- ra vậy
- không chỉ Thanh mà cả nó và mọi người ở đây đều gật gù vỡ lẽ (trừ mẹ nó)
- thế ra cô bé mày làcon gái ông sao? Hẳn nào bản lĩnh cũng không nhỏ
- bác sĩ Phương cười nói.
- phải. Tôi rất tự hào về cô con gái cưng này. Thôi ông khám cho con gái tôi đi. Khám cho cẩn thận không ông biết tay tôi
- ba trần dọa nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười.
- dạ tuân lệnh thưa đại tá Khương haha...
- bác sĩ Phương hùa theo đùa cợt.Sau 1 hồi khám lại cho nó bác sĩ phương nhìn bố nó nói
- tình hình của cháu nhà đã ổn, chỉ cần để cô bé ít vận động để tránh đụng đến vết thương bên vai trái là được. Cần kiêng 1 tuần để xương liền lại ( ahaha.. t/ g chém, chả biết có liền đc k hề hề)
- được rồi. Cảm ơn ông bạn già
- bố nó nói.
- ừ không có gì. Thôi để cháu nó nghỉ ngơi tôi và ngài đại tá đây ra đây tâm sự " tình cũ" chút chứ nhỉ
- bác sĩ phương nói đùa.
- được.
- bố nó hưởng ứng vui vẻ.
- ơ. Con chó nhà ai ai lại vào đây thế này. Chết thật mấy ông bảo vệ làm thật trểnh mạng. Bảo...,
- ấy. Con cún của cháu. Bác đừng bắt nó rangoài
- nó vội lên tiếng ngăn bác sĩ Phương gọi bảo vệ vào tống cổ con My ra ngoài.
- oh. Của cháu sao? Vậy được rồi. Cháu nghỉ ngơi đi. 2 chị đây và cháu trai cùng cậu Thanh ở chơi với cô bé này tôi và anh bạn già này đi ra cafe chút hì hì. A cả ngườinày là....
- bác sĩ phương chỉ ba Kiên.
- chào. Tôi là hàng xóm của anh Khương.
- oh... vậy xin lỗi vì đã không để ý. Ái ngại quá. Chúng ta có thể đi cafe chứ?
- bác sĩ phương ái ngại nói.
- dạ không sao, được chứ.
- ba Kiên cười đáp lại.
- vậy xin phép mọi người mấy người chúng tôi đi trước
- bác sĩ phương nói rồi cùng 2 người ra khỏi phòng bệnh.Mọi người ở lại cũng nói chuyện rất vui vẻ với nhau.☆☆☆☆☆●●●●●☆☆☆☆☆
- Linh... Linh...
- hắn ngồi bật dậy thoát khỏicơn ác mộng. Trong mơ hắn thấy nó vì hắn mà đỡ cho hắt nhát dao vào ngay bên ngực trái trước khi nó nhâm mắt còn nói nó yêu hắn.
- con / mày sao vậy?
- ba và mẹ nguyễn cùng Lộc ngồi đó thấy vậy liền lo lắng đồng thanh hỏi.
- mọi người. Mọi người có thấy Linh đâu không?
- hắn vẫn còn hoảng loạn.
- không thấy. Mày tỉnh lại đi. Mày bị gì thế?Gặp ác mộng sao?
- cậu nhíu mày hỏi.Giờ hắn mới thực sự tỉnh, nhớ lại mọi chuyện hôm qua hắn liền mặt lạnh lằm lại xuống giường không nói gì cả.
- con thấy sao rồi? Con muốn ăn gì không?
- mọi người thấy hắn biểu hiện như vậy liền nhíu mày nhưng rất nhanh mẹ hắn liền quantâm hỏi.Hắn không nói chỉ nhắm mắt im lặng.Cứ vậy cả phòng rơi vào im lặng, bố mẹ hắn và Lộc chỉ biết nhìn nhau thở dài.Được 1 lúc thì bác sĩ đến khám tổng quát lạicho hắn 1 lần rồi nói hắn không sao có thể xuất viện hắn liền im lặng lậm lì về nhà không nói với ai 1 câu nào.* tối tại nhà hắn, trước bàn ăn *Hắn lậm lì lạnh lùng ngồi lấy đôi đũa hẩy hẩy từng hạt cơm trong chén của mình không quan tâm đến ai trong đầu đang suy nghĩ gì đó.Mọi người trong bàn ăn chỉ vừa ăn vừa lấm lét nhìn hắn xem hắn có biểu tình gì trên khuôn mặt hay không. Bỗng hắn ngẩng đầunhìn mọi người trên bàm ăn thì lập tức theo phản xạ mọi cùng cùng đồng loạt cầm bát bơm lên việng và lấy và để. Nhìn biểu hiện đó của mọi người hắn hơi nhíu mày ánh mắtsoẹt qua tia khó đoán nhưng lại rất nhanh trở lại khuôn mặt lậm lì bất cần lúc vừa, chất giọng lạnh lùng ngang phè vang lên.
- ba.
- ơ... sao.. sao con?
- ba hắn đang và cơm trên bát vô miệng nhưng chả thấy hạt nào vào mồm mà chỉ thấy cơm dính trên mép và mũi.Nhìn biểu hiện và khuôn mặt của ba nguyễn hắn lại hơi nhíu mày nhưng môi cũng lại hơi nhếch nhưng rất nhanh biến mất cứ như đó chỉ là ảo giác.
- ba.... cơm trên miệng
- hắn lạnh lùng lên tiếng nhắc nhở.Ba hắn và cả nhà đang hồi hộp xem hắn nói gì nhưng khi hắn lên tiếng khiến cả nhà hướng mắt về phía ba hắn còn ba trần vội vàng ohuir cơm trên mặt nhìn rất mắc cười.Cả nhà nhìn ba trần như vậy thì rất muốn bật cười nhưng lại không giám chỉ có thể cúi mặt vai run lên bần bận, có lẽ nhịn 1 hồinữa cả nhà sẽ bị nội thương mất.
- e hèm... con có chuyện gì?
- ba trần thấy mọi người như vậy liền đỏ, không biết đỏ do tức hay là do ngại nữa. Đợi nửa ngày sau ba trần mới hắng giọng nghiêm mặt nhìn hắn hỏi
- con muốn đi Mỹ
- giọng hắn lành lùng đều đều cất lên.
- Sao?
- cả nhà đang cúi mặt nhịn cười cũng phải ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.
- con muốn đi My
- giọng hắn đều đều lặp lại, tay vẫn hẩy hẩy từng hạt cơm trong bát và ánh mắt chăm chú nhìn đôi đũa của mình.
- sao.... sao... con muốn đi Mỹ?
- mẹ hắn lắp bắp hỏi lại.
- phải.
- hắn đặt đôi đũa xuống bàn nhìn thẳng mắt mẹ nguyễn trả lời.
- đ... được.
- mẹ nguyễn sau 1 hồi ngạc nhiên liền lắp bắp trả lời.
- vậy con muốn bao giờ đi?
- ba hắn nghiêmtúc hỏi.
- càng sớm càng tốt
- hắn lạnh lùng lên tiếng rồi đứng dậy đi lên lầu không hề để ai vào mắt cũng không cần biết có ai nghe hayphản đối ý kiến của mình hay không.Hắn đi rồi cả nhà ngồi tai bàn ăn đều rơi vàotrầm tư, mỗi người đuổi theo suy nghĩ riêngcủa bản thân.
- không chỉ Thanh mà cả nó và mọi người ở đây đều gật gù vỡ lẽ (trừ mẹ nó)
- thế ra cô bé mày làcon gái ông sao? Hẳn nào bản lĩnh cũng không nhỏ
- bác sĩ Phương cười nói.
- phải. Tôi rất tự hào về cô con gái cưng này. Thôi ông khám cho con gái tôi đi. Khám cho cẩn thận không ông biết tay tôi
- ba trần dọa nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười.
- dạ tuân lệnh thưa đại tá Khương haha...
- bác sĩ Phương hùa theo đùa cợt.Sau 1 hồi khám lại cho nó bác sĩ phương nhìn bố nó nói
- tình hình của cháu nhà đã ổn, chỉ cần để cô bé ít vận động để tránh đụng đến vết thương bên vai trái là được. Cần kiêng 1 tuần để xương liền lại ( ahaha.. t/ g chém, chả biết có liền đc k hề hề)
- được rồi. Cảm ơn ông bạn già
- bố nó nói.
- ừ không có gì. Thôi để cháu nó nghỉ ngơi tôi và ngài đại tá đây ra đây tâm sự " tình cũ" chút chứ nhỉ
- bác sĩ phương nói đùa.
- được.
- bố nó hưởng ứng vui vẻ.
- ơ. Con chó nhà ai ai lại vào đây thế này. Chết thật mấy ông bảo vệ làm thật trểnh mạng. Bảo...,
- ấy. Con cún của cháu. Bác đừng bắt nó rangoài
- nó vội lên tiếng ngăn bác sĩ Phương gọi bảo vệ vào tống cổ con My ra ngoài.
- oh. Của cháu sao? Vậy được rồi. Cháu nghỉ ngơi đi. 2 chị đây và cháu trai cùng cậu Thanh ở chơi với cô bé này tôi và anh bạn già này đi ra cafe chút hì hì. A cả ngườinày là....
- bác sĩ phương chỉ ba Kiên.
- chào. Tôi là hàng xóm của anh Khương.
- oh... vậy xin lỗi vì đã không để ý. Ái ngại quá. Chúng ta có thể đi cafe chứ?
- bác sĩ phương ái ngại nói.
- dạ không sao, được chứ.
- ba Kiên cười đáp lại.
- vậy xin phép mọi người mấy người chúng tôi đi trước
- bác sĩ phương nói rồi cùng 2 người ra khỏi phòng bệnh.Mọi người ở lại cũng nói chuyện rất vui vẻ với nhau.☆☆☆☆☆●●●●●☆☆☆☆☆
- Linh... Linh...
- hắn ngồi bật dậy thoát khỏicơn ác mộng. Trong mơ hắn thấy nó vì hắn mà đỡ cho hắt nhát dao vào ngay bên ngực trái trước khi nó nhâm mắt còn nói nó yêu hắn.
- con / mày sao vậy?
- ba và mẹ nguyễn cùng Lộc ngồi đó thấy vậy liền lo lắng đồng thanh hỏi.
- mọi người. Mọi người có thấy Linh đâu không?
- hắn vẫn còn hoảng loạn.
- không thấy. Mày tỉnh lại đi. Mày bị gì thế?Gặp ác mộng sao?
- cậu nhíu mày hỏi.Giờ hắn mới thực sự tỉnh, nhớ lại mọi chuyện hôm qua hắn liền mặt lạnh lằm lại xuống giường không nói gì cả.
- con thấy sao rồi? Con muốn ăn gì không?
- mọi người thấy hắn biểu hiện như vậy liền nhíu mày nhưng rất nhanh mẹ hắn liền quantâm hỏi.Hắn không nói chỉ nhắm mắt im lặng.Cứ vậy cả phòng rơi vào im lặng, bố mẹ hắn và Lộc chỉ biết nhìn nhau thở dài.Được 1 lúc thì bác sĩ đến khám tổng quát lạicho hắn 1 lần rồi nói hắn không sao có thể xuất viện hắn liền im lặng lậm lì về nhà không nói với ai 1 câu nào.* tối tại nhà hắn, trước bàn ăn *Hắn lậm lì lạnh lùng ngồi lấy đôi đũa hẩy hẩy từng hạt cơm trong chén của mình không quan tâm đến ai trong đầu đang suy nghĩ gì đó.Mọi người trong bàn ăn chỉ vừa ăn vừa lấm lét nhìn hắn xem hắn có biểu tình gì trên khuôn mặt hay không. Bỗng hắn ngẩng đầunhìn mọi người trên bàm ăn thì lập tức theo phản xạ mọi cùng cùng đồng loạt cầm bát bơm lên việng và lấy và để. Nhìn biểu hiện đó của mọi người hắn hơi nhíu mày ánh mắtsoẹt qua tia khó đoán nhưng lại rất nhanh trở lại khuôn mặt lậm lì bất cần lúc vừa, chất giọng lạnh lùng ngang phè vang lên.
- ba.
- ơ... sao.. sao con?
- ba hắn đang và cơm trên bát vô miệng nhưng chả thấy hạt nào vào mồm mà chỉ thấy cơm dính trên mép và mũi.Nhìn biểu hiện và khuôn mặt của ba nguyễn hắn lại hơi nhíu mày nhưng môi cũng lại hơi nhếch nhưng rất nhanh biến mất cứ như đó chỉ là ảo giác.
- ba.... cơm trên miệng
- hắn lạnh lùng lên tiếng nhắc nhở.Ba hắn và cả nhà đang hồi hộp xem hắn nói gì nhưng khi hắn lên tiếng khiến cả nhà hướng mắt về phía ba hắn còn ba trần vội vàng ohuir cơm trên mặt nhìn rất mắc cười.Cả nhà nhìn ba trần như vậy thì rất muốn bật cười nhưng lại không giám chỉ có thể cúi mặt vai run lên bần bận, có lẽ nhịn 1 hồinữa cả nhà sẽ bị nội thương mất.
- e hèm... con có chuyện gì?
- ba trần thấy mọi người như vậy liền đỏ, không biết đỏ do tức hay là do ngại nữa. Đợi nửa ngày sau ba trần mới hắng giọng nghiêm mặt nhìn hắn hỏi
- con muốn đi Mỹ
- giọng hắn lành lùng đều đều cất lên.
- Sao?
- cả nhà đang cúi mặt nhịn cười cũng phải ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.
- con muốn đi My
- giọng hắn đều đều lặp lại, tay vẫn hẩy hẩy từng hạt cơm trong bát và ánh mắt chăm chú nhìn đôi đũa của mình.
- sao.... sao... con muốn đi Mỹ?
- mẹ hắn lắp bắp hỏi lại.
- phải.
- hắn đặt đôi đũa xuống bàn nhìn thẳng mắt mẹ nguyễn trả lời.
- đ... được.
- mẹ nguyễn sau 1 hồi ngạc nhiên liền lắp bắp trả lời.
- vậy con muốn bao giờ đi?
- ba hắn nghiêmtúc hỏi.
- càng sớm càng tốt
- hắn lạnh lùng lên tiếng rồi đứng dậy đi lên lầu không hề để ai vào mắt cũng không cần biết có ai nghe hayphản đối ý kiến của mình hay không.Hắn đi rồi cả nhà ngồi tai bàn ăn đều rơi vàotrầm tư, mỗi người đuổi theo suy nghĩ riêngcủa bản thân.