải phép.
- à ta là ba của Hà - lão nói.
- ba? - hắn nhíu mày. Hắn quen Hà lâu rồi sao hắn không biết đây là ba ả.
- à ta là ba nuôi - ông ta vội đáp.
- à dạ vâng. - hắn gật gù.
- ừ. Trăm sự nhờ cháu chăm sóc con bé. Giờ cơ thể nó rất yếu. - ông ta giả bộ đau buồn đi lại ôm ả khiến ả phải nổi 1 trận da gà.
- vâng. Cháu biết. À mời bác vô nhà - hắn nhớ ra gì đó vội mời gọi.
- thôi. Tối rồi ta về cho con bé còn nghỉ ngơiông ta nói.
- à vậy bác về thoang thả - hắn cúi đầu.
- ừ chào cháu. Chào con gái - ông ta đi lại ôm ả lần nữa còn có tình xiết chặt eo ả làmả có chút sợ.
- ơ dạ chào ba - ả ú ớ đáp.
Khi xe lão vừa khuất thì xe của Nhật cũng vừa đỗ lại cách cổng nhà hắn 1 đoạn khá xa
- em ổn chứ? - Nhật có vẻ lo lắng.
- ừ không sao. Ta vào thôi.
Nói rồi nó cùng Nhật đi vào.
Hắn ở trong xe nhìn cảnh đó mà cứ nghĩ nó phản kháng nhưng lại bị Nhật ôm dỗ dành dụ dỗ khiến hắn sôi máu hơn. Nhanhchóng giả tiền bác tài sế hắn vội chạy vô trong.
Nó và Nhật vô trong tiếng nhạc sập sình khiến nó hơi nhíu mày, còn với Nhật, Nhậtkhông hẳn đến đây chỉ 1 lần.
- mau tìm Hà. Anh sợ lão đó sẽ làm gì cô ấy - hắn ghé sát tai nó nói vì nhạc quá lớn.
Nó không đáp chỉ gật đầu.
Hắn vừa vào đã thấy cảnh Nhật " hôn " nó thì máu nóng dồn hết lên não, muốn bay lại cho Nhật 1 cú đấm nhưng nghĩ lại lại thôi, chỉ tập chung gián măt vào nó và Nhật.
Nó và Nhật nhìn quanh quán cuối cùng cũng thấy ả, ả đang nhảy cùng 1 người đàn ông tầm tuổi ba nó, khuôn mặt hiện dõ sự dục vọng đang dâng lên đến đỉnh điểm. Bằng chứng là hắn ta đang đưa tay vào trong váy của ả mà làm loạn, ả chỉ biếtcắn môi chịu trận nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường. Nhật nhìn cảnh đó mà muốn lao ngay vào cho tên già kia 1 trận nhưng lại bịnó ngăn cản và kéo đến gần chỗ đó nhảy cùng. Tuy là lần đầu đến đây và nhảy nhưng nó lại nhảy rất đẹp vì nó có năng khiếu nhảy rất giỏi, Nhật có đi rồi nhảy rồi lên cũng không kém. Cố ý đi lại gần cho ả nhìn thấy và khẽ nháy mắt cho ả. Nhưng ả khi nhìn thấy nó thì xanh mặt sợ hãi, biết được điều đó Nhật khẽ gật đầu ý nói an toàn thì ả mới bớt sợ và khẽ cắn vào tai người đàn ông kia vẻ lẳng lơ hỏi chuyện.
- kìa anh. Đây là nơi đông người. Anh làm vậy um...... - ả lấp lửng.
- haha... không sao. Ở đây như vậy là bình thường. Lâu không gặp có vẻ em xinh và càng hấp dẫn hơn đó. - người đàn ông không những không buông tha mà còn bóp mạnh mông ả khiến ả phải chồm người lên.
- em sẽ chiều anh nhưng ở đây không tiện.
Mà kế hoạch tiếp theo là gì vậy anh? -ả dẫn dụ.
- haha.... cuối tuần này sẽ chấm hết kế hoạch đó. Em chuẩn bị về làm phu nhân của Hợp đại gia này đi... um.... - lão cười sảng khoái rồi hôn ả đến điên cuồng.
Nhật và nó ở gần lên nghe cũng khá dõ, Nhật như muốn cầm dao đâm chết lão dê già kia nhưng đều bị nó cản lại.
Bỗng đôi mắt ả chợn trừng kinh ngạc có chút hoảng vội đẩy lão già kia ra nói.
- chết. Tên Thành cũng đến đây. Ta đi thôi. Em sợ sẽ bị lộ - ả nói to cố để Nhật và nó nghe và cả lão kia nghe.
Nghe vậy lão lập tức buông tay ra và đẩy đẩy ả đi vào đám đông và chuồn lẹ. Nhật và nó nghe vậy liền nhíu mày và cũng làm theo cách lão già kia làm mà lẩn đi.
Hắn ở bên này chỉ nhìn nó cho lên không để ý thấy ả mà ả lại bị cái tướng to con củalão già kia che mất lên không nhìn thấy. Tay xiết chặt li rượu như muốn vỡ lát, nó đang nhảy rất hăng say, cả người như dựacả vào Nhật đã vậy mấy tên con trai nhảy bên ngoài còn nhìn nó thèm thuồng cố ý sô đẩy mà chạm vào người nó. Bỗng thấy Nhật có ý đẩy nó đi đâu đó hắn liền lao đếnkéo tay nó lại và đấm cho Nhật 1 cú đau điếng. Nhờ sự va chạm đó mà tiếng nhạc cũng tắt và mọi ánh mắt đổ dồn vào bọn nó.
- tên khốn. Mày muốn dẫn cô ấy đi đâu hả? - hắn túm cổ áo Nhật sốc lên.
Do lo cho ả bị lão già kia dẫn đi và làm gì đó Nhật cũng nóng lòng hất tay hắn ra và kéo nó đi không thèm để ý đến hắn.
Hắn không dễ để Nhật đi liền kéo tay nó lạiôm chặt vào lòng.
- mày không nghe tao nói gì sao? Mày định hại cuộc đời cô ấy như lần trước đúngkhông? - hắn trừng mắt quát.
- anh điên à? Tôi đi đâu làm gì là quyền tôi. Tôi làm gì là quyền tôi. Thân tôi tôi tự lo. Phiền anh đừng đụng vô chuyện riêng của tôi - nó tức giận đẩy hắn ra và quát- em nói gì? Anh đang lo cho em đó. Em không nhớ tên khốn này đã làm gìvem trước đây sao? - hắn tức giận túm chặt 2 vai nó.
- buông ra. Anh điên rồi. Tôi hiện tại chấp nhận mọi chuyện và chao thân cho anh ấy như vậy là được rồi chứa gì? Giờ để yên cho tôi đi - nó vùng vẫy ra khỏi tay hắn vì nó cũng lo cho ả và cũng biết nòng Nhật đang nóng như thế nào.
- tôi không cho phép. Em là người yêu của tôi và em chỉ là của riêng tôi - đôi mắt hắn long lên đáng sợ.
- người yêu? Anh có nhầm không? Nhớ kĩ đi, anh chính là người người nói lời chia tay bây giờ anh lấy gì mà cấm tôi? - nó tức không kém.
- anh không cần biết. Anh còn yêu em rất nhiều vì thế anh không muốn em đi cùng ai hết. Anh không cho phép. Chỉ cần em tha thứ anh sẽ bù đắp lại cho em - hắn nhưkhông còn bình tĩnh.
- anh im cho tôi. Còn yêu thì đã sao? Chả nói lên cái gì cả. Cho dù còn yêu anh nhưng tôi sẽ không bao giờ tha thứ vì chính anh nói lời từ bỏ. Nghe những gì anh nói mà tôi muốn cười vào mặt ah và tặng anh 1 câu: anh có tư cách gì cấm tôi.
Nhớ cho kĩ nhũng gì tôi nói. Nói ít hiểu nhiều giùm tôi đi. Giờ phiền anh buông ra -nó hất tay hắn ra và cùng Nhật quay đi để lại hắn thất thần phía sau.
Nó và Nhật vội chạy ra ngoài thì đã không thấy ả và lão già kia đâu, Nhật tức giận đấm tay trong không khí như muốn chút giận mồm chửi- chế tiệt khốn nạn.
- mau vào xe hỏi bác Phúc - nó vội nói và chạy lại lại xe bác Phúc đậu ngay đó.
- bác, bác.... bác có thấy 1 cô gái cao khoảng 1m7 vận bộ váy hồng đi cùng 1 người trung niên cao tầm bằng cô ấy mặc bộ vets đen đi ra không ạ? - nó hỏi dồn.
- có. Nhưng sao hả cháu -bác suy nghĩ 1 lúc rồi trả lời.
- vậy họ đi lối nào hả bác - Nhật vội hỏi.
- hướng đó - bác khó hiểu chỉ tay vô hướngngược lại.
- vậy. Mau. Mau cho xe đuổi theo giúp chau - Nhật và nó vội lên xe nói gấp.
Bác không hiểu lên cũng đi theo lời bọn nónói.
- bác còn nhớ xe đó nhìn ra sao không bác? - nói vội hỏi.
- có mang máng. Để ta xem - bác vừa lái xe vừa nhìn quanh tìm kiếm.
Nó và Nhật chông chờ vào bác.
Đi được 1 lúc thì bác lắc đầu.
- ta không thấy chiếc xe đó. Có lẽ đã đi theo hướng khác hay táp vào đâu đó rồi.
Nhật nghe vậy bất lực dựa người vào ghế mắt nhắm lại, tay xiết chặt.
- có gì sao cháu? - bác thấy biểu hiện của Nhật liền hỏi.
- không có gì đâu bác chỉ là đó là bạn cháubị ba cô ấy bắt về. Sợ bị sao lên bọn cháu mới có ý đuổi theo - nó bịa chuyện.
- thôi bác cho xe về đi bác - nó nói thêm.
- ừ.
- không sao đâu. Chị ấy sẽ không sao - nó nắm chặt tay trấn an.
Nhật nghe nó nói bống ôm chầm lấy nó rồikhóc như đứa trẻ.
- anh vô dụng lắm đúng không! Đến người con gái mình yêu cũng không bảo vệ được.
- không có. Anh đừng nghĩ vậy. Anh làm vậy là được rồi - nó vỗ vai Nhật an ủi.
- không phải. Anh rất vô dụng - Nhật phủ định.
Nó không biết sao chỉ biết vỗ vai an ủi mặccho Nhật khóc ướt vai áo.
Còn hắn, hắn như chết lặng trước những gì nó nói, nó không chịu tha thứ cho hắn, là hắn đã thực sự sai và hắn đã mất nó mãimãi. Hắn đau, đau lắm, hắn phải làm sao bây giờ? Vì 1 phút không suy nghĩ mà hắn đã tổn thương nó. Nó nói phải, chính hắn là người nói câu chia tay giờ hắn có tư cách gì mà cấm nó, quan tâm nó đây? Thẫn thờ hắn đi về nhà.
♢○♤●♤♡●《●♢○♢¤⊙♤○♡●》¤⊙♢○♧《⊙《●♡¡●》°》○♢Vừa về đến cổng nhà cũng là lúc có 1 chiếc ô tô đỗ lại ngay đó, hắn nhíu mày tò mò nhìn thì ả bước ra,bên cửa bên cạnh là1 người đàn ông trung niên vận bộ vets sang trọng.
- chào cháu. Cháu có phải Thành người yêu của con bé Hà nhà bác không? - hắn ta giả bộ cười nói.
- dạ.... xin hỏi bác là ai ạ? - hắn cau mày rồi đáp lại cho phải phép.
- à ta là ba của Hà - lão nói.
- ba? - hắn nhíu mày. Hắn quen Hà lâu rồi sao hắn không biết đây là ba ả.
- à ta là ba nuôi - ông ta vội đáp.
- à dạ vâng. - hắn gật gù.
- ừ. Trăm sự nhờ cháu chăm sóc con bé. Giờ cơ thể nó rất yếu. - ông ta giả bộ đau buồn đi lại ôm ả khiến ả phải nổi 1 trận da gà.
- vâng. Cháu biết. À mời bác vô nhà - hắn nhớ ra gì đó vội mời gọi.
- thôi. Tối rồi ta về cho con bé còn nghỉ ngơiông ta nói.
- à vậy bác về thoang thả - hắn cúi đầu.
- ừ chào cháu. Chào con gái - ông ta đi lại ôm ả lần nữa còn có tình xiết chặt eo ả làmả có chút sợ.
- ơ dạ chào ba - ả ú ớ đáp.
Khi xe lão vừa khuất thì xe của Nhật cũng vừa đỗ lại cách cổng nhà hắn 1 đoạn khá xa