Đợi đi khuất bóng vào trung tâm rồi Thiện mới dừng lại buông tay khỏi eo nó nắm 2 vai nó quay lại đối diện với mình khuôn mặt lo lắng nâng cằm nó lên tay xoa nhẹ bên máđang đỏ tấy lên của nó giọng xót xa hỏi
- chị có sao không? Chắc chị đau lắm. Xin lỗi em đã không kịp đỡ cái tát đó. Mà cô gái lúc vừa là ai mà hung dữ vậy? Thành là ai? Người yêu chị sao?
- chin không sao. Bạn chị. Ừ nhưng sẽ không còn là của nhau nữa trong thời gian sắp tới. Thôi mình vào mua đồ đi rồi còn về. Mà Bình đâu rồi ta?
- nó cười gượng gạo trả lời, khi nhắc đến hắn đôi mắt nó soẹt qua tia đau đớn rồi rất nhanh biết mất xong lảng sang chuyện khác.Thấy nó vậy Thiện cũng không tiện hỏi thêmgì nữa mà theo ý nó nhìn ra cửa trung tâm xem Bình đã đến chưa thì thấy phía xa Bình khuôn mặt có vẻ bực tức đi lại.
- sao cau có thế em trai
- đợi Bình đi lại nó cười cười hỏi.
- tức quá. Vào bãi đậu xe tìm hoài không được chỗ để xe mãi mới thấy thì bị cái thằng cha nào đó phi ngay con xe máy cùi bắp vào nói thằng chả đó mà thằng chả đó còn gân cổ cái xong lại không chịu nhường em chỗ đó làm em phải đi tít tận cuối dãy lên mới lâu vậy nè. Tức chết được
- Bình hập hực kể, vẻ mặt trẻ con hết sức.
- haha... thôi bớt giận nào nhóc. Mau đi mua đồ thôi
- nó cười cười bẹo má Bình rồi cùng vào khu quần áo và trang sức cùng Thiện và Bình.Nó sở dĩ hôm nay muốn đi mua đồ là vì mai là sinh nhật của nội nó, nó muốn mua cho nội nó 1 món quả nho nhỏ. Đến tiệm đồ nó chọn cho nội nó 1 chiếc khăn vuông bằng nhung đen có những đường kim tuyến thêu nhiều họa tiết rất đẹp, nó nói bắt Thiện trả tiền nhưng thực chât nó tự lấy tiền tiết kiệmcủa nó ra mua. Đến tiệm trang sức nó chọn1 đôi bông bằng vàng có đính 1 viên đá lấp lánh làm điểm nhấn và kéo dài xuống dưới khoảng nửa đốt ngoán tay hình dạng giọt nước nhìn khá đẹp. Nói nhân viên gói lại tử tế nó cầm lấy rồi bỏ vào túi quần xong cùngThiện, Bình đi mua đồ cho bố mẹ nó và ít vật dụng gia đình, mấy cái đó do Thiện trả tiền. Mua đồ xong bọn nó ra về thấy tiết trời vẫn còn sớm bọn nó quyết định đi ăn xong mới về. Đi qua quán bánh kem sinh nhật nó nói Bình dừng xe rồi vào đặt 1 chiếcbánh kem nhỏ nhỏ 2 tầng xong mới ra về. Tối đó gia đình nó vẫn sinh hoạt như bình thường và rất vui vẻ. Ở đây là bầu không khívui vẻ nhưng ở nơi nào đoa lại có không khí khá ngột ngạt và khó chịu.* tại nhà hắn buổi tối *Hữu và Thủy từ lúc từ trung tâm trở về thì mặt ai cũng hiển diện sự tức giận thất vọng xen cả lo lắng mặc mọi người hỏi cũng không nói, mỗi người 1 tâm trạng 1 suy nghĩ ở trong lòng rồi mặc mọi người cứ vậy ăn cơm xong là đi lên phòng.
- ủa. 2 đứa nó sao vậy ta? Giận nhau sao?
- chị Hân miệng ngậm ngậm chiếc đũa hỏi.
- em không biết nữa. Thấy chiều tụi nó kêu đi mua sắm vậy mà mới đi chút đã về, và mà mặt đứa nào cũng như đứa nào hằm hằm như thịt bằm kho cứ vậy đó
- Lộc trả lời tay gắp miếng thịt bò xào cho vào miệng.
- kì lạ nhỉ. Trước giờ có thấy bọn nó cãi nhau mấy đâu ta? Có cũng chút là lại lành mà ta?
- Dương gãi đầu khó hiểu.
- ừ phải đó. Lạ lắm
- chị Hân bỏ đũa ra khỏi miệng ngồi thẳng dậy lấy đũa nhấn trên không trung 1 cái như khẳng định gì đó.
- haiz... thôi ăn đi 2 người. Kệ bọn nó đi. Cógiận chút là hết ý mà
- Lộc chống đữa vào bát nhìn Hân và cô nói.
- ờ thôi ăn cơm đi. Mà Thành sao không ăn đi mà cứ gẩy gẩy cơm hoài vậy
- Chị Hân gật đầu rồi bỗng quay sang hắn hỏi.Hắn đang suy nghĩ mông lung về nó nghe Hân hỏi thì giật mình quay qua nhìn chị như muốn hỏi chị vừa nói gì.
- em làm gì ngẩn ngơ vậy? Chị nói gì nãy giờ cũng không nghe?
- chị Hân lắc đầu chịu thua.
- à không có gì. Thôi em ăn lo rồi em lên phong đây
- hắn buông đũa rồi nói.
- lo gì? Lãy giờ có thấy mày ăn gì đâu toàn chống đũa để đó mà
- Lộc chỉ đữa vào bát căm hắn nói.
- phải đó. Em cũng chả thấy ăn ăn cái gì màkêu lo. Bộ anh hít khí trời hả?
- Dương đồngtình ngước lên nhìn hắn.
- anh không đói. Thôi mọi người ăn đi tôi lên phòng
- hắn đẩy ghế đứng dậy
- ừ vậy chút đói thì nói chị chị làm đồ ăn mới cho
- chị hân.
- vâng. Mọi người ăn ngon miệng
- hắn nói rồi đi thẳng lên phòng.
- haiz... dạo này thấy mọi người cứ lạ lạ sao ắ
- chị Hân thắc mắc rồi cũng lắc đầu bắt đầu ăn cơm.Cậu và cô cũng mặc kệ tập trung ăn cơm.* trong phòng Hữu và nhỏ *Hữu đang ngời trên giường suy nghĩ về sự việc chiều nay khi giáp mặt nó anh đang phân vân không biết có lên nói với hắn? Nếu nói với hắn anh sợ hắn sẽ tổn thương vìhắn quá yêu nó nhưng nếu không nó thì 1 ngày hắn cũng sẽ biết sự thật và càng đau khổ thêm. Nhưng giờ nói hết sự thật cho hắn liệu hắn có tin anh không? Hắn yêu nó đêan vậy cơ mà nhưng không nói anh thấy lòng mình thật khó chịu.... đấu tranh tư tưởng 1 hồi lâu anh quuyết định nói cho hắnbiết. Đứng dậy anh nhìn vô phòng tắm thấy nhỏ vẫn đang tắm trong đó anh nghĩ 1 lúc liền bước ra khỏi phòng đi sang phòng hắn
- chị có sao không? Chắc chị đau lắm. Xin lỗi em đã không kịp đỡ cái tát đó. Mà cô gái lúc vừa là ai mà hung dữ vậy? Thành là ai? Người yêu chị sao?
- chin không sao. Bạn chị. Ừ nhưng sẽ không còn là của nhau nữa trong thời gian sắp tới. Thôi mình vào mua đồ đi rồi còn về. Mà Bình đâu rồi ta?
- nó cười gượng gạo trả lời, khi nhắc đến hắn đôi mắt nó soẹt qua tia đau đớn rồi rất nhanh biết mất xong lảng sang chuyện khác.Thấy nó vậy Thiện cũng không tiện hỏi thêmgì nữa mà theo ý nó nhìn ra cửa trung tâm xem Bình đã đến chưa thì thấy phía xa Bình khuôn mặt có vẻ bực tức đi lại.
- sao cau có thế em trai
- đợi Bình đi lại nó cười cười hỏi.
- tức quá. Vào bãi đậu xe tìm hoài không được chỗ để xe mãi mới thấy thì bị cái thằng cha nào đó phi ngay con xe máy cùi bắp vào nói thằng chả đó mà thằng chả đó còn gân cổ cái xong lại không chịu nhường em chỗ đó làm em phải đi tít tận cuối dãy lên mới lâu vậy nè. Tức chết được
- Bình hập hực kể, vẻ mặt trẻ con hết sức.
- haha... thôi bớt giận nào nhóc. Mau đi mua đồ thôi
- nó cười cười bẹo má Bình rồi cùng vào khu quần áo và trang sức cùng Thiện và Bình.Nó sở dĩ hôm nay muốn đi mua đồ là vì mai là sinh nhật của nội nó, nó muốn mua cho nội nó 1 món quả nho nhỏ. Đến tiệm đồ nó chọn cho nội nó 1 chiếc khăn vuông bằng nhung đen có những đường kim tuyến thêu nhiều họa tiết rất đẹp, nó nói bắt Thiện trả tiền nhưng thực chât nó tự lấy tiền tiết kiệmcủa nó ra mua. Đến tiệm trang sức nó chọn1 đôi bông bằng vàng có đính 1 viên đá lấp lánh làm điểm nhấn và kéo dài xuống dưới khoảng nửa đốt ngoán tay hình dạng giọt nước nhìn khá đẹp. Nói nhân viên gói lại tử tế nó cầm lấy rồi bỏ vào túi quần xong cùngThiện, Bình đi mua đồ cho bố mẹ nó và ít vật dụng gia đình, mấy cái đó do Thiện trả tiền. Mua đồ xong bọn nó ra về thấy tiết trời vẫn còn sớm bọn nó quyết định đi ăn xong mới về. Đi qua quán bánh kem sinh nhật nó nói Bình dừng xe rồi vào đặt 1 chiếcbánh kem nhỏ nhỏ 2 tầng xong mới ra về. Tối đó gia đình nó vẫn sinh hoạt như bình thường và rất vui vẻ. Ở đây là bầu không khívui vẻ nhưng ở nơi nào đoa lại có không khí khá ngột ngạt và khó chịu.* tại nhà hắn buổi tối *Hữu và Thủy từ lúc từ trung tâm trở về thì mặt ai cũng hiển diện sự tức giận thất vọng xen cả lo lắng mặc mọi người hỏi cũng không nói, mỗi người 1 tâm trạng 1 suy nghĩ ở trong lòng rồi mặc mọi người cứ vậy ăn cơm xong là đi lên phòng.
- ủa. 2 đứa nó sao vậy ta? Giận nhau sao?
- chị Hân miệng ngậm ngậm chiếc đũa hỏi.
- em không biết nữa. Thấy chiều tụi nó kêu đi mua sắm vậy mà mới đi chút đã về, và mà mặt đứa nào cũng như đứa nào hằm hằm như thịt bằm kho cứ vậy đó
- Lộc trả lời tay gắp miếng thịt bò xào cho vào miệng.
- kì lạ nhỉ. Trước giờ có thấy bọn nó cãi nhau mấy đâu ta? Có cũng chút là lại lành mà ta?
- Dương gãi đầu khó hiểu.
- ừ phải đó. Lạ lắm
- chị Hân bỏ đũa ra khỏi miệng ngồi thẳng dậy lấy đũa nhấn trên không trung 1 cái như khẳng định gì đó.
- haiz... thôi ăn đi 2 người. Kệ bọn nó đi. Cógiận chút là hết ý mà
- Lộc chống đữa vào bát nhìn Hân và cô nói.
- ờ thôi ăn cơm đi. Mà Thành sao không ăn đi mà cứ gẩy gẩy cơm hoài vậy
- Chị Hân gật đầu rồi bỗng quay sang hắn hỏi.Hắn đang suy nghĩ mông lung về nó nghe Hân hỏi thì giật mình quay qua nhìn chị như muốn hỏi chị vừa nói gì.
- em làm gì ngẩn ngơ vậy? Chị nói gì nãy giờ cũng không nghe?
- chị Hân lắc đầu chịu thua.
- à không có gì. Thôi em ăn lo rồi em lên phong đây
- hắn buông đũa rồi nói.
- lo gì? Lãy giờ có thấy mày ăn gì đâu toàn chống đũa để đó mà
- Lộc chỉ đữa vào bát căm hắn nói.
- phải đó. Em cũng chả thấy ăn ăn cái gì màkêu lo. Bộ anh hít khí trời hả?
- Dương đồngtình ngước lên nhìn hắn.
- anh không đói. Thôi mọi người ăn đi tôi lên phòng
- hắn đẩy ghế đứng dậy
- ừ vậy chút đói thì nói chị chị làm đồ ăn mới cho
- chị hân.
- vâng. Mọi người ăn ngon miệng
- hắn nói rồi đi thẳng lên phòng.
- haiz... dạo này thấy mọi người cứ lạ lạ sao ắ
- chị Hân thắc mắc rồi cũng lắc đầu bắt đầu ăn cơm.Cậu và cô cũng mặc kệ tập trung ăn cơm.* trong phòng Hữu và nhỏ *Hữu đang ngời trên giường suy nghĩ về sự việc chiều nay khi giáp mặt nó anh đang phân vân không biết có lên nói với hắn? Nếu nói với hắn anh sợ hắn sẽ tổn thương vìhắn quá yêu nó nhưng nếu không nó thì 1 ngày hắn cũng sẽ biết sự thật và càng đau khổ thêm. Nhưng giờ nói hết sự thật cho hắn liệu hắn có tin anh không? Hắn yêu nó đêan vậy cơ mà nhưng không nói anh thấy lòng mình thật khó chịu.... đấu tranh tư tưởng 1 hồi lâu anh quuyết định nói cho hắnbiết. Đứng dậy anh nhìn vô phòng tắm thấy nhỏ vẫn đang tắm trong đó anh nghĩ 1 lúc liền bước ra khỏi phòng đi sang phòng hắn