Còn hắn sau khi hôn nó rồi mới biết mình quá lố liền úp mặt xuống bàn giống nó nhưng không có nhăn mày như nó mà mỉm cười đã vậy cái lưỡi không tự chủ mà miết nhẹ ở bờ môi mỏng đỏ hồng của mình. Bọn bạn ở lớp thấy vậy thù cười vang rồi chêu ghẹo 2 đứa nó làm nó hận không thể chui vô cái hố nào đó, tất cả là tại tên Thành xấu xa biết thai kia hxhx sao hắn cứ cướp từng nụ hôn của nó vậy cà? Nụ hôn đầu nó còn chưa chao cho Nhật mặc dù là người yêu ấy vậy mà hắn giám lấy mất của nó huhu sau này nếu nó lấy chồng chồng nó mà hỏi nụ hôn đầu vợ chao cho ai thì khôbg nhẽ nó nói chao cho cái thằng bạn không phải bạn mà người yêu lại càng không vì mới quen hắn có 2 tháng mà hxhx...... nhưng...... khi haqsn hôn nó nó cảm thất rất ngọt ngào, tim nó như muốn nhảy ra ngoài và sen chút gì đó gọi là ấm áp và hạnh phúc, cũng không hiểu sao khi hắn hôn nó như vậy mà nó không cho hắn 1 trận tơi bời, như người nó quen chưa lâu mà giám làm như vậy hay chỉ cần ôm thôi là nó cho nhừ tử rồi..... vậy mà.... hắn làm vậy nó lại cảm thấy...... thích thích...... oài nghĩ gì vậy? Sao.... sao.. có thể thích 1 tên biết thái xấu xa mhuw vậy được chứ azzzz điên thật mà. Nó cứ gục đầu xuống bàn miên man suy nghĩ mặc cho đám bạn chêu ghẹo, bạn nó thấy cảnh vậy thì có phần ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần chêu ghẹo nó. Có lẽ sự lựa chọn của họ là đúng vì họ tin tưởng hắn là người tốt và sẽ không đểu cáng như Nhật, bạn hắn cũng nghĩ như vậy.
Nó cứ như vâym cho đến hết 2 tiết toán ( vì Bách bị trấn thương lên lớp nó được nghỉ 2 tiết đó nhưng không được làm ồn để lớp khác còn học) ra chơi nó lại chở lại bình thường nhưng mặt vẫn hơi đỏ, bọn bạn cũng không chêu nó nữa. Đến can teen trường tụi nó lại ngồi tập tụ, đang ngồi Nhật lại đến để xin lỗi nó là không khí chở lên căng thẳng khó chịu
- Linh? - giọng nhẹ nhàng ấm áp.
Nó không đáp mà cứ ngồi uống nước, đám bạn khó chịu ra mặt
- Linh nó không thích bạn ở đây lên phiền bạn BIẾN giùm - anh.
- Linh! Xin em hãy tha lỗi cho anh lần này được không? Anh biết anh sai rồi - Nhật tha thiết nhìn nó.
Nó không nhìn Nhật mà quay qua hắn lắm lấy tay hắn nói giọng ngọt ngào
- chồng yêu ơi. Mình lên lớp đi. Ở đây vợ thấy khó chịu lắm - giọng nũng nịu.
Hắn nghe nó nói và thấy tim xuyến xao hạnh phúc đến kì lạ, không ngần ngại ôm lấy vòng eo thon nhỏ của nó mà đáp
- ừ mình đi thôi - nói rồi còn hôn chụt vào má nó làm nó tức giận nhéo vào eo hắn 1 cái đau đớn.
- a..... - hắn la.
- ủa chồng la gì vậy? - nó giả bộ quan tâm
Hắn nhìn nó với ánh mắt tóe lửa nhưng rất nhanh thay vào ánh mắt ôn nhu sủng nịnh.
- chồng suýt quên mua đòi ăn vặt cho vợi ý mà - nó rồi hắn mỉm cười nhẹ.
- eo ui chồng chu đáo thế? Yêu chồng nhất - nó nhẩy cẫng lên ôm hắn làm tim hắn đập loạn xạ.
Nhật chứng kiến cảnh tình cảm vợ chồng của 2 đứa nó thì khó chịu vô cùng liền kéo tay nó nói:
- em đang làm cái gì vậy?
Nó quay qua Nhật, khuôn mặt lạnh tanh rồi rật tay ra khỏi tay Nhật đáp giọng lạnh nhạt
- liên quan đến anh? Anh có người mới thì tại sao tôi lại không? Giờ anh có tư cách gì nói tôi? Phiền anh CÚT khỏi tầm mắt của tôi - nói rồi nó kéo tay hắn lên lớp. Bọn bạn thấy vậy cũng đuổi theo, trước khi đi không quên tặng cho Nhật 1 ánh mắt khinh bỉ.
Nhật nghe nó nói vậy thì không giám nói gì vì Nhật biết tất cả lỗi lầm là do bảm thân mình gây ra, nhìn nó tay trong tay cùng hắn bước đi thì Nhật tức giận lắm chặt tay thành lắm đâm mồm lầm bầm
- em nhất định phải thuộc về anh
Rồi quay lưng bước thẳng ra cổng trường
Nó sau khi cùng hắn rời đi lên lớp thì mặt nó chầm đi hẳn, bọn bạn và hắn thấy vậy lên cũng không nói gì nhưng trong lòng không ngừng chửi rủa tên đã gây ra sự vậy này. Cứ như vậy bọn nó học đến khi ra về.
Vừa ra cổng thì bọn nó đã dụng ngay vào cặp đôi Bảo My rồi, đúng là hôm nay bọn nó đi học bước nhầm chân trái đây mà.
- aiza chồng yêu. Vợ khát quá à? - My cố nói to để chêu tức bọn nó.
- ờ vậy vợ muốn uống gì? - bảo đáp.
- gì cũng được miễn là do chồng yêu mua - nói rồi còn hôn chụt lên má Bảo.
- ọe......
,,, - bọn nó trả bộ lôn thốc lôn tháo.
- ghê quá mày ơi! Sao rự dưng tao buồn lôn quá - Dịu.
- ờ ờ phải đó! Sao thấy MẮC ÓI quá à - Dương.
- 2 cô nói cái gì hả? - thấy thái độ của bọn nó My tức giận.
- ủa bọn chị làm gì ảnh hưởng đến cưng à? Hay bọn chị ói vào người cưng?- nhỏ nói giỏng mỉa mai khinh khỉnh.
- cô..... - My cứng họng.
- ayza chào em. Người yêu cũ - thấy My thất thế Bảo liền bênh.
- ôh vâng chào anh kẻ phản bội - nhỏ không kém đáp trả.
- cô..... - đến Bảo ứ họng.
- hừ mấy con nghèo kiết xác như tụi bay mà muốn đấu với tao sao? Con khuya. Mày chỉ là đồ thua cuộc - ả My cáu không biết nói gì lên chọc tức Thủy.
- ừ thì tao không bằng mày. Cái loại búp bê hoạt tính đem so vớ tao thì thua xa. - Thủy không thương tiếc đốp lại 1 vố.
- con chó mày nói ai? - My tức giận.
- mày - nhỏ tỉnh rụi.
My tức giận dơ tay tát nhỏ nhưng lại bị nó chặn lại
- Đừng bao giờ dùng bàn tay bẩn thỉu này chạm vào bạn chị nhé cưng? - nó nhàn nhạt nói, khuôn mặt bất cần.
- cô buông tay bạn gái tôi ra. Cô chả khác gì bạn cô. 1 lũ quê mùa rẻ rách - Bảo.
- hừ. Ừ thì bọn tao rẻ rách nhưng còn hơn mày. Nhìn đi trên người mày và nó có cái gì lành lặn - Dương đốp lại rồi chỉ bọn Bảo ăn mặc quần bò rách tướp.
- 1 lũ rẻ rách còn bày đặt phong cách rẻ lau. Đồ hàng tồn đem so sánh với hàng thời thượng. Đẳng cấp thấp thì làm gì biết cách thưởng thức nghệ thuật - nó cho 1 câu mỉa mai.
- cô..... hừ rù sao thì các cô cũng là đồ bọn tôi chơi chán rồi đá thì đương nhiên các cô là đồ bỏ đi của bọn tôi - ý Bảo nói nó và nhỏ bị Bảo và Nhật đá.
- hừ mày nghĩ vậy mà ngon à? Cái thứ niềm tin, tình yêu đo bằng thể xác thì đéo bền lâu được đâu. Tụi mày đá bọn tao thì cũng có ngày bọn mày bị lũ búp bế đó đá ra. Tương lai của tụi bay đéo được hạnh phúc đâu. Tao giám lấy cuộc đời của tao ra cá cược. Rồi mày xem 1 ngày không xa mày cũng sẽ bị nó đá thôi con chó ạ - nhỏ đốp trả lại 1 cách đay nghiếm kèm theo sự tức giận rồi kéo bọn nó ra về để lại My và Bảo ấm ức dậm chân thuỳnh thuỳnh.
Bọn nó sau khi rời đi thì Dịu vùng vằng
- con bà nó. Nhìn bọn nó mà tao ngứa cả mắt. Chả nhẽ mai gọi người đập chết bà bọn nó đi - Dịu nói giọng điệu đàn ông.
- bọn nó đéo đáng. Đánh làm gì cho bẩn tay. Lũ đó ta khinh không thèm đụng - nó
- ờ cũng phải - Dịu đáp.
Thế là cả lũ kéo nhau về
♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡
Vừa về đến nhà thình hình ảnh Bách bị bầm dập tả tơi đang ngồi ở nhà mình thì Dịu nhíu mày
- anh đến đây làm gì? - giọng khó chịu
- bắt em bồi thường - Bách dửng dưng
- tôi làm gì anh? -Dịu ương bướng cãi lại
Bách không nói mà kéo Dịu ngã vào lòng mình rồi nhanh tay đè Dịu xuống dưới thân mình ( đang ở sofa phòng khách nha. Bố mẹ Dịu đi vắng rồi lên chỉ có Dịu và Bách ở nhà vì thế Bách mới to gan như vậy) mặt ám sát vào mặt Dịu giọng điệu có phần kìm chế.
- em còn giám nói không làm gì?
Dịu bất ngờ bị như vậy lên không làm gì được, mặt Bách lại quá gần khiến hơi thở ấm lóng phả vào mặt khiến mặt Dịu ửng hồng tim đập loạn xạ lắp bắp trả lời:
- t.. tôi.... có.... có... làm gì anh.... đâu.
Vừa dứa lời đôi môi của Dịu đã bị ai kia luốt trọn khiến Dịu ngạc nhiên trợn tròn mắt. C..... cái gì? Tên điên này giám hôn cô, còn là nụ hôn đầu của cô nữa chứ......
- em thật vô duyên. Tao đang hôn nhau mà sao em lại mở trừng mắt như vậy?
Cái giọng điệu đáng chết đó Dịu hận không thể cắt lưỡi tên này, đã hôn cô rồi còn giám nói cô vô duyên, đúng là chán sống mà. Vùng vằng đẩy Bách ra Dịu ngồi bật dậy
- anh mới là tên vô duyên ý. Không đâu từ đâu ra nói là hôn phu của tôi. Đã vậy còn cướp nụ hôn đầu của tôi nữa. Tên xấu xa huhu - Dịu quát ầm lên rồi khóc như đứa trẻ.
Thấy Dịu khóc tim Bách bỗng se lại, liền dịu dàng ô Dịu nói:
- anh xin lỗi. Đừng khóc nữa. Em khóc làm anh đau lắm đó
Nghe vậy tim Dịu bỗng thấy hạnh phúc và ấm áp lạ thường lên liền lín khóc nhưng vẫn sụt sùi
- anh là tên xấu xa. Sao anh làm vậy với tôi chứ?
- vì anh yêu em đó cô bé ngốc ạ. Anh yêu em từ lâu rồi. Em nhớ cậu nhóc hay chơi cùng em 10 năm trước không? - Bách hỏi.
Dịu nghe vậy ngạc nhiên hỏi
- không nhẽ anh là anh Bo sao?
- phải là anh. Em nhớ anh đã nói gì trước khi đi không? Anh nói " khi nào quay lại anh Bo nhất định sẽ cưới Bi làm vợ " và giờ anh đã quay về. - Bách dịu dàng nói.
- vậy anh là anh Bo thật hả? - Dịu nước mắt lưng tròng nhìn Bách chờ đợi
- ừ
Nhận được câu trả lời và cái gật đầu khẳng định Dịu ôm chầm lấy Bách khóc nức nở
- huhu anh biết e chờ anh lâu lắm không huhuhu.. sao giờ anh mới chở về?
- anh xin lỗi, xin lỗ bé Bin - anh ôm Dịu vào lòng an ủi rồi thủ thỉ xin lỗi.
- hức hức... anh là tên ác ma.... sao anh để e chờ lâu như vậy chứa
- anh sai rồi. Và giờ anh quay lại chuộc lỗi nè. Anh yêu em. Lấy anh nhe - Bách gạt nước mắt cho Dịu rồi hỏi Dịu.
- ừ - Dịu đỏ mặt cúi đầu đáp.
Bách mỉm cười hạnh phúc, anh đưa tay lâng cằm Dịu lên rồi nhẹ nhàng chao cho Dịu 1 nụ hôn ấm áp, ngọt dịu của tình yêu và bao năm cách xa. Dịu cũng đáp lại với bao nhớ nhung và vị ngọt của tình yêu
Nó cứ như vâym cho đến hết 2 tiết toán ( vì Bách bị trấn thương lên lớp nó được nghỉ 2 tiết đó nhưng không được làm ồn để lớp khác còn học) ra chơi nó lại chở lại bình thường nhưng mặt vẫn hơi đỏ, bọn bạn cũng không chêu nó nữa. Đến can teen trường tụi nó lại ngồi tập tụ, đang ngồi Nhật lại đến để xin lỗi nó là không khí chở lên căng thẳng khó chịu
- Linh? - giọng nhẹ nhàng ấm áp.
Nó không đáp mà cứ ngồi uống nước, đám bạn khó chịu ra mặt
- Linh nó không thích bạn ở đây lên phiền bạn BIẾN giùm - anh.
- Linh! Xin em hãy tha lỗi cho anh lần này được không? Anh biết anh sai rồi - Nhật tha thiết nhìn nó.
Nó không nhìn Nhật mà quay qua hắn lắm lấy tay hắn nói giọng ngọt ngào
- chồng yêu ơi. Mình lên lớp đi. Ở đây vợ thấy khó chịu lắm - giọng nũng nịu.
Hắn nghe nó nói và thấy tim xuyến xao hạnh phúc đến kì lạ, không ngần ngại ôm lấy vòng eo thon nhỏ của nó mà đáp
- ừ mình đi thôi - nói rồi còn hôn chụt vào má nó làm nó tức giận nhéo vào eo hắn 1 cái đau đớn.
- a..... - hắn la.
- ủa chồng la gì vậy? - nó giả bộ quan tâm
Hắn nhìn nó với ánh mắt tóe lửa nhưng rất nhanh thay vào ánh mắt ôn nhu sủng nịnh.
- chồng suýt quên mua đòi ăn vặt cho vợi ý mà - nó rồi hắn mỉm cười nhẹ.
- eo ui chồng chu đáo thế? Yêu chồng nhất - nó nhẩy cẫng lên ôm hắn làm tim hắn đập loạn xạ.
Nhật chứng kiến cảnh tình cảm vợ chồng của 2 đứa nó thì khó chịu vô cùng liền kéo tay nó nói:
- em đang làm cái gì vậy?
Nó quay qua Nhật, khuôn mặt lạnh tanh rồi rật tay ra khỏi tay Nhật đáp giọng lạnh nhạt
- liên quan đến anh? Anh có người mới thì tại sao tôi lại không? Giờ anh có tư cách gì nói tôi? Phiền anh CÚT khỏi tầm mắt của tôi - nói rồi nó kéo tay hắn lên lớp. Bọn bạn thấy vậy cũng đuổi theo, trước khi đi không quên tặng cho Nhật 1 ánh mắt khinh bỉ.
Nhật nghe nó nói vậy thì không giám nói gì vì Nhật biết tất cả lỗi lầm là do bảm thân mình gây ra, nhìn nó tay trong tay cùng hắn bước đi thì Nhật tức giận lắm chặt tay thành lắm đâm mồm lầm bầm
- em nhất định phải thuộc về anh
Rồi quay lưng bước thẳng ra cổng trường
Nó sau khi cùng hắn rời đi lên lớp thì mặt nó chầm đi hẳn, bọn bạn và hắn thấy vậy lên cũng không nói gì nhưng trong lòng không ngừng chửi rủa tên đã gây ra sự vậy này. Cứ như vậy bọn nó học đến khi ra về.
Vừa ra cổng thì bọn nó đã dụng ngay vào cặp đôi Bảo My rồi, đúng là hôm nay bọn nó đi học bước nhầm chân trái đây mà.
- aiza chồng yêu. Vợ khát quá à? - My cố nói to để chêu tức bọn nó.
- ờ vậy vợ muốn uống gì? - bảo đáp.
- gì cũng được miễn là do chồng yêu mua - nói rồi còn hôn chụt lên má Bảo.
- ọe......
,,, - bọn nó trả bộ lôn thốc lôn tháo.
- ghê quá mày ơi! Sao rự dưng tao buồn lôn quá - Dịu.
- ờ ờ phải đó! Sao thấy MẮC ÓI quá à - Dương.
- 2 cô nói cái gì hả? - thấy thái độ của bọn nó My tức giận.
- ủa bọn chị làm gì ảnh hưởng đến cưng à? Hay bọn chị ói vào người cưng?- nhỏ nói giỏng mỉa mai khinh khỉnh.
- cô..... - My cứng họng.
- ayza chào em. Người yêu cũ - thấy My thất thế Bảo liền bênh.
- ôh vâng chào anh kẻ phản bội - nhỏ không kém đáp trả.
- cô..... - đến Bảo ứ họng.
- hừ mấy con nghèo kiết xác như tụi bay mà muốn đấu với tao sao? Con khuya. Mày chỉ là đồ thua cuộc - ả My cáu không biết nói gì lên chọc tức Thủy.
- ừ thì tao không bằng mày. Cái loại búp bê hoạt tính đem so vớ tao thì thua xa. - Thủy không thương tiếc đốp lại 1 vố.
- con chó mày nói ai? - My tức giận.
- mày - nhỏ tỉnh rụi.
My tức giận dơ tay tát nhỏ nhưng lại bị nó chặn lại
- Đừng bao giờ dùng bàn tay bẩn thỉu này chạm vào bạn chị nhé cưng? - nó nhàn nhạt nói, khuôn mặt bất cần.
- cô buông tay bạn gái tôi ra. Cô chả khác gì bạn cô. 1 lũ quê mùa rẻ rách - Bảo.
- hừ. Ừ thì bọn tao rẻ rách nhưng còn hơn mày. Nhìn đi trên người mày và nó có cái gì lành lặn - Dương đốp lại rồi chỉ bọn Bảo ăn mặc quần bò rách tướp.
- 1 lũ rẻ rách còn bày đặt phong cách rẻ lau. Đồ hàng tồn đem so sánh với hàng thời thượng. Đẳng cấp thấp thì làm gì biết cách thưởng thức nghệ thuật - nó cho 1 câu mỉa mai.
- cô..... hừ rù sao thì các cô cũng là đồ bọn tôi chơi chán rồi đá thì đương nhiên các cô là đồ bỏ đi của bọn tôi - ý Bảo nói nó và nhỏ bị Bảo và Nhật đá.
- hừ mày nghĩ vậy mà ngon à? Cái thứ niềm tin, tình yêu đo bằng thể xác thì đéo bền lâu được đâu. Tụi mày đá bọn tao thì cũng có ngày bọn mày bị lũ búp bế đó đá ra. Tương lai của tụi bay đéo được hạnh phúc đâu. Tao giám lấy cuộc đời của tao ra cá cược. Rồi mày xem 1 ngày không xa mày cũng sẽ bị nó đá thôi con chó ạ - nhỏ đốp trả lại 1 cách đay nghiếm kèm theo sự tức giận rồi kéo bọn nó ra về để lại My và Bảo ấm ức dậm chân thuỳnh thuỳnh.
Bọn nó sau khi rời đi thì Dịu vùng vằng
- con bà nó. Nhìn bọn nó mà tao ngứa cả mắt. Chả nhẽ mai gọi người đập chết bà bọn nó đi - Dịu nói giọng điệu đàn ông.
- bọn nó đéo đáng. Đánh làm gì cho bẩn tay. Lũ đó ta khinh không thèm đụng - nó
- ờ cũng phải - Dịu đáp.
Thế là cả lũ kéo nhau về
♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡
Vừa về đến nhà thình hình ảnh Bách bị bầm dập tả tơi đang ngồi ở nhà mình thì Dịu nhíu mày
- anh đến đây làm gì? - giọng khó chịu
- bắt em bồi thường - Bách dửng dưng
- tôi làm gì anh? -Dịu ương bướng cãi lại
Bách không nói mà kéo Dịu ngã vào lòng mình rồi nhanh tay đè Dịu xuống dưới thân mình ( đang ở sofa phòng khách nha. Bố mẹ Dịu đi vắng rồi lên chỉ có Dịu và Bách ở nhà vì thế Bách mới to gan như vậy) mặt ám sát vào mặt Dịu giọng điệu có phần kìm chế.
- em còn giám nói không làm gì?
Dịu bất ngờ bị như vậy lên không làm gì được, mặt Bách lại quá gần khiến hơi thở ấm lóng phả vào mặt khiến mặt Dịu ửng hồng tim đập loạn xạ lắp bắp trả lời:
- t.. tôi.... có.... có... làm gì anh.... đâu.
Vừa dứa lời đôi môi của Dịu đã bị ai kia luốt trọn khiến Dịu ngạc nhiên trợn tròn mắt. C..... cái gì? Tên điên này giám hôn cô, còn là nụ hôn đầu của cô nữa chứ......
- em thật vô duyên. Tao đang hôn nhau mà sao em lại mở trừng mắt như vậy?
Cái giọng điệu đáng chết đó Dịu hận không thể cắt lưỡi tên này, đã hôn cô rồi còn giám nói cô vô duyên, đúng là chán sống mà. Vùng vằng đẩy Bách ra Dịu ngồi bật dậy
- anh mới là tên vô duyên ý. Không đâu từ đâu ra nói là hôn phu của tôi. Đã vậy còn cướp nụ hôn đầu của tôi nữa. Tên xấu xa huhu - Dịu quát ầm lên rồi khóc như đứa trẻ.
Thấy Dịu khóc tim Bách bỗng se lại, liền dịu dàng ô Dịu nói:
- anh xin lỗi. Đừng khóc nữa. Em khóc làm anh đau lắm đó
Nghe vậy tim Dịu bỗng thấy hạnh phúc và ấm áp lạ thường lên liền lín khóc nhưng vẫn sụt sùi
- anh là tên xấu xa. Sao anh làm vậy với tôi chứ?
- vì anh yêu em đó cô bé ngốc ạ. Anh yêu em từ lâu rồi. Em nhớ cậu nhóc hay chơi cùng em 10 năm trước không? - Bách hỏi.
Dịu nghe vậy ngạc nhiên hỏi
- không nhẽ anh là anh Bo sao?
- phải là anh. Em nhớ anh đã nói gì trước khi đi không? Anh nói " khi nào quay lại anh Bo nhất định sẽ cưới Bi làm vợ " và giờ anh đã quay về. - Bách dịu dàng nói.
- vậy anh là anh Bo thật hả? - Dịu nước mắt lưng tròng nhìn Bách chờ đợi
- ừ
Nhận được câu trả lời và cái gật đầu khẳng định Dịu ôm chầm lấy Bách khóc nức nở
- huhu anh biết e chờ anh lâu lắm không huhuhu.. sao giờ anh mới chở về?
- anh xin lỗi, xin lỗ bé Bin - anh ôm Dịu vào lòng an ủi rồi thủ thỉ xin lỗi.
- hức hức... anh là tên ác ma.... sao anh để e chờ lâu như vậy chứa
- anh sai rồi. Và giờ anh quay lại chuộc lỗi nè. Anh yêu em. Lấy anh nhe - Bách gạt nước mắt cho Dịu rồi hỏi Dịu.
- ừ - Dịu đỏ mặt cúi đầu đáp.
Bách mỉm cười hạnh phúc, anh đưa tay lâng cằm Dịu lên rồi nhẹ nhàng chao cho Dịu 1 nụ hôn ấm áp, ngọt dịu của tình yêu và bao năm cách xa. Dịu cũng đáp lại với bao nhớ nhung và vị ngọt của tình yêu