Bên đôi nam nữ kia không hay biết có người nhìn thấy vẫn vô tư nói chuyện.
- Anh kì ghê không dưng kéo e zô đây nhỡ ai thấy rồi sao?
Cô gái với khuôn mặt trắng trẻo, môi mỏng đỏ chót, diện cái áo trắng mỏng tanh có thể nhìn thấy nội y màu đen bên trong cùng cái quần rách tùm lum nhìn cả thịt bên trong lên tiếng với giọng nói nhũn hơn bún.
- Anh nhớ em mà.
Người con trai khuôn mặt khá điển trai nổi bật với màu tóc màu xanh rêu nựng má người con gái kia thơm cái chụt lên đó rồi lên tiếng đầy cưng chiều. Người con gái e thẹn áp mặt vào ngực người con trai kia nói:
- Tối qua mình mới gặp nhau mà anh Nhật.
Vâng người con trai kia chính là Nhật " người yêu " nó ý ợ. Nhật lâng cằm người con gái kia lên rồi áp sát mặt mình vào mặt người kia nói.
- Nhưng anh nhớ bé Phương, nhớ đôi môi ngọt ngào của bé chỉ mún ăn lun thôi.
Nói xong anh áp môi mình vào môi Phương.
Bên này Dịu và Dương nhìn thấy, nghe thấy máu nóng trong người nổi lên, Dương định xông zô cho 2 người kia 1 trận thì bị Dịu kéo đi. Trên đừng đi Dương không ngừng la hét.
- Mày buông tao ra tao phải cho thằng đó 1 trận sao nó đối sử với con bé Linh như vậy được chứ nó không thấy có lỗi sao?......
Giọt nước mắt lăn trên má nhỏ, nhỏ thương nó lắm. Nhỏ biết những nụ cười những lúc vui đùa của nó đều là giả tạo. Nhỏ thân với nó từ nhỏ. Nó không được ông bà nội chấp nhận và luôn vị hắt hủi và bị nói là đứa đẻ thừa đứa thừa thãi trong nhà, luô bị bà nó ngược đãi khi không có ba mẹ nó ở nhà. Khó khăn lắm nó mới tìm được người yêu thương nó thì lại bị người đó phản bội mà không hay biết gì.
- Tao nghĩ truyện này để nó tự giải quyết. Tao biết trước giờ nó luôn vậy không muốn ai dụng tay zô việc của nó cả.
Dịu vỗ vai nhỏ đáp và ánh mắt buồn so.
- Thôi mình lên lớp.
Nói xong 2 đứa lên lớp trên đường đi tụi nhỏ không ai nói ai câu nào mỗi người 1 suy nghĩ nhưng đều là nghĩ về nó.
Hiện tại nó đang lay Thủy dậy nhưng Thủy không dậy vì cô giáo vào lớp. Nó đành nâng đầu và kéo nhỏ dậy. Nó tá hỏa xíu hét lên khi nhìn mặt nhỏ tèm nhem toàn nước mắt may nhỏ bịt miệng nó lại. Nó kéo nhỏ ngồi xuống rồi hỏi tới tấp:
- Mày sao thế? Ai đánh hay bắt lạt mày à? Hay mày đau ở đâu? Tao đưa mày xuống y tế na?
Nó không nhận được câu trả lời mà chỉ có cái lắc đầu nó bực tức lắm chặt tay nhỏ đứng dậy nó:
- Thưa cô, bạn Thủy đau đầu em đưa bạn xuống y tế.
Không đợi cô giáo trả lời nó kéo nhỏ đi luôn, nhỏ chỉ biết cúi mặt khóc và đi theo nó. Hai đứa kia thấy lạ đứng dậy.
- Thưa cô em đi coi bạn bị sao.
Hai đứa cũng không đợi cho cô trả lời và đi luôn. Hành động của 4 đứa nó làm cả lớp và cô giáo khó hiểu. Không khó chịu trước hành động đó của bọn nó mà ngược lại cô thấy lo lắng không biết có truyện gì mà tụi nó lại như vậy. Tụi nó ở trường được các thầy cô quý và thương lắm. Nhà 3 đứa kia tuy giàu nhưng không ăn chơi hay nói sấc xược như bọn nhà giàu khác, còn nhà nó nghèo nhưng nó lại chả có xấu hổ mà tự tin vênh mặt trừng trị bọn nhà giàu làm phách ở trường. Tuy hay bỏ tiết ăn quà vặt trong lớp nhưng tụi nó có thành tích rất cao dành được nhiều bằng khen của nhà giáo dục.
Đến phòng y tế nó đẩy nhỏ ngồi lên giường, khuôn mặt lạnh tanh không chút cảm xúc hé môi nói bằng giọng băng tu luyện ngàn năm:
- Nói!!!
Nhỏ giật mình ngước đôi mắt sưng húp đỏ hoe vì khóc nhìn nó. Mặt nó tối sầm lại khi nhìn thầy đôi mắt ấy. Nó sót sa đau nhói ở con tim chỉ mún ôm nhỏ vào lòng vỗ về nhưng khuôn mặt nó vẫn không cảm xúc dùng đôi mắt đen vô cả và có vài tia máu do tức giận nhìn nhỏ rồi lặp lại.
- Nói!!!
Đúng lúc 2 đứa kia vào nhìn thấy cảnh đấy thì đến ôm nhỏ vào lòng an ủi. Một giọt nước mắt đã lăn dài trên má Dương.
- Linh mày đừng làm nó sợ chứ để nó tự nói mà.
Vừa nói Dương vừa khóc Dịu ở bên cũng mở lời.
- Đúng để từ từ nó nói mà.
Tay nó lắm chặt thành lắm đấm, móng tay đâm vào da thịt đến bật máu, những tia máu ở mắt nó càng nhiều, gân xanh cũng nổi lên ở trên khuôn mặt xinh đẹp kia. Không màng đến câu nói của Dịu và Dương ánh mắt ấy vẫn dán chặt vào khuôn mặt ướt đẫm nước mắt kia của nhỏ rồi gằn từng chữ qua kẽ răng.
- N.
Ó.
I!!!
Dịu và Dương sợ hãi nhìn nó. Họ biết nó đang rất tức giận, nhỏ nghe vậy khóc to hơn rồi chạy lại ôm nó vừa khóc vừa nói.
- Huhu anh Bảo bỏ tao rồi anh ý có người khác rồi mày à.
Nó không ôm lại nhỏ ngược lại nó còn đẩy nhỏ ra rồi nói bằng giọng nhẹ hơn chút nhưng vẫn lạnh cónng.
- Lý do?
Nhỏ nghe vậy kể lại cho nó nghe.
Tối qua lúc 9h nhỏ vừa học xong thì lấy lattop ra onl face mà thấy lạ là đây không phải nich mình mà là ních của Bảo vì hồi chiều Bảo qua kèm cho nhỏ học giao bài tập cho nhỏ xong lấy máy tính nhỏ vào face chơi quên không đăng xuất. Tính nhỏ tò mò lên vào phần tin nhắn của Bảo. Đập vào mắt nhỏ là giòng tin nhắn: " chồng nhớ vợ lém " mà người nhận không phải nhỏ mà là 1 nick khác với tên " My's my's mơ mộng ". Nhỏ hồi hộp nhích chuột vào xem thì tim nhỏ như thắt lại khi nhìn những dòng tin nhắn tình cảm mà Bảo và cái ních lạ hoắc kia nhắn với nhau. Nhỏ phủ định mọi thứ và tắt máy đi nhỏ không mún tin nhưng nước mắt nhỏ đã lăn dài.
Nhỏ gạt nước mắt nở nụ cười trấn an bản thân, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi ra cầm điện thoại nhắn tin với Bảo nhưng chưa kịp cầm thì điện thoại rung. Nhỏ nhìn thì ra Bảo gọi mỉm cười nhỏ bắt máy ngay.
- Alô, ông xã hả em nghe nè.
Bảo bên kia ngập ngừng trả lời:
- Thủy hả, uhm, anh nghĩ mình lên tạm xa nhau 1 thời gian đi.
Nhỏ như hóa đá nụ cười cứng đơ lại lắp bắp trả lời.
- Hả? Anh... Anh..... Nói cái gì vậy? ( không thấy trả lời nhỏ hỏi) Tại sao???
Bảo ngập ngừng rồi nói rành mạch 1 câu làm nhỏ hóa đá.
- Uhm... thì.....
anh có người khác rồi. Mình chia tay đi.
Nhỏ hoảng loạn khóc lớn và nói:
- Anh, anh ơi đừng mà.
Nhưng đầu dây bên kia đã tắt máy từ lâu. Nhỏ ngã khụy xuống lền đất lạnh tay bóp mạnh bên ngực trái. Nhỏ đau đến nát con tim. Câu nói của Bảo như ngàn mũi dao đâm thẳng vào tim nhỏ, đau rát. Nhỏ lẩm bẩm: " anh có biết là em đang đau lém, câu nói anh thốt ra làm tim em đau đó ' mình chia tay ' ôi nghe sao nó quá đơn giản để rồi một mai anh đi bên ai em không cản. Tại sao anh đối sử với em như vây " rồi nhỏ gào to trong tiếng khóc " TẠI SAOOOOOOO AAAAAAA..
?....
" NHỎ cứ ngồi khóc như vậy cho đến sáng.
Quay lại hiện tại nhỏ thút thít trong lòng Dương và được Dịu vuốt lưng vỗ về. Nó nghe xong không nói gì khuôn mặt tối sầm bước ra khỏi phòng và đóng rầm cửa lại làm 3 đứa kia giật mình. Ra đến cửa nó dựa lưng vào tường nhắm mắt lại 1 giọt pha lê trong xuốt rơi xuống lền đá hoa lạnh ngắt rồi vỡ tan. Lau vội nước mắt nó lăm chặt tay thành lắm đấm rồi quay lưng bươc đi. Trong phòng còn nhỏ Dương và Dịu thì khóc suốt đến khi mệt thì ngủ luôn trong lòng Dương. Còn Dương và Dịu nhìn nhau bằng đôi mắt buồn rồi mỗi đứa nhìn 1 hướng suy nghĩ xa xăm nhưng lại chung suy nghĩ về nó. Không biết khi nó biết Nhật phản bội nó thì nó ra sao nhỉ? Haizzz, yêu là khổ vậy sao???
- Anh kì ghê không dưng kéo e zô đây nhỡ ai thấy rồi sao?
Cô gái với khuôn mặt trắng trẻo, môi mỏng đỏ chót, diện cái áo trắng mỏng tanh có thể nhìn thấy nội y màu đen bên trong cùng cái quần rách tùm lum nhìn cả thịt bên trong lên tiếng với giọng nói nhũn hơn bún.
- Anh nhớ em mà.
Người con trai khuôn mặt khá điển trai nổi bật với màu tóc màu xanh rêu nựng má người con gái kia thơm cái chụt lên đó rồi lên tiếng đầy cưng chiều. Người con gái e thẹn áp mặt vào ngực người con trai kia nói:
- Tối qua mình mới gặp nhau mà anh Nhật.
Vâng người con trai kia chính là Nhật " người yêu " nó ý ợ. Nhật lâng cằm người con gái kia lên rồi áp sát mặt mình vào mặt người kia nói.
- Nhưng anh nhớ bé Phương, nhớ đôi môi ngọt ngào của bé chỉ mún ăn lun thôi.
Nói xong anh áp môi mình vào môi Phương.
Bên này Dịu và Dương nhìn thấy, nghe thấy máu nóng trong người nổi lên, Dương định xông zô cho 2 người kia 1 trận thì bị Dịu kéo đi. Trên đừng đi Dương không ngừng la hét.
- Mày buông tao ra tao phải cho thằng đó 1 trận sao nó đối sử với con bé Linh như vậy được chứ nó không thấy có lỗi sao?......
Giọt nước mắt lăn trên má nhỏ, nhỏ thương nó lắm. Nhỏ biết những nụ cười những lúc vui đùa của nó đều là giả tạo. Nhỏ thân với nó từ nhỏ. Nó không được ông bà nội chấp nhận và luôn vị hắt hủi và bị nói là đứa đẻ thừa đứa thừa thãi trong nhà, luô bị bà nó ngược đãi khi không có ba mẹ nó ở nhà. Khó khăn lắm nó mới tìm được người yêu thương nó thì lại bị người đó phản bội mà không hay biết gì.
- Tao nghĩ truyện này để nó tự giải quyết. Tao biết trước giờ nó luôn vậy không muốn ai dụng tay zô việc của nó cả.
Dịu vỗ vai nhỏ đáp và ánh mắt buồn so.
- Thôi mình lên lớp.
Nói xong 2 đứa lên lớp trên đường đi tụi nhỏ không ai nói ai câu nào mỗi người 1 suy nghĩ nhưng đều là nghĩ về nó.
Hiện tại nó đang lay Thủy dậy nhưng Thủy không dậy vì cô giáo vào lớp. Nó đành nâng đầu và kéo nhỏ dậy. Nó tá hỏa xíu hét lên khi nhìn mặt nhỏ tèm nhem toàn nước mắt may nhỏ bịt miệng nó lại. Nó kéo nhỏ ngồi xuống rồi hỏi tới tấp:
- Mày sao thế? Ai đánh hay bắt lạt mày à? Hay mày đau ở đâu? Tao đưa mày xuống y tế na?
Nó không nhận được câu trả lời mà chỉ có cái lắc đầu nó bực tức lắm chặt tay nhỏ đứng dậy nó:
- Thưa cô, bạn Thủy đau đầu em đưa bạn xuống y tế.
Không đợi cô giáo trả lời nó kéo nhỏ đi luôn, nhỏ chỉ biết cúi mặt khóc và đi theo nó. Hai đứa kia thấy lạ đứng dậy.
- Thưa cô em đi coi bạn bị sao.
Hai đứa cũng không đợi cho cô trả lời và đi luôn. Hành động của 4 đứa nó làm cả lớp và cô giáo khó hiểu. Không khó chịu trước hành động đó của bọn nó mà ngược lại cô thấy lo lắng không biết có truyện gì mà tụi nó lại như vậy. Tụi nó ở trường được các thầy cô quý và thương lắm. Nhà 3 đứa kia tuy giàu nhưng không ăn chơi hay nói sấc xược như bọn nhà giàu khác, còn nhà nó nghèo nhưng nó lại chả có xấu hổ mà tự tin vênh mặt trừng trị bọn nhà giàu làm phách ở trường. Tuy hay bỏ tiết ăn quà vặt trong lớp nhưng tụi nó có thành tích rất cao dành được nhiều bằng khen của nhà giáo dục.
Đến phòng y tế nó đẩy nhỏ ngồi lên giường, khuôn mặt lạnh tanh không chút cảm xúc hé môi nói bằng giọng băng tu luyện ngàn năm:
- Nói!!!
Nhỏ giật mình ngước đôi mắt sưng húp đỏ hoe vì khóc nhìn nó. Mặt nó tối sầm lại khi nhìn thầy đôi mắt ấy. Nó sót sa đau nhói ở con tim chỉ mún ôm nhỏ vào lòng vỗ về nhưng khuôn mặt nó vẫn không cảm xúc dùng đôi mắt đen vô cả và có vài tia máu do tức giận nhìn nhỏ rồi lặp lại.
- Nói!!!
Đúng lúc 2 đứa kia vào nhìn thấy cảnh đấy thì đến ôm nhỏ vào lòng an ủi. Một giọt nước mắt đã lăn dài trên má Dương.
- Linh mày đừng làm nó sợ chứ để nó tự nói mà.
Vừa nói Dương vừa khóc Dịu ở bên cũng mở lời.
- Đúng để từ từ nó nói mà.
Tay nó lắm chặt thành lắm đấm, móng tay đâm vào da thịt đến bật máu, những tia máu ở mắt nó càng nhiều, gân xanh cũng nổi lên ở trên khuôn mặt xinh đẹp kia. Không màng đến câu nói của Dịu và Dương ánh mắt ấy vẫn dán chặt vào khuôn mặt ướt đẫm nước mắt kia của nhỏ rồi gằn từng chữ qua kẽ răng.
- N.
Ó.
I!!!
Dịu và Dương sợ hãi nhìn nó. Họ biết nó đang rất tức giận, nhỏ nghe vậy khóc to hơn rồi chạy lại ôm nó vừa khóc vừa nói.
- Huhu anh Bảo bỏ tao rồi anh ý có người khác rồi mày à.
Nó không ôm lại nhỏ ngược lại nó còn đẩy nhỏ ra rồi nói bằng giọng nhẹ hơn chút nhưng vẫn lạnh cónng.
- Lý do?
Nhỏ nghe vậy kể lại cho nó nghe.
Tối qua lúc 9h nhỏ vừa học xong thì lấy lattop ra onl face mà thấy lạ là đây không phải nich mình mà là ních của Bảo vì hồi chiều Bảo qua kèm cho nhỏ học giao bài tập cho nhỏ xong lấy máy tính nhỏ vào face chơi quên không đăng xuất. Tính nhỏ tò mò lên vào phần tin nhắn của Bảo. Đập vào mắt nhỏ là giòng tin nhắn: " chồng nhớ vợ lém " mà người nhận không phải nhỏ mà là 1 nick khác với tên " My's my's mơ mộng ". Nhỏ hồi hộp nhích chuột vào xem thì tim nhỏ như thắt lại khi nhìn những dòng tin nhắn tình cảm mà Bảo và cái ních lạ hoắc kia nhắn với nhau. Nhỏ phủ định mọi thứ và tắt máy đi nhỏ không mún tin nhưng nước mắt nhỏ đã lăn dài.
Nhỏ gạt nước mắt nở nụ cười trấn an bản thân, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi ra cầm điện thoại nhắn tin với Bảo nhưng chưa kịp cầm thì điện thoại rung. Nhỏ nhìn thì ra Bảo gọi mỉm cười nhỏ bắt máy ngay.
- Alô, ông xã hả em nghe nè.
Bảo bên kia ngập ngừng trả lời:
- Thủy hả, uhm, anh nghĩ mình lên tạm xa nhau 1 thời gian đi.
Nhỏ như hóa đá nụ cười cứng đơ lại lắp bắp trả lời.
- Hả? Anh... Anh..... Nói cái gì vậy? ( không thấy trả lời nhỏ hỏi) Tại sao???
Bảo ngập ngừng rồi nói rành mạch 1 câu làm nhỏ hóa đá.
- Uhm... thì.....
anh có người khác rồi. Mình chia tay đi.
Nhỏ hoảng loạn khóc lớn và nói:
- Anh, anh ơi đừng mà.
Nhưng đầu dây bên kia đã tắt máy từ lâu. Nhỏ ngã khụy xuống lền đất lạnh tay bóp mạnh bên ngực trái. Nhỏ đau đến nát con tim. Câu nói của Bảo như ngàn mũi dao đâm thẳng vào tim nhỏ, đau rát. Nhỏ lẩm bẩm: " anh có biết là em đang đau lém, câu nói anh thốt ra làm tim em đau đó ' mình chia tay ' ôi nghe sao nó quá đơn giản để rồi một mai anh đi bên ai em không cản. Tại sao anh đối sử với em như vây " rồi nhỏ gào to trong tiếng khóc " TẠI SAOOOOOOO AAAAAAA..
?....
" NHỎ cứ ngồi khóc như vậy cho đến sáng.
Quay lại hiện tại nhỏ thút thít trong lòng Dương và được Dịu vuốt lưng vỗ về. Nó nghe xong không nói gì khuôn mặt tối sầm bước ra khỏi phòng và đóng rầm cửa lại làm 3 đứa kia giật mình. Ra đến cửa nó dựa lưng vào tường nhắm mắt lại 1 giọt pha lê trong xuốt rơi xuống lền đá hoa lạnh ngắt rồi vỡ tan. Lau vội nước mắt nó lăm chặt tay thành lắm đấm rồi quay lưng bươc đi. Trong phòng còn nhỏ Dương và Dịu thì khóc suốt đến khi mệt thì ngủ luôn trong lòng Dương. Còn Dương và Dịu nhìn nhau bằng đôi mắt buồn rồi mỗi đứa nhìn 1 hướng suy nghĩ xa xăm nhưng lại chung suy nghĩ về nó. Không biết khi nó biết Nhật phản bội nó thì nó ra sao nhỉ? Haizzz, yêu là khổ vậy sao???