Hết cách Bách đành quay sang nhìn hộp quà mà trong lòng thấy run run, tự hỏi không biết tụi nó lại bày ra chuyện gì đây. Cầm hộp quà Bách mở ra xem, khi vừa mở hộp thì ngay lập tức nhận 1 quả đấm lò so từ hộp quà, say sẩm mặt mày Bách ngồi thụp xuống ghê nhưng vừa đặt mông xuống thì cái ghễ gãy chân..... suy ra Bách đang yên vị nơi đất mẹ thân yêu. Đau thấy xương Bách nhăn mày như muốn khóc, thấy kết quả thành công bọn nó đi lên bục giảng còn bọn dưới lớp cười muốn té đất, cười chảy cả nước mắt.
Lên đến bục giảng nơi Bách đanh dấp dúi tại góc bảng nó ngồi sổm xuống nhìn Bách rồi nhếch mép
- thầy không cần xúc động vậy chứ? Thấy sao? Món quả đặc biệt chứ?
- các..... các.... em..... - Bách tức nói không lên lời mà cũng bỏi do quá đau.
- hừ muốn đến theo dõi tôi sao? Mơ đi nhá - Dịu không kém đi lại nói giọng thách thức.
- thầy cứ yên tâm. Ngày nào thầy còn ở đây thì ngày đó bọn em sẽ đối sử với thầy " thật tốt " sẽ chăm sóc thầy " tận tình " - nó nói với thầy mà cái mặt bất cần lạnh nhạt chả mấy quan tâm đến cái người bầm dập kia.
- giờ thì mời thầy vô phòng y tế - nó mỉm cười với thầy rồi quay xuống lớp - lớp mình ai có lòng tốt đưa thầy xuống y tê nào?
- tôi..
, tôi.... để tôi đi cho - lớp nó nhao nhao lên.
- được rồi. LUật với Chiến đưa thầy đi. Nhớ " cẩn thận " " nhẹ tay " đừng làm thầy đau nhé - nó nhấn mạnh từng từ.
- dõ - 2 thằng hô to rồi cười gian nhìn thầy giáo. Ai nói thầy đẹp hơn tụi nó chi.
Vậy là 2 thằng lên đưa thầy đến phòng y tế, trên đường đi bọn đó cứa cho thầy ngã hoài làm Bách đau lại thêm đau nhưng cũng chả nói gì vì giờ anh đau đến lỗi hết nói được luôn rồi, anh không ngờ mình lại có cô vợ nghịch như vậy đã thế bạn vợi anh cũng không kém có khi có phần hơn, hừ được rồi bao giờ lấy về anh sẽ cho biết tay " quân tử trả thù vài tháng nữa vẫn chưa muộn " ui gia đâu chết anh rồi.
Bách thì đau đớn kêu la còn bọn nó thì ngồi cười dũ ruột, nhìn cái bản mặt nhăn như khỉ của Bách mà bọn nó không nhịn được cười
- haha Linh. Em giỏi thật đó. Nghĩ ra toàn chiêu độc - Lộc vừa cười vừa nói.
- há há như vậy đã là gì. Nó nghịch kinh lắm - Thủy lêm vào.
- có đâu - nó chối.
- đúng là các em rất là quậy - Hữu phải thốt ra câu khen.
- quá quậy phá - hắn thốt ra câu cảm thán.
- cảm ơn vì lời khen - tụi nó nói rồi cả đám cười vang.
Bỗng:
- Linh? Mình nói chuyện được không? - Nhật từ đâu đi đến bàn bọn nó và hỏi nó.
Nụ cười tắn ngặm trên khuôn mặt cả bọn
- nó chả có gì để nói với koaij người như anh - Nhỏ tức giận nói.
- chả liên quan đến cô. Cô cũng lên xem lại bản yhaan mình đi - Nhật tức giận nói Nhỏ.
- anh im được rồi đấy. Có chuyện gì đáng nói - nó cất giọng bất cần nhạt nhẽo.
- ta có thể nói riêng được không? - Nhật dịu giọng và có phần cầu khẩn.
- không - thẳng thừng đáp nó khoanh tay trước ngực.
Bất lực Nhật cúi đầu xuống nói giọng nhỏ nhẹ
- cho anh xin lỗi về vụ việc lần trước vì anh mà nhỏ Chuyên bên lớp bên sang đánh em. Chuyện đó anh thật sự không biết. Và..... mình có thể quay lại? Anh yêu em nhiều lắm sa em rồi anh mới cảm nhận được trái tim anh đã có hình bóng em, em đối với anh rất quan trọng - Nhật nói mà khuôn mặt đau đớn nhìn nó như cầu xin sự tha thứ, mắt đã đỏ hoe như sắp khóc.
Nghe những từ đó bọn hắn và nhỏ tức giận vô cùng, Dương liền đứng lên tát Nhật 1 cái rồi nói:
- anh có tư cách gì mà nói như vậy? Làm tổn thương nó giờ nói quay lại. Anh quá chơ chẽn
Không quan tâm Nhật cứ nhìn nó chờ câu trả lời. Nó sau khi nghe những từ đó mà sao thấy đắng quá, yêu nó sao? Nghe thật buồn cười. Nó buông tay trước ngực ra và đứng lên, bước ra khỏi bàn đứng trước mặt Nhật, dáng đứng, cử chỉ, khuôn mặt... đều hiện dõ sự bất cần và khinh bỉ. Ngước lên nhìn Nhật nó nhếch mép
- yêu sao? Tôi có nghe nhầm không? Anh đang kể chuyện hài cho tôi nghe đó à? - nó hỏi Nhật.
- anh....
- tôi nói cho anh biết: tôi ( chỉ tay vào mình) không phải trò chơi của anh, thích thì anh tìm đến chán anh vất bỏ. Anh nghĩ tôi là ai? Tôi không phải mấy đứa con gái yểu điệu hay nhiều lòng từ bi hay vị tha gì đó. Mấy thứ đó tôi không dư mà bố thí cho cái loại người như anh. Hư thích tiền à? Thích giầu à? Vầy sang bên đó với mấy em đại gia. Còn tôi, tôi chân đất quê mùa thì đem so với mấy cô môi sót chát phấn quần áo hàng hiệu đó thì thua xa. Vậy lên mong anh Cút ra khỏi tầm mắt of tôi - chưa để Nhật mở lời nó đã đanh giọng cắt ngang rồi bỏ ra ngoài.
Thấy nó bỏ đi hắn vội đuổi theo nó, bọn bạn nó cũng vậy nhưng trước khi đi Dương còn tặn cho Nhật 1 cái bạt tai cùng câu nói
- đồ chơ chẽn, anh cút ra khỏi tầm mắt của nó và đến với mấy em đại gia của anh đi - rồi cũng đuổi theo nó.
Về nó, sau khi bỏ ra khỏi lớp nó đi 1 mạch ra sau trường và ngồi xuống thảm cỏ xanh mướt dưới 1 gốc cây to, mắt nhìn vào khoảng không vô định, hắn đuổi theo nó ra đến đây, khi thấy nó như vậy thì tim hắn khẽ nhói, đi lại bên nó hắn ngồi xuống bên cạnh, không nói, không an ủi, chỉ đơn giản là ngồi bên cạnh thôi
Lên đến bục giảng nơi Bách đanh dấp dúi tại góc bảng nó ngồi sổm xuống nhìn Bách rồi nhếch mép
- thầy không cần xúc động vậy chứ? Thấy sao? Món quả đặc biệt chứ?
- các..... các.... em..... - Bách tức nói không lên lời mà cũng bỏi do quá đau.
- hừ muốn đến theo dõi tôi sao? Mơ đi nhá - Dịu không kém đi lại nói giọng thách thức.
- thầy cứ yên tâm. Ngày nào thầy còn ở đây thì ngày đó bọn em sẽ đối sử với thầy " thật tốt " sẽ chăm sóc thầy " tận tình " - nó nói với thầy mà cái mặt bất cần lạnh nhạt chả mấy quan tâm đến cái người bầm dập kia.
- giờ thì mời thầy vô phòng y tế - nó mỉm cười với thầy rồi quay xuống lớp - lớp mình ai có lòng tốt đưa thầy xuống y tê nào?
- tôi..
, tôi.... để tôi đi cho - lớp nó nhao nhao lên.
- được rồi. LUật với Chiến đưa thầy đi. Nhớ " cẩn thận " " nhẹ tay " đừng làm thầy đau nhé - nó nhấn mạnh từng từ.
- dõ - 2 thằng hô to rồi cười gian nhìn thầy giáo. Ai nói thầy đẹp hơn tụi nó chi.
Vậy là 2 thằng lên đưa thầy đến phòng y tế, trên đường đi bọn đó cứa cho thầy ngã hoài làm Bách đau lại thêm đau nhưng cũng chả nói gì vì giờ anh đau đến lỗi hết nói được luôn rồi, anh không ngờ mình lại có cô vợ nghịch như vậy đã thế bạn vợi anh cũng không kém có khi có phần hơn, hừ được rồi bao giờ lấy về anh sẽ cho biết tay " quân tử trả thù vài tháng nữa vẫn chưa muộn " ui gia đâu chết anh rồi.
Bách thì đau đớn kêu la còn bọn nó thì ngồi cười dũ ruột, nhìn cái bản mặt nhăn như khỉ của Bách mà bọn nó không nhịn được cười
- haha Linh. Em giỏi thật đó. Nghĩ ra toàn chiêu độc - Lộc vừa cười vừa nói.
- há há như vậy đã là gì. Nó nghịch kinh lắm - Thủy lêm vào.
- có đâu - nó chối.
- đúng là các em rất là quậy - Hữu phải thốt ra câu khen.
- quá quậy phá - hắn thốt ra câu cảm thán.
- cảm ơn vì lời khen - tụi nó nói rồi cả đám cười vang.
Bỗng:
- Linh? Mình nói chuyện được không? - Nhật từ đâu đi đến bàn bọn nó và hỏi nó.
Nụ cười tắn ngặm trên khuôn mặt cả bọn
- nó chả có gì để nói với koaij người như anh - Nhỏ tức giận nói.
- chả liên quan đến cô. Cô cũng lên xem lại bản yhaan mình đi - Nhật tức giận nói Nhỏ.
- anh im được rồi đấy. Có chuyện gì đáng nói - nó cất giọng bất cần nhạt nhẽo.
- ta có thể nói riêng được không? - Nhật dịu giọng và có phần cầu khẩn.
- không - thẳng thừng đáp nó khoanh tay trước ngực.
Bất lực Nhật cúi đầu xuống nói giọng nhỏ nhẹ
- cho anh xin lỗi về vụ việc lần trước vì anh mà nhỏ Chuyên bên lớp bên sang đánh em. Chuyện đó anh thật sự không biết. Và..... mình có thể quay lại? Anh yêu em nhiều lắm sa em rồi anh mới cảm nhận được trái tim anh đã có hình bóng em, em đối với anh rất quan trọng - Nhật nói mà khuôn mặt đau đớn nhìn nó như cầu xin sự tha thứ, mắt đã đỏ hoe như sắp khóc.
Nghe những từ đó bọn hắn và nhỏ tức giận vô cùng, Dương liền đứng lên tát Nhật 1 cái rồi nói:
- anh có tư cách gì mà nói như vậy? Làm tổn thương nó giờ nói quay lại. Anh quá chơ chẽn
Không quan tâm Nhật cứ nhìn nó chờ câu trả lời. Nó sau khi nghe những từ đó mà sao thấy đắng quá, yêu nó sao? Nghe thật buồn cười. Nó buông tay trước ngực ra và đứng lên, bước ra khỏi bàn đứng trước mặt Nhật, dáng đứng, cử chỉ, khuôn mặt... đều hiện dõ sự bất cần và khinh bỉ. Ngước lên nhìn Nhật nó nhếch mép
- yêu sao? Tôi có nghe nhầm không? Anh đang kể chuyện hài cho tôi nghe đó à? - nó hỏi Nhật.
- anh....
- tôi nói cho anh biết: tôi ( chỉ tay vào mình) không phải trò chơi của anh, thích thì anh tìm đến chán anh vất bỏ. Anh nghĩ tôi là ai? Tôi không phải mấy đứa con gái yểu điệu hay nhiều lòng từ bi hay vị tha gì đó. Mấy thứ đó tôi không dư mà bố thí cho cái loại người như anh. Hư thích tiền à? Thích giầu à? Vầy sang bên đó với mấy em đại gia. Còn tôi, tôi chân đất quê mùa thì đem so với mấy cô môi sót chát phấn quần áo hàng hiệu đó thì thua xa. Vậy lên mong anh Cút ra khỏi tầm mắt of tôi - chưa để Nhật mở lời nó đã đanh giọng cắt ngang rồi bỏ ra ngoài.
Thấy nó bỏ đi hắn vội đuổi theo nó, bọn bạn nó cũng vậy nhưng trước khi đi Dương còn tặn cho Nhật 1 cái bạt tai cùng câu nói
- đồ chơ chẽn, anh cút ra khỏi tầm mắt của nó và đến với mấy em đại gia của anh đi - rồi cũng đuổi theo nó.
Về nó, sau khi bỏ ra khỏi lớp nó đi 1 mạch ra sau trường và ngồi xuống thảm cỏ xanh mướt dưới 1 gốc cây to, mắt nhìn vào khoảng không vô định, hắn đuổi theo nó ra đến đây, khi thấy nó như vậy thì tim hắn khẽ nhói, đi lại bên nó hắn ngồi xuống bên cạnh, không nói, không an ủi, chỉ đơn giản là ngồi bên cạnh thôi