T/g: t không nhớ t đã đặt tên các phụ huynhlà gì lên giờ t nói lại nhé? Có tên khác đi thì mong mọi ng bỏ qua nha tại trí nhớ of t nó cứ bị ngắn hạn ý hì hì* bố nó: Mạnh KhươngMẹ nó: Thu Phương* bố hắn: Phong HùngMẹ hắn: Hà LiênThôi nv đến đâu t ns tên đến đó k mắc cônglại quên heng? Hì hì. Nếu t quên tên tiếp thìt sẽ gọi bố mẹ nó là " ba Trần mẹ Trần " bố mẹ hắn là " ba Nguyễn, mẹ Nguyễn " ha?* vào tr nà *Hắn được mọi người đưa vào viện rất may là không bị sao chỉ do hoảng sợ quá lên bị ngất và vài 3 vết sây sát nhẹ.Bố mẹ hắn vội vội vàng vàng đặt vé máy bay bay từ trong nam ra bắc vừa xuống máybay liền bắt xe đến bệnh viện ( vì cả huyện có 1 cái bệnh viện đó nên bố mẹ hắn mới biết)Vừa xuống xe bố mẹ hắn liền chạy vào trong nhưng vừa đến cổng viện thì cũng cùng lúc bọn anh đang lo lắng chạy đến nơi
- ba Hùng mẹ Liên? Sao 2 người lại ở đây? -anh ngạc nhiên hỏi.
- hức Thành... hức... Thành nó bị tai nạn huhu.... mẹ sợ quá hức... sao con ở đây?
- mẹ hắn lên tiếng tay run run cầm tay ông Hùng.
- dạ con cũng nhận được điện thoại báo rằng Thành bị tai nạn ạ
- Lộc lễ phép
- thôi có gì chút nói sau giờ vào xem tình hình đã
- bố hắn cũng rất lo lắng nói, giọng ông cũng run run nhưng nghe kĩ mới thấy.
- dạMọi người đồng thanh rồi cùng nhau chạy vào bệnh viện
- thưa bác sĩ cho tôi hỏi bệnh nhân bị tai nạn vừa được đưa vào đây lằm ở phòng nào ạ?
- bố hắn tuy gấp gáp nhưng vẫn lịch sự hỏi cô y tá trực ban.
- dạ thưa ông bệnh nhân tên gì ạ?
- cô y tá lịch sự cười đáp lại.
- dạ tên Nguyễn Thanh Thành.
- dạ bệnh nhân lằm phòng số 7 khoa hồi sức ạ.
- cô y tá tra danh sách rồi nói.
- dạ vậy khoa đó nằm ở đâu ạ?
- dạ bác đi thẳng đường này xong quẹo phảiđi thêm chút sẽ có mũi tên chỉ dẫn bác đi theo chỉ dẫn là sẽ đến ạ
- cô y tá lễ phép lịch sự chạy ra chỉ đường,
- dạ vậy cảm ơn bác sĩ
- bố hắn cúi đầu lịch sự cảm ơn rồi cùng mọi người vội vàng đi theo chỉ dẫnMọi người đi theo chi dẫn tìm phòng số 7 nơi hắn đang lằm, vừa thấy số phòng mọi người liền vội vàng đẩy cửa chạy vào." rầm "Trong phòng mấy bệnh nhân được đưa vào ở cùng phòng và 1 vào bác sĩ y tá và người nhà bệnh nhân giật mình ngơ ngác quay ra nhìn khiến mọi người ái ngại cúi đầu xin lỗi rồi tia vùng quanh phòng xe hắn nằm ở đâu.Thấy hắn đang nằm ở giường số 5 bên cạnhcửa sổ đang được 1 vị bác sĩ chỉnh dây chuyền nước thì vội vàng chạy lại xem tình hình
- dạ thưa bác sĩ con trai tôi sao rồi ạ?
- bố hắn lại lên tiếng vì mẹ hắn đang dối lên khóc nức nở khi nhìn thấy hắn.
- dạ chào anh. Bệnh nhân không sao chỉ là do hoảng sợ quá lên mới ngất đi thôi, có vài vết xước nhẹ không có nghiêm trọng gì.Đợi bệnh nhân tỉnh lại nghỉ ngơi chút là có thể xuất viện
- vị bác sĩ lịch sự cười trả lời.
- dạ cảm ơn bác sĩ
- bố hắn cúi đầu cảm ơn rồi đi lại xem hắn ra sao." cạch "Cửa phòng lại 1 lần nữa mở, đi vào là 1 người đàn ông trung liên và 1 cậu thanh niên tầm tuổi hắn, trên tay cầm bịch sữa vàít hoa quả. 2 người nhẹ mở cửa đi vào, vừavào đã thấy chỗ hắn có người liền nhanh chân đi lại vẻ mặt áy láy nói.
- anh chị là người nhà của cậu thanh niên này ạ? Thật xin lỗi gia đình vì sự sơ suất này. Tôi thay mặt con trai tôi xin lỗi gia đình
- người đàn ông nói.
- a dạ chào anh. Không có gì đâu ạ. Cháu nó cũng không bị gì nghiêm trọng. Nhưng làchuyện gì đã sảy ra lúc đó ạ?
- bố hắn ngước lên nhìn cặp cha con kia rồi gật đầu lịch sự đáp lại.
- vâng chúng tôi cảm ơn gia đình đã không chuy cứu. A dạ là tôi cùng con trai đang đi đến công ty vừa quẹo tay lái vô đường thì thấy con trai anh ngồi giữa đừng hoảng quá tôi vội phanh nhưng không kịp vẫn đụng phải con trai anh. Thật xin lỗi
- ông chú kia trả lời.
- a dạ không sao. Cũng tại con trai tôi ngồi giữa đường lên mới sảy ra chuyện này. Thậtngại quá. -bố hắn nghe xong cúi đầu vẻ xin lỗi.
- a dạ không sao ạ. Cháu nó không sao là tốt rồi ạ
- người đàn ông lên tiếng.
- a vâng
- bố hắn lịch sự.
- dạ chào bác
- cậu thanh niên đi cùng giờ mới lên tiếng chào hỏi, vẻ mặt nhàn nhạt thờ ơ.
- ơ. Đây là....
- bố hắn chỉ vào người thanh niên đi cùng kia rồi nhùn sang người đàn ông kia ý hỏi đây là ai.
- dạ đây là Thanh. Nó là con trai tôi
- người đang ông vỗ vào vai người con trai tên Thanh kia.
- oh vậy sao? Chào cháu
- bố hắn vỡ lẽ cườicười gật đầu nói.
- dạ.
- người con trai cúi đầu lịch sự đáp lại.
- con, con tỉnh rồi sao? Con thấy trong người thế nào?
- bỗng tiếng mẹ hắn vang lên làm mọi người chú ý.
- ưm...mẹ...con không sao
- hắn vừa mở mắt ra đã thấy mẹ mình lo lắng thì có chút ngạc nhiên rồi trả lời.
- ừ vậy là tốt rồi. Con làm mẹ lo muốn chết
- mẹ hắn cười nhưng nước mắt lại rơi.
- con không sao
- hắn trấn an mẹ mình.
- mà mẹ. Mẹ nói Linh quay về với con đi. Con xin mẹ, con sẽ làm theo ý mẹ mà
- hắnbỗng như nhớ ra gì liền túm tay mẹ mình van lài.
- mẹ..,mẹ không biết con đang nói gì. Con bé tên Linh đó mẹ chưa gặp bao giờ thì sao mà nói chuyện với nó được
- mẹ hắn sau 1 giây ấp úng liền lấy lại bình tĩnh nói
- ba Hùng mẹ Liên? Sao 2 người lại ở đây? -anh ngạc nhiên hỏi.
- hức Thành... hức... Thành nó bị tai nạn huhu.... mẹ sợ quá hức... sao con ở đây?
- mẹ hắn lên tiếng tay run run cầm tay ông Hùng.
- dạ con cũng nhận được điện thoại báo rằng Thành bị tai nạn ạ
- Lộc lễ phép
- thôi có gì chút nói sau giờ vào xem tình hình đã
- bố hắn cũng rất lo lắng nói, giọng ông cũng run run nhưng nghe kĩ mới thấy.
- dạMọi người đồng thanh rồi cùng nhau chạy vào bệnh viện
- thưa bác sĩ cho tôi hỏi bệnh nhân bị tai nạn vừa được đưa vào đây lằm ở phòng nào ạ?
- bố hắn tuy gấp gáp nhưng vẫn lịch sự hỏi cô y tá trực ban.
- dạ thưa ông bệnh nhân tên gì ạ?
- cô y tá lịch sự cười đáp lại.
- dạ tên Nguyễn Thanh Thành.
- dạ bệnh nhân lằm phòng số 7 khoa hồi sức ạ.
- cô y tá tra danh sách rồi nói.
- dạ vậy khoa đó nằm ở đâu ạ?
- dạ bác đi thẳng đường này xong quẹo phảiđi thêm chút sẽ có mũi tên chỉ dẫn bác đi theo chỉ dẫn là sẽ đến ạ
- cô y tá lễ phép lịch sự chạy ra chỉ đường,
- dạ vậy cảm ơn bác sĩ
- bố hắn cúi đầu lịch sự cảm ơn rồi cùng mọi người vội vàng đi theo chỉ dẫnMọi người đi theo chi dẫn tìm phòng số 7 nơi hắn đang lằm, vừa thấy số phòng mọi người liền vội vàng đẩy cửa chạy vào." rầm "Trong phòng mấy bệnh nhân được đưa vào ở cùng phòng và 1 vào bác sĩ y tá và người nhà bệnh nhân giật mình ngơ ngác quay ra nhìn khiến mọi người ái ngại cúi đầu xin lỗi rồi tia vùng quanh phòng xe hắn nằm ở đâu.Thấy hắn đang nằm ở giường số 5 bên cạnhcửa sổ đang được 1 vị bác sĩ chỉnh dây chuyền nước thì vội vàng chạy lại xem tình hình
- dạ thưa bác sĩ con trai tôi sao rồi ạ?
- bố hắn lại lên tiếng vì mẹ hắn đang dối lên khóc nức nở khi nhìn thấy hắn.
- dạ chào anh. Bệnh nhân không sao chỉ là do hoảng sợ quá lên mới ngất đi thôi, có vài vết xước nhẹ không có nghiêm trọng gì.Đợi bệnh nhân tỉnh lại nghỉ ngơi chút là có thể xuất viện
- vị bác sĩ lịch sự cười trả lời.
- dạ cảm ơn bác sĩ
- bố hắn cúi đầu cảm ơn rồi đi lại xem hắn ra sao." cạch "Cửa phòng lại 1 lần nữa mở, đi vào là 1 người đàn ông trung liên và 1 cậu thanh niên tầm tuổi hắn, trên tay cầm bịch sữa vàít hoa quả. 2 người nhẹ mở cửa đi vào, vừavào đã thấy chỗ hắn có người liền nhanh chân đi lại vẻ mặt áy láy nói.
- anh chị là người nhà của cậu thanh niên này ạ? Thật xin lỗi gia đình vì sự sơ suất này. Tôi thay mặt con trai tôi xin lỗi gia đình
- người đàn ông nói.
- a dạ chào anh. Không có gì đâu ạ. Cháu nó cũng không bị gì nghiêm trọng. Nhưng làchuyện gì đã sảy ra lúc đó ạ?
- bố hắn ngước lên nhìn cặp cha con kia rồi gật đầu lịch sự đáp lại.
- vâng chúng tôi cảm ơn gia đình đã không chuy cứu. A dạ là tôi cùng con trai đang đi đến công ty vừa quẹo tay lái vô đường thì thấy con trai anh ngồi giữa đừng hoảng quá tôi vội phanh nhưng không kịp vẫn đụng phải con trai anh. Thật xin lỗi
- ông chú kia trả lời.
- a dạ không sao. Cũng tại con trai tôi ngồi giữa đường lên mới sảy ra chuyện này. Thậtngại quá. -bố hắn nghe xong cúi đầu vẻ xin lỗi.
- a dạ không sao ạ. Cháu nó không sao là tốt rồi ạ
- người đàn ông lên tiếng.
- a vâng
- bố hắn lịch sự.
- dạ chào bác
- cậu thanh niên đi cùng giờ mới lên tiếng chào hỏi, vẻ mặt nhàn nhạt thờ ơ.
- ơ. Đây là....
- bố hắn chỉ vào người thanh niên đi cùng kia rồi nhùn sang người đàn ông kia ý hỏi đây là ai.
- dạ đây là Thanh. Nó là con trai tôi
- người đang ông vỗ vào vai người con trai tên Thanh kia.
- oh vậy sao? Chào cháu
- bố hắn vỡ lẽ cườicười gật đầu nói.
- dạ.
- người con trai cúi đầu lịch sự đáp lại.
- con, con tỉnh rồi sao? Con thấy trong người thế nào?
- bỗng tiếng mẹ hắn vang lên làm mọi người chú ý.
- ưm...mẹ...con không sao
- hắn vừa mở mắt ra đã thấy mẹ mình lo lắng thì có chút ngạc nhiên rồi trả lời.
- ừ vậy là tốt rồi. Con làm mẹ lo muốn chết
- mẹ hắn cười nhưng nước mắt lại rơi.
- con không sao
- hắn trấn an mẹ mình.
- mà mẹ. Mẹ nói Linh quay về với con đi. Con xin mẹ, con sẽ làm theo ý mẹ mà
- hắnbỗng như nhớ ra gì liền túm tay mẹ mình van lài.
- mẹ..,mẹ không biết con đang nói gì. Con bé tên Linh đó mẹ chưa gặp bao giờ thì sao mà nói chuyện với nó được
- mẹ hắn sau 1 giây ấp úng liền lấy lại bình tĩnh nói