Mọi việc cứ vậy chôi qua từng ngày, từng ngày êm đềm và hạnh phúc, nhưng xen vào đó cũng có 1 số rắc rối làm bọn hắn cóchút phiền não. Bố mẹ bọn hắn đã gọi chobọn hắn trở về nhưng vì bọn nó lên bọn hắn vẫn rất lưỡng lự không muốn rời. Hômnay cũng vậy bon hắn đang học thì bị bố mẹ mình gọi, sau khi nghe máy về xong mặt bọn hắn có vẻ trầm tư mệt mỏi. Bọn nó biết nhưng có lẽ bọn nó cần cho bọn hắn 1 chút yên tĩnh.
- tối -Phòng Hữu.
Hữu đang trầm tư ngồi trên giường suy nghĩ gì đó, bố mẹ anh muốn anh trở về vì vụ việc kia đã sử lí xong nhưng anh lại không muốn xa rời người con gai anh yêu, anh có lên nói với nhỏ và cùng nhỏ trở về vù dù sao nhà nhỏ cũng không phải là nghèo? Hay anh không nói và sẽ ở lại đây với nhỏ? Chỉ cần có anh và nhỏ dù ở đâu anh cũng có thể sống được....
- anh suy nghĩ gì vậy? Có gì quan trọng sao? - anh mải suy nghĩ mà không biết nhỏ đã tắm xong và đi ra đứng ngay cạnh anh, đến khi nhỏ lên tiếng anh mới hiaatj mình.
- à... không có gì quan trọng đâu em - anh mỉm cười nhẹ giọng đáp.
Nhỏ biết anh giấu mình liền trèo lên giường nằm xuống cạnh anh, gối đầu lên tay anh, ôm chặt lấy anh mà thủ thỉ- đừng dấu em. Em biết anh đang rất mệt mỏi. Em đã nói nếu lúc anh mệt mỏi hay dựa vào vai em mà.
Nghe nhỏ nói anh cúi xuống nhìn nhỏ đang ngước đôi mắt to tròn trong veo lên nhìn mình thì lòng lại trùng xuống. Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của nhỏ anh nói- ừ. Có chút việc.
- em biết được không? - nhỏ nhẹ hỏi.
Hôn nhẹ lên trán nhỏ anh hỏi- nếu anh nói trong suốt thời gian qua anh đã giấu em 1 việc quan trọng thì em có giận anh không? Em còn yêu anh chứ?Nhỏ nghe xong tim khẽ rung lên 1 hồi sợ hãi, khuôn mặt có chút tái nhợt, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nhỏ nói nhưng không nhìn anh mà cúi đầu lép vào vòm ngực rộng lớn rắn trắc của anh- nếu là việc quan trọng thì để xem nó quan trọng đến mức nào. Anh nói nghe thử - giọng có chút lạnh lạnh nếu để ý khĩ sẽ thấy cả sự run nhẹ trong câu nói.
- anh thực chất không phải con của gia đình này. Anh vì 1 lí do lên phải giả làm con 1 gia đành khác. Giờ mọi việc đã xongbố mẹ ruột anh muốn anh trở về nhưng anh thật sự không muốn xa em. Anh yêu em, anh không thể sống nếu thiếu em - giọng anh có chút run khi nói đến việc anh phải trở về và xa nhỏ.
Nhỏ nghe anh nói thì vừa bất ngờ lại ngạc nhiên ( trược nó có kể vụ nó và hắn cả Hà nhưng không nói vụ bọn hắn là bạn chứ không phải con của gia đình này lên bọn nhỏ không biết) ngước đôi mắt to tròn lên nhìn anh rồi bắt gặp đôi mắt đầy yêu nhưng và nhu tình nhìn mình thì tim lại đậploạn xạ.
- vậy anh có trở về không? - lấy lại bình tĩnh nhỏ hỏi.
- anh không biết. Họ là bố mẹ anh anh không thể bỏ và em là người con gái anh yêu anh cũng không thể bỏ. Cá thiếu nướcsẽ không thể sống, cá thiếu đồ ăn cũng không thể tồn tại. Em có thể cùng anh trở về? - anh yêu thương nhìn nhỏ nói.
- em.... em không biết. Bố mẹ em có thể cho phép sao? - nhỏ có chút bối rối.
- anh sẽ giúp em - anh nhẹ đáp.
- thật sao? - ánh mắt như sáng lên vui mừng hỏi.
Anh không đáp chỉ gật đầu.
- vậy được. Em sẽ theo anh. Bố mẹ anh cần anh và em cũng vậy - nhỏ vui vẻ đáp.
- anh yêu em - anh vui mừng ôm xiết nhỏ nói.
- em cũng vậy. Rất yêu anh - nói rồi nhỏ vươn người đặt lên mối anh 1 nụ hôn phớtNhưng anh lại không đồng ý cho nụ hôn đó vừa chạm môi đã kết thúc liền nhanh tay ôm chặt lấy nhỏ và lật người đặt nhỏ dưới thân mình và nụ hôn đó kéo dài cho đến khi cả 2 đều thiếu khí mới buông. Đôi môi mỏng hồng son của anh tham lam mơn chớn cái cổ trắng mịn của nhỏ rồi xuống đến ngực, cái váy được anh tuột xuống nhẹ nhàng. Người nhỏ như có luồng điện chạy soẹt qua khi đôi môi gợi cảm của anh lướt qua, nhỏ như mờ mịt, mơ màng cùng anh hòa quyện làm 1.
Phòng nó và hắn.
Hắn thật sự rất mệt mỏi, bố mẹ hắn hối hắn rất nhiều, bố mẹ hắn muốn hắn trở về để đi du học nhưng đi thì mất hơn 3 năm, hắn không muốn xa nó, xa người con gái hắn yêu và người con gái ấy cũng rất yêu hắn. Nhưng nếu hắn không đi thì hắn biết bố mẹ hắn sẽ dùng mọi cách để cho hắn phải đi, nếu hắn đi nó ở lại nó có quên hắnkhông? Nó có yêu ai khác không? Hắn sợ điều đó. Tương lai đâu nói trước được điềugì? 3 năm không dài nhưng cũng dủ để cho hắn phát điên lên khi không có nó bên cạnh và trong lúc đó bên nó sẽ có bao người con trai khác tốt hơn hắn, đẹp hơn hắn... như vậy nó sẽ bỏ hắn có đúng không? Nghĩ đến đấy là hắn đã không chịuđược rồi..... hắn đứng trước ban công hóng gió và trầm tư suy nghĩ mà không biết nó vào từ bao giờ và đang đứng nhìn hắn, nhẹ đi lại nó vòng tay ôm hắn từ phía sau khẽ xiết nhẹ khiến hắn giật mình, giọng trong trẻo nhẹ như dòng nước mát cất lên- anh phiền gì sao?Hắn không nói mà chỉ quay lại ôm xiết nó tròng lòng, hắn hận không thể cùng nó quyện vào nhau để không thể cách xa, hắn có lên giết nó để uống máu ăn thịt nó để cả nó và hắn cùng hòa vào nhau như truyện hắn vô tình đọc được trên face không nhỉ? Như vậy thật bệnh hoạn và kinh tởmNhưng vì quá yêu lên mới làm vậy.... hắn cũng có thể làm vậy lắm chứ...
Nó được hắn ôm xiết trong lòng thì thấy ấm áp và an toàn vô cùng, nó biết hắn đang suy nghĩ gì đấy chứ vì 1 lần vô tình nghe thấy cuộc gọi của hắn và mẹ hắn. Nó cũng không đành lòng xa hắn nhưng hắn còn tương lai phía trước, cả cuộc đời số phận của hắn không thể bên nó mãi được, hắn có thể đi du học để tìm kiếm 1 tương lai sáng lạng, nó cũng có thể chờ hắn mà.... nhưng nó biết hắn sợ điều gì và nó buồn vì hắn không tin nó.... việc hắn phải đi nó cũng dự trù được sau vụ việc hắn bị bắt cóc rồi nhưng không nghĩ nó lại đến nhanh như vậy... nhưng không sao, đến nhanh còn hơn đến chậm, hắn có thể đi và nó nhất định sẽ chờ. Nhưng nó buồn việc vì sao hắn không nói cho nó biết sự thật, nó không đủ tin tưởng để hắn chia sẻsao? Thật buồn, có chút thất vọng. Ôm xiết lại hắn giọng nó nhẹ như làn gió lướt qua, trong veo mát lạnh- đừng suy nghĩ nhiều. Anh chỉ cần biết em luôn yêu anh và sẽ đợi anh cho dù bao lâu đi nữa. - nó nói như vẻ để hắn yên tâm đi tìm tương lai tốt đẹpHắn đang trầm ngâm suy nghĩ thì nghe giọng nói của nó thì có chút giật mình khẽ cúi nhìn người con gái nhỏ bé đang rúc trong lòng hắn. Nhíu mày hắn có chút nghi ngờ, nó nói vậy là có ý gì? Không nhẽnó biết mọi việc? Người con gái này có bao nhiêu tài mà hắn không biết? Định mởmiệng hỏi nó thì lời chưa thốt đã bị đôi môiđỏ hồng kia chăn lại. Nhón chân hôn nhẹ qua môi hắn như chuồn chuồn chạm nướcrồi rời đi- đừng nghĩ lung tung. Em nói vậy là chờ anh đi đại học đó. Mà nhớ học ngành gì nó nhanh nhanh nha. Đừng học y, lâu lắm, lúc đó em thành bà cô già rồi - nó vội chặn câu nói của hắn lại nhanh chóng kiếm cớ chọc ghẹo.
Nghe nó nói vậy hắn lại bật người, người con gái này thật khiến người ta không thể không yêu. Ngắt nhẹ mũi nhỏ xinh của nó hắn cưng chiều- anh biết rồi thưa bà xã. Anh yêu bà xã nhiều lắm đó. - hắn cúi xuống kề chán mình vào chán nó, mũi chạm mũi và phả hơi thở bạc hà quyến rũ.
- ừ. Em cũng yêu anh không ít nha. - nó cười tươi đáp lại. Vòng tay xiết chặt hơn.
- ưm..
, - nó định nói gì đó thì đã bị hắn ngậm lấy đôi môi mỏng đỏ hồng quyến rũ của mình rồi.
Ôm xiết chặt lấy nó hắn như muốn nó dính chặt vô người mình, bờ ngực tròn trịa của nó ẩn hiện qua lớp áo ngủ ám sát vô gần ngực hắn, eo hân chuyền đewsn cảm giácốm nóng của đôi bàn tay nhỏ bé của ai kia, bàn tay ấm áp của hắn cảm nhận được làn da mát lạnh của nó qua lớp áo ngủ làm cho dục vọng hắn trối dậy, bàn tay không theo ý chủ nhân mà khẽ vuốt nhẹ lưng nó rồi luồn vào trong lớp áo ngủ mỏng kia mà làm loạn. Khi bàn tay đưa gần đến bờ ngực trắng nõn vừa vặn của nó thì bị bàn tay nhỏ bé ấm nõng kia của nó chặn lại. Đang mờ mịt dục vọng, ánh mắt như muốn chiếm hữu nó, đang cố gạt tay nó rađể tiến sâu hơn thì đôi môi hương dâu sưa dịu ngọt kia lướt nhẹ qua tay hắn phả hơi nóng- chồng tính " tình dục hạ gục được tình yêu sao " đợi em lớn nhé? - cắn nhẹ vành tai hắn nó đẩy hắn ra và quay vào phòng, không ngảnh đầu nói tiếp- chồng yêu ngủ ngon. - rồi phi tọt lên giường đắp chăn đi ngủ.
Hắn đang bị ai kia châm lửa, chưa kịp bắt ai đó dập tắt thì lại bị ai đó phủi mông bỏ đi làm hắn chưng hửng đứng đó. Nhìn bóng dáng nhỏ bé của cái kẻ khai hỏa rồi bỏ trốn kia mà khẽ mỉm cười lắc đầu đi vô phòng leo lên giường ôm kẻ gây hỏa kia vôlòng ngủ và cố kìm chết khát vọng nguyên thủy lại. Haizzz... hắn đã rất nhiều lần muốn " ăn " nó " ăn " không còn miếng xường nào nhưng đều phải kìm chế nếu không muốn.... nó cũng thật là bạo lực và.... tronh sáng
- tối -Phòng Hữu.
Hữu đang trầm tư ngồi trên giường suy nghĩ gì đó, bố mẹ anh muốn anh trở về vì vụ việc kia đã sử lí xong nhưng anh lại không muốn xa rời người con gai anh yêu, anh có lên nói với nhỏ và cùng nhỏ trở về vù dù sao nhà nhỏ cũng không phải là nghèo? Hay anh không nói và sẽ ở lại đây với nhỏ? Chỉ cần có anh và nhỏ dù ở đâu anh cũng có thể sống được....
- anh suy nghĩ gì vậy? Có gì quan trọng sao? - anh mải suy nghĩ mà không biết nhỏ đã tắm xong và đi ra đứng ngay cạnh anh, đến khi nhỏ lên tiếng anh mới hiaatj mình.
- à... không có gì quan trọng đâu em - anh mỉm cười nhẹ giọng đáp.
Nhỏ biết anh giấu mình liền trèo lên giường nằm xuống cạnh anh, gối đầu lên tay anh, ôm chặt lấy anh mà thủ thỉ- đừng dấu em. Em biết anh đang rất mệt mỏi. Em đã nói nếu lúc anh mệt mỏi hay dựa vào vai em mà.
Nghe nhỏ nói anh cúi xuống nhìn nhỏ đang ngước đôi mắt to tròn trong veo lên nhìn mình thì lòng lại trùng xuống. Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của nhỏ anh nói- ừ. Có chút việc.
- em biết được không? - nhỏ nhẹ hỏi.
Hôn nhẹ lên trán nhỏ anh hỏi- nếu anh nói trong suốt thời gian qua anh đã giấu em 1 việc quan trọng thì em có giận anh không? Em còn yêu anh chứ?Nhỏ nghe xong tim khẽ rung lên 1 hồi sợ hãi, khuôn mặt có chút tái nhợt, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nhỏ nói nhưng không nhìn anh mà cúi đầu lép vào vòm ngực rộng lớn rắn trắc của anh- nếu là việc quan trọng thì để xem nó quan trọng đến mức nào. Anh nói nghe thử - giọng có chút lạnh lạnh nếu để ý khĩ sẽ thấy cả sự run nhẹ trong câu nói.
- anh thực chất không phải con của gia đình này. Anh vì 1 lí do lên phải giả làm con 1 gia đành khác. Giờ mọi việc đã xongbố mẹ ruột anh muốn anh trở về nhưng anh thật sự không muốn xa em. Anh yêu em, anh không thể sống nếu thiếu em - giọng anh có chút run khi nói đến việc anh phải trở về và xa nhỏ.
Nhỏ nghe anh nói thì vừa bất ngờ lại ngạc nhiên ( trược nó có kể vụ nó và hắn cả Hà nhưng không nói vụ bọn hắn là bạn chứ không phải con của gia đình này lên bọn nhỏ không biết) ngước đôi mắt to tròn lên nhìn anh rồi bắt gặp đôi mắt đầy yêu nhưng và nhu tình nhìn mình thì tim lại đậploạn xạ.
- vậy anh có trở về không? - lấy lại bình tĩnh nhỏ hỏi.
- anh không biết. Họ là bố mẹ anh anh không thể bỏ và em là người con gái anh yêu anh cũng không thể bỏ. Cá thiếu nướcsẽ không thể sống, cá thiếu đồ ăn cũng không thể tồn tại. Em có thể cùng anh trở về? - anh yêu thương nhìn nhỏ nói.
- em.... em không biết. Bố mẹ em có thể cho phép sao? - nhỏ có chút bối rối.
- anh sẽ giúp em - anh nhẹ đáp.
- thật sao? - ánh mắt như sáng lên vui mừng hỏi.
Anh không đáp chỉ gật đầu.
- vậy được. Em sẽ theo anh. Bố mẹ anh cần anh và em cũng vậy - nhỏ vui vẻ đáp.
- anh yêu em - anh vui mừng ôm xiết nhỏ nói.
- em cũng vậy. Rất yêu anh - nói rồi nhỏ vươn người đặt lên mối anh 1 nụ hôn phớtNhưng anh lại không đồng ý cho nụ hôn đó vừa chạm môi đã kết thúc liền nhanh tay ôm chặt lấy nhỏ và lật người đặt nhỏ dưới thân mình và nụ hôn đó kéo dài cho đến khi cả 2 đều thiếu khí mới buông. Đôi môi mỏng hồng son của anh tham lam mơn chớn cái cổ trắng mịn của nhỏ rồi xuống đến ngực, cái váy được anh tuột xuống nhẹ nhàng. Người nhỏ như có luồng điện chạy soẹt qua khi đôi môi gợi cảm của anh lướt qua, nhỏ như mờ mịt, mơ màng cùng anh hòa quyện làm 1.
Phòng nó và hắn.
Hắn thật sự rất mệt mỏi, bố mẹ hắn hối hắn rất nhiều, bố mẹ hắn muốn hắn trở về để đi du học nhưng đi thì mất hơn 3 năm, hắn không muốn xa nó, xa người con gái hắn yêu và người con gái ấy cũng rất yêu hắn. Nhưng nếu hắn không đi thì hắn biết bố mẹ hắn sẽ dùng mọi cách để cho hắn phải đi, nếu hắn đi nó ở lại nó có quên hắnkhông? Nó có yêu ai khác không? Hắn sợ điều đó. Tương lai đâu nói trước được điềugì? 3 năm không dài nhưng cũng dủ để cho hắn phát điên lên khi không có nó bên cạnh và trong lúc đó bên nó sẽ có bao người con trai khác tốt hơn hắn, đẹp hơn hắn... như vậy nó sẽ bỏ hắn có đúng không? Nghĩ đến đấy là hắn đã không chịuđược rồi..... hắn đứng trước ban công hóng gió và trầm tư suy nghĩ mà không biết nó vào từ bao giờ và đang đứng nhìn hắn, nhẹ đi lại nó vòng tay ôm hắn từ phía sau khẽ xiết nhẹ khiến hắn giật mình, giọng trong trẻo nhẹ như dòng nước mát cất lên- anh phiền gì sao?Hắn không nói mà chỉ quay lại ôm xiết nó tròng lòng, hắn hận không thể cùng nó quyện vào nhau để không thể cách xa, hắn có lên giết nó để uống máu ăn thịt nó để cả nó và hắn cùng hòa vào nhau như truyện hắn vô tình đọc được trên face không nhỉ? Như vậy thật bệnh hoạn và kinh tởmNhưng vì quá yêu lên mới làm vậy.... hắn cũng có thể làm vậy lắm chứ...
Nó được hắn ôm xiết trong lòng thì thấy ấm áp và an toàn vô cùng, nó biết hắn đang suy nghĩ gì đấy chứ vì 1 lần vô tình nghe thấy cuộc gọi của hắn và mẹ hắn. Nó cũng không đành lòng xa hắn nhưng hắn còn tương lai phía trước, cả cuộc đời số phận của hắn không thể bên nó mãi được, hắn có thể đi du học để tìm kiếm 1 tương lai sáng lạng, nó cũng có thể chờ hắn mà.... nhưng nó biết hắn sợ điều gì và nó buồn vì hắn không tin nó.... việc hắn phải đi nó cũng dự trù được sau vụ việc hắn bị bắt cóc rồi nhưng không nghĩ nó lại đến nhanh như vậy... nhưng không sao, đến nhanh còn hơn đến chậm, hắn có thể đi và nó nhất định sẽ chờ. Nhưng nó buồn việc vì sao hắn không nói cho nó biết sự thật, nó không đủ tin tưởng để hắn chia sẻsao? Thật buồn, có chút thất vọng. Ôm xiết lại hắn giọng nó nhẹ như làn gió lướt qua, trong veo mát lạnh- đừng suy nghĩ nhiều. Anh chỉ cần biết em luôn yêu anh và sẽ đợi anh cho dù bao lâu đi nữa. - nó nói như vẻ để hắn yên tâm đi tìm tương lai tốt đẹpHắn đang trầm ngâm suy nghĩ thì nghe giọng nói của nó thì có chút giật mình khẽ cúi nhìn người con gái nhỏ bé đang rúc trong lòng hắn. Nhíu mày hắn có chút nghi ngờ, nó nói vậy là có ý gì? Không nhẽnó biết mọi việc? Người con gái này có bao nhiêu tài mà hắn không biết? Định mởmiệng hỏi nó thì lời chưa thốt đã bị đôi môiđỏ hồng kia chăn lại. Nhón chân hôn nhẹ qua môi hắn như chuồn chuồn chạm nướcrồi rời đi- đừng nghĩ lung tung. Em nói vậy là chờ anh đi đại học đó. Mà nhớ học ngành gì nó nhanh nhanh nha. Đừng học y, lâu lắm, lúc đó em thành bà cô già rồi - nó vội chặn câu nói của hắn lại nhanh chóng kiếm cớ chọc ghẹo.
Nghe nó nói vậy hắn lại bật người, người con gái này thật khiến người ta không thể không yêu. Ngắt nhẹ mũi nhỏ xinh của nó hắn cưng chiều- anh biết rồi thưa bà xã. Anh yêu bà xã nhiều lắm đó. - hắn cúi xuống kề chán mình vào chán nó, mũi chạm mũi và phả hơi thở bạc hà quyến rũ.
- ừ. Em cũng yêu anh không ít nha. - nó cười tươi đáp lại. Vòng tay xiết chặt hơn.
- ưm..
, - nó định nói gì đó thì đã bị hắn ngậm lấy đôi môi mỏng đỏ hồng quyến rũ của mình rồi.
Ôm xiết chặt lấy nó hắn như muốn nó dính chặt vô người mình, bờ ngực tròn trịa của nó ẩn hiện qua lớp áo ngủ ám sát vô gần ngực hắn, eo hân chuyền đewsn cảm giácốm nóng của đôi bàn tay nhỏ bé của ai kia, bàn tay ấm áp của hắn cảm nhận được làn da mát lạnh của nó qua lớp áo ngủ làm cho dục vọng hắn trối dậy, bàn tay không theo ý chủ nhân mà khẽ vuốt nhẹ lưng nó rồi luồn vào trong lớp áo ngủ mỏng kia mà làm loạn. Khi bàn tay đưa gần đến bờ ngực trắng nõn vừa vặn của nó thì bị bàn tay nhỏ bé ấm nõng kia của nó chặn lại. Đang mờ mịt dục vọng, ánh mắt như muốn chiếm hữu nó, đang cố gạt tay nó rađể tiến sâu hơn thì đôi môi hương dâu sưa dịu ngọt kia lướt nhẹ qua tay hắn phả hơi nóng- chồng tính " tình dục hạ gục được tình yêu sao " đợi em lớn nhé? - cắn nhẹ vành tai hắn nó đẩy hắn ra và quay vào phòng, không ngảnh đầu nói tiếp- chồng yêu ngủ ngon. - rồi phi tọt lên giường đắp chăn đi ngủ.
Hắn đang bị ai kia châm lửa, chưa kịp bắt ai đó dập tắt thì lại bị ai đó phủi mông bỏ đi làm hắn chưng hửng đứng đó. Nhìn bóng dáng nhỏ bé của cái kẻ khai hỏa rồi bỏ trốn kia mà khẽ mỉm cười lắc đầu đi vô phòng leo lên giường ôm kẻ gây hỏa kia vôlòng ngủ và cố kìm chết khát vọng nguyên thủy lại. Haizzz... hắn đã rất nhiều lần muốn " ăn " nó " ăn " không còn miếng xường nào nhưng đều phải kìm chế nếu không muốn.... nó cũng thật là bạo lực và.... tronh sáng