- trước hồi bọn tôi học lớp 7, cả nhóm được mọi người rất quý nhất là Linh. Nhưng cũng có kẻ ghen ghét với bọn tôi đặc biệt là Linh, nó làm gì cũng giỏi học giỏi hát hay múa đẹp nhảy thì khỏi chê. Hôm đó vào ngày kỉ niệm 20 năm thành lập trường, nhà trường tổ chức cuộc thi văn nghệ và giải nhất được nhận 1 số tiền nhỏ cho đội hay cá nhân nào thắng cuộc thi đó. Với bọn tôi thì số tiền đó là bình thường nhưng nhà Linh nghèo lên với nó là rất lớn lên nó quyết định tham gia. 1 hôm bọn tôi đang tập nhảy múa thì Cúc - chị lớp trên cũng là người ghét nó nhất đến thách đấu với nó trong cuộc thi đấy. Chị ta không tin là nó giỏi như vậy lên vênh mặt tự đắc tuyên bố nếu nó chị ta thắng thì nó phải nghỉ học còn nếu nó thắng thì chị ta sẽ nghỉ học. Nó chả quan tâm lên không muốn chới vì đơn giản nó muốn số tiền đó chứ nó không muốn thách đấu để đến lỗi nghỉ học như vậy, thật không dáng. Nhưng chị ta không chịu bắt ép nó phải đồng ý, không muốn làm phiền lên nó đã đồng ý để cho qua chuyện. Và cái ngày đó cũng đến - cái ngày mà nó nhớ và ám ảnh đến tận bây giờ. Hôm đó nó thi hát và nhảy riêng còn múa thì nó múa cùng đám bạn, giọng hát của nó làm say đắm lòng người, điệu nhảy của nó làm mọi người không thể không khâm phục. Còn bà chị kia cũng không kém gì nó, nó thi gì chị đó thi cái đó. Đến lúc công bố kết quả thì ban giám khảo nói chị ta được giải nhất làm nó buồn, nó buồn vì không lấy được giải thưởng như vậy số tiền đó nó sẽ không lấy được, Còn bà chị đó cười sung sướng nhìn nó vênh váo. Nhưng điều ban giám khảo công bố tiếp theo làm cho cả nó và chị ta bất ngờ đó là nó được giải đặc biệt. Vui mừng sung sướng nó nhảy cẫng lên cười vang mà quên việc cá cược với Cúc, còn bà chị kia thất thần nhìn nó mồm lẩm bẩm gì đó. Đến khi lên nhận giải nó vui vẻ hạnh phúc cầm phần thưởng trong tay, còn bà chị đó nhận thưởng nhưng không vui mà mặt cứ thất thần. Bỗng chị ta hét lớn làm mọi người giật mình rồi chị ta chạy đi như người điên vậy, thấy vậy nó và mọi người đuổi theo. Chạy đến cổng trường thì mọi người sững lại khi thấy 1 thân ảnh bé nhỏ bị 1 chiếc xe tại đâm, máu loang lổ xung quanh thân ảnh đó. Hốt hoảng nó chạy lại ôm chị đó khóc rồi nói " chị ơi chị sao vậy? Sao chị lại bỏ chạy? Chị tỉnh dậy đi em sẽ nhường lại phần thưởng cho chị mà " chị ta không những không hiểu mà còn nói với nó 1 câu " tại mày, tất cả tại mày. Sao mày lại thắng được tao chứ? Tao không phục " rồi chị ta nhắm mắt lại, mọi người hốt hoảng đưa chị ta đến bệnh viện còn nó thì thất thần đứng đó với những vệt máu của chị ta dính trên người. 1 tuần sau nó được biết chị ta phải sống đời sống thực vật thì nó ân hận vô cùng. Nó tự trách bản thân, nếu như nó không cố gắng thắng trong cuộc thi đó thì chị ấy đã không bụ như vậy, nếu như nó không thi cuộc thi đó thì đâu có chuyện gì,......
, nó cứ tự trách bản thân rồi từ đó nó không bao giờ tham gia bất cứ thứ gì có liên quan đến nhảy nhót hay múa hát nữa - cô kể lại mà giọng nghèn nghẹn.
Cả bọn ngồi nghe lãy giờ thì cũng hiểu được vì sao nó lại như vậy
- nhưng đâu phải lỗi của em ấy. Do chị ta mà - cậu có chút bất bình.
- bọn tôi nhiều lần khuyên và nói như vậy nhưng nó không nghe mà quay lưng đi - giọng Dịu buồn dầu.
- haiz - cả lũ thở dài.
Bỗng hắn đứng phắt dậy và bước ra ngoài, thấy thế bọn bạn hỏi:
- ê đi đâu đó
Hắn không trả lời mà cứ thế bước đi để lại đám bạn nhìn mình khó hiểu.
Hắn đi khắp trường tìm nhưng không thấy, chán nản hắn quay lên lớp. Đang đi hắn thấy nó ngồi dựa lưng vào 1 cây lớn mắt nhìn xa săm, bỗng nó nhắt mắt lại thì hắn thấy 1 giọt nước trong suốt từ mắt nó chảy ra. Đi lại ngồi xuống bên cạnh hắn đưa tay gạt đi giọt nước mắt đó đi rồi nhìn nó chăm chăm. Còn nó thì đang ngồi nhớ lại cảnh năm đó và những câu nói cuối cùng của chị đó mà nước măt vô thức rơi ra. Đang thất thần thì bị một bàn tay ấm áp đặt lên má và lau đi giọt nước mắt rơi trong vô thức của nó thì ngạc nhiên quay ra nhìn hắn. Nhìn hắn lúc này như 1 thiên sứ vậy, khuôn mặt hiền dịu những tia nắng nọt qua tán lá chiếu vô mặt hắn lấp lánh..... nhìn thật đẹp. Nó cứ ngây ra nhìn.
Lời t/g: em không có khiếu miêu tả với chí tưởng tượng lên có gì sai sót mong các hạ bỏ quá cho nhé hì
, nó cứ tự trách bản thân rồi từ đó nó không bao giờ tham gia bất cứ thứ gì có liên quan đến nhảy nhót hay múa hát nữa - cô kể lại mà giọng nghèn nghẹn.
Cả bọn ngồi nghe lãy giờ thì cũng hiểu được vì sao nó lại như vậy
- nhưng đâu phải lỗi của em ấy. Do chị ta mà - cậu có chút bất bình.
- bọn tôi nhiều lần khuyên và nói như vậy nhưng nó không nghe mà quay lưng đi - giọng Dịu buồn dầu.
- haiz - cả lũ thở dài.
Bỗng hắn đứng phắt dậy và bước ra ngoài, thấy thế bọn bạn hỏi:
- ê đi đâu đó
Hắn không trả lời mà cứ thế bước đi để lại đám bạn nhìn mình khó hiểu.
Hắn đi khắp trường tìm nhưng không thấy, chán nản hắn quay lên lớp. Đang đi hắn thấy nó ngồi dựa lưng vào 1 cây lớn mắt nhìn xa săm, bỗng nó nhắt mắt lại thì hắn thấy 1 giọt nước trong suốt từ mắt nó chảy ra. Đi lại ngồi xuống bên cạnh hắn đưa tay gạt đi giọt nước mắt đó đi rồi nhìn nó chăm chăm. Còn nó thì đang ngồi nhớ lại cảnh năm đó và những câu nói cuối cùng của chị đó mà nước măt vô thức rơi ra. Đang thất thần thì bị một bàn tay ấm áp đặt lên má và lau đi giọt nước mắt rơi trong vô thức của nó thì ngạc nhiên quay ra nhìn hắn. Nhìn hắn lúc này như 1 thiên sứ vậy, khuôn mặt hiền dịu những tia nắng nọt qua tán lá chiếu vô mặt hắn lấp lánh..... nhìn thật đẹp. Nó cứ ngây ra nhìn.
Lời t/g: em không có khiếu miêu tả với chí tưởng tượng lên có gì sai sót mong các hạ bỏ quá cho nhé hì