Mọi người đang cổ vũ cho Bách thấy sự việc như vậy liền đông cứng lại mọi hoạt động nhìn hướng Dịu chạy đi và lại nhìn Bách đang thẫn thờ như cái xác không hồnngồi kia mà thấy thương sót. Bọn hắn và bọn nó thấy vậy cũng rất buồn liền đi lại anủi.
- không sao đâu anh. Chắc do bất ngờ quálên nó chưa thể chấp nhận. Có lẽ nó đang suy nghĩ - nó đi lại vỗ vai Bách an ủi.
- phải đó. Anh đừng nhụt chí - Lộc cũng anủi khẽ động viên.
-.........
- anh Bách. Anh đ......
- kệ anh ấy. Có lẽ anh ấy cần 1 khoảng yênlặng để bình tâmBỗng Bách bâtn dậy chạy nhanh đi làm bọn nhỏ lo lắng gọi với theo, chưa hết câu liền bị hắn ngăn lại- ờ có lẽ vậy. Ta vào lớp thôi - Hữu lên tiếng và cả đám ủ rũ kéo nhau vô lớp.
Vô lớp không thấy Dịu bọn nó lo lắng lắm đã vậy Bách cũng không thấy luôn làm bọnnó không thể tập trung học hết 2 tiết cuối.
Về Dịu, cô nhất thời không biết làm sao, Bách làm vậy cô thật sự rất cảm động, cô ngay lúc đó muốn ôm chầm lấy anh mà nhận lời nhưng lại nghĩ đến cảnh nó ngã từtrên cầu thang xuống đầu đầy máu rồi lại sự việc cô được biết rằng nó xém bị đâm chết liền sợ hãi không giám nhận lời mà chỉ biết bật khóc mà chạy đi. Cô yêu anh nhiều lắm nhưng cũng sợ sự việc đó rất nhiều, có hay không cô làm vậy là đúng? Nhìn anh đau đớn tuyệt vọng thì con tim cô cũng như không thể chịu được mà rỉ máu nhưng nhìn bạn mình vì mình mà như vậy thì cô cũng không đủ can đảm để đứng nhìn 1 lần nữa. Cô phải làm sao? Cô rất yêu anh và cô cũng rất yêu nó ( nó là yêu quá chứ k có yêu đương nha).... có cứvậy bó gối ngồi ở gơc nhà mà đau đớn khóc thành tiếng.
Anh sau khi chạy khỏi chỗ đó thì cũng lấy xe phi thẳng về nhà ngồi tại 1 góc lốc từng ngụm rượu cay sè và khói thuốc trắng mờ ảo lan tỏa khắp căn phòng. Dịu có biết không? Người Bách yêu chính là cô, Dịu có hiểu không? Người anh thương cũng chính là cô, vậy mà sao cô không chịu thấu cho anh? Mối tình đầu con đang dang dở, vẫn còn in sâu trong tiềm thức vậy sao cô không hiểu cho anh? Anh nhớ,anh nhớ cô nhiều lắm và điều đó là sự thật. Lỗi do anh, tất cả do anh lên khiến mối tình đó không còn tha thiết, nhưng anh vẫn muốn cho cô biết tình yêu anh dành cho cô vẫn vậy không hề sút giảm đi 1 chút nào. Anh mãi yêu cô như vậy không hề lừa dối hay có ý yêu thêm cô gái nào khác. Hít thật sâu điếu thuốc lá trên tay anh miên man suy nghĩ, lốc ngụm rượu làm tâm anh thêm nặng lề. Tại sao cô không chịu cho anh 1 cơ hội? Tại sao cô lại nhẫn tâm và ngốc đến lỗi để trái tim củacả 2 phải tan nát? Ờ vì ai? Vì ai? Cũng vì anh, vì anh khiến cho cô tổn thương đến như vậy. Không có cô bên cạnh thật sự mà nói thì đối với anh rất là trống trải..... lốc cạn trai rượu anh loạng choạng đứng dậy rồi đi ra khỏi nhà.
Trời đang mưa rất to nhưng anh vẫn mặc kệ mà đi ra ngoài, từng hạt mưa nặng chĩutạt thẳng vào mặt anh thật rát thật đau nhưng anh mặc kệ, anh vẫn đi từng bước trên con đường đến nhà Dịu, đi chầm chậm rồi bước chân bỗng nhanh dần, nhanh dần và thành chạy, anh chạy, chạy thật nhanh đến nhà Dịu.
Đến cổng anh đập mạnh tay vào cổng và hét to- Dịu à. Mở cửa cho anh. Xin em, xin em nghe anh nói. Xin em hãy tin anh và tha thứ cho anh 1 lần. Dịu à. Em có trong đó không? Dịu... Dịu.... - anh la lớn rồi không ai trả lời, tuyệt vọng anh bám vài xong sắt trên cổng và trượt người quỳ xuống trước cổng khóc nấc.
Cuộc sống không như ta mong vì anh đã sai để con tim cô lạnh giá, cầu mong cho cô quên đi và tha thứ cho anh lỗi lầm ngày trước.
Cô trong nhà đang khóc nấc từng hồi thì nghe giọng anh la lớn đầy đau khổ ngoài cổng liền giật mình đứng dậy nhìn qua bancông phòng xuống dưới nhìn anh. Nhìn anh đau đớn tuyệt vọng tim cô như se lại đau buốt, ôm chặt miệng để không bật ra tiếng khóc, dựa lưng vô tường, người như không có lực và trượt xuống khóc lên từng hồi đau đớn.
- Dịu... em có nghe anh nói không? Anh xin lỗi. Xin em tha thứ cho anh 1 lần. Tình yêu anh không hề đổi thay chỉ mong 1 lần tha thứ. Xin em, xin em cho anh 1 cơ hội.... hức,.
,,,, xin em....
Anh 1 lần nữa ngẩng đầu la lớn rồi lại khóc nấc đầy đau đớn, giọng nhỏ dần.
Cô bên trong chịu không được mà hét- anh về đi. Tôi không muốn thấy mặt anh nữa. Anh về đi.... hức.. xin anh... về đi....
Anh bên ngoài nghe được tiếng cô liền vui 1 cách lạ thường, đứng bật dậy nhìn lên phòng cô la lớn.
- Dịu... em ở trong đó đúng không? Em nghe anh nói đi. Xin em, xin em cho anh 1cơ hôi. Anh hứa sẽ không để việc đó sảy ra 1 lần nào nữa. Xin em, thiếu em anh không thể sống.
Dịu bên tren chỉ biết ôm chặt miệng để không bật ra tiếng khóc, đôi mắt đẫm lệ nhìn ra ngoài, trời đang mưa rất lớn. Những hạt mưa rào rào chút xuống như cùng cô và anh chịu đựng lỗi đau. Nhìn anh đang đứng dưới kia với chiếc sơ mi mỏng mặc cho những hạt mưa tạt vào người, những cơn gió lạnh vô tình thổi qua, môi anh đã nhợt nhạt đi rất nhiều nhưng vẫn cố đứng đó nhìn vào chờ đợi làm tim cô lại rung lên xót xa.
- không sao đâu anh. Chắc do bất ngờ quálên nó chưa thể chấp nhận. Có lẽ nó đang suy nghĩ - nó đi lại vỗ vai Bách an ủi.
- phải đó. Anh đừng nhụt chí - Lộc cũng anủi khẽ động viên.
-.........
- anh Bách. Anh đ......
- kệ anh ấy. Có lẽ anh ấy cần 1 khoảng yênlặng để bình tâmBỗng Bách bâtn dậy chạy nhanh đi làm bọn nhỏ lo lắng gọi với theo, chưa hết câu liền bị hắn ngăn lại- ờ có lẽ vậy. Ta vào lớp thôi - Hữu lên tiếng và cả đám ủ rũ kéo nhau vô lớp.
Vô lớp không thấy Dịu bọn nó lo lắng lắm đã vậy Bách cũng không thấy luôn làm bọnnó không thể tập trung học hết 2 tiết cuối.
Về Dịu, cô nhất thời không biết làm sao, Bách làm vậy cô thật sự rất cảm động, cô ngay lúc đó muốn ôm chầm lấy anh mà nhận lời nhưng lại nghĩ đến cảnh nó ngã từtrên cầu thang xuống đầu đầy máu rồi lại sự việc cô được biết rằng nó xém bị đâm chết liền sợ hãi không giám nhận lời mà chỉ biết bật khóc mà chạy đi. Cô yêu anh nhiều lắm nhưng cũng sợ sự việc đó rất nhiều, có hay không cô làm vậy là đúng? Nhìn anh đau đớn tuyệt vọng thì con tim cô cũng như không thể chịu được mà rỉ máu nhưng nhìn bạn mình vì mình mà như vậy thì cô cũng không đủ can đảm để đứng nhìn 1 lần nữa. Cô phải làm sao? Cô rất yêu anh và cô cũng rất yêu nó ( nó là yêu quá chứ k có yêu đương nha).... có cứvậy bó gối ngồi ở gơc nhà mà đau đớn khóc thành tiếng.
Anh sau khi chạy khỏi chỗ đó thì cũng lấy xe phi thẳng về nhà ngồi tại 1 góc lốc từng ngụm rượu cay sè và khói thuốc trắng mờ ảo lan tỏa khắp căn phòng. Dịu có biết không? Người Bách yêu chính là cô, Dịu có hiểu không? Người anh thương cũng chính là cô, vậy mà sao cô không chịu thấu cho anh? Mối tình đầu con đang dang dở, vẫn còn in sâu trong tiềm thức vậy sao cô không hiểu cho anh? Anh nhớ,anh nhớ cô nhiều lắm và điều đó là sự thật. Lỗi do anh, tất cả do anh lên khiến mối tình đó không còn tha thiết, nhưng anh vẫn muốn cho cô biết tình yêu anh dành cho cô vẫn vậy không hề sút giảm đi 1 chút nào. Anh mãi yêu cô như vậy không hề lừa dối hay có ý yêu thêm cô gái nào khác. Hít thật sâu điếu thuốc lá trên tay anh miên man suy nghĩ, lốc ngụm rượu làm tâm anh thêm nặng lề. Tại sao cô không chịu cho anh 1 cơ hội? Tại sao cô lại nhẫn tâm và ngốc đến lỗi để trái tim củacả 2 phải tan nát? Ờ vì ai? Vì ai? Cũng vì anh, vì anh khiến cho cô tổn thương đến như vậy. Không có cô bên cạnh thật sự mà nói thì đối với anh rất là trống trải..... lốc cạn trai rượu anh loạng choạng đứng dậy rồi đi ra khỏi nhà.
Trời đang mưa rất to nhưng anh vẫn mặc kệ mà đi ra ngoài, từng hạt mưa nặng chĩutạt thẳng vào mặt anh thật rát thật đau nhưng anh mặc kệ, anh vẫn đi từng bước trên con đường đến nhà Dịu, đi chầm chậm rồi bước chân bỗng nhanh dần, nhanh dần và thành chạy, anh chạy, chạy thật nhanh đến nhà Dịu.
Đến cổng anh đập mạnh tay vào cổng và hét to- Dịu à. Mở cửa cho anh. Xin em, xin em nghe anh nói. Xin em hãy tin anh và tha thứ cho anh 1 lần. Dịu à. Em có trong đó không? Dịu... Dịu.... - anh la lớn rồi không ai trả lời, tuyệt vọng anh bám vài xong sắt trên cổng và trượt người quỳ xuống trước cổng khóc nấc.
Cuộc sống không như ta mong vì anh đã sai để con tim cô lạnh giá, cầu mong cho cô quên đi và tha thứ cho anh lỗi lầm ngày trước.
Cô trong nhà đang khóc nấc từng hồi thì nghe giọng anh la lớn đầy đau khổ ngoài cổng liền giật mình đứng dậy nhìn qua bancông phòng xuống dưới nhìn anh. Nhìn anh đau đớn tuyệt vọng tim cô như se lại đau buốt, ôm chặt miệng để không bật ra tiếng khóc, dựa lưng vô tường, người như không có lực và trượt xuống khóc lên từng hồi đau đớn.
- Dịu... em có nghe anh nói không? Anh xin lỗi. Xin em tha thứ cho anh 1 lần. Tình yêu anh không hề đổi thay chỉ mong 1 lần tha thứ. Xin em, xin em cho anh 1 cơ hội.... hức,.
,,,, xin em....
Anh 1 lần nữa ngẩng đầu la lớn rồi lại khóc nấc đầy đau đớn, giọng nhỏ dần.
Cô bên trong chịu không được mà hét- anh về đi. Tôi không muốn thấy mặt anh nữa. Anh về đi.... hức.. xin anh... về đi....
Anh bên ngoài nghe được tiếng cô liền vui 1 cách lạ thường, đứng bật dậy nhìn lên phòng cô la lớn.
- Dịu... em ở trong đó đúng không? Em nghe anh nói đi. Xin em, xin em cho anh 1cơ hôi. Anh hứa sẽ không để việc đó sảy ra 1 lần nào nữa. Xin em, thiếu em anh không thể sống.
Dịu bên tren chỉ biết ôm chặt miệng để không bật ra tiếng khóc, đôi mắt đẫm lệ nhìn ra ngoài, trời đang mưa rất lớn. Những hạt mưa rào rào chút xuống như cùng cô và anh chịu đựng lỗi đau. Nhìn anh đang đứng dưới kia với chiếc sơ mi mỏng mặc cho những hạt mưa tạt vào người, những cơn gió lạnh vô tình thổi qua, môi anh đã nhợt nhạt đi rất nhiều nhưng vẫn cố đứng đó nhìn vào chờ đợi làm tim cô lại rung lên xót xa.