Thủy đang cố gắng kìm nén mọi thứ lúc này, Anh với cô ấy, anh nói yêu cô ấy, Anh tệ lắm, anh biết không? Vì Thủy đã từng được nghe, câu nói đó với chính nhỏ Và hứa chỉ nói với mỗi nhỏ. Thủy không thể tin, tin là anh đổi thay, nhỏ đã hy sinh, dành mọi thứ đẹp nhất về Hữu. Bỏ ngoài tai những thứ vừa nghe nhưng sao lại không thể xóa bỏ đi ra khỏi đầu nhỏ. Sao lại đau như vậy? Con tim như tan lát ra từng mạnh vụn, nhỏ cứ chạy mà nước mắt lăn dài. Nhỏ không biết là mình chạy đi đâu, ngã bao nhiêu lần, trên người mình có bao nhiêu vết chầy sước do bị ngã.... nhỏ chạy, chạy đến không còn hơi sức nữa mà ngã khụy xuống nền đất lạnh.
- tại sao? - nhỏ ôm đầu hét lớn rồi gào khóc đầy đau đớn, nếu như ai thấy nhỏ lúc này chắc chắn sẽ rơi nước mắt.
Thân hình tàn tạ toàn vết chầy sước, có nơi còn rớm máu nhưng Thủy lại không cảm thấy đau mấy chỗ đó mà Thủy đau ở đây - nơi trái tim nhỏ đang rỉ máu đến tan lát khô héo. Cứ ngồi gào khóc đầy đau đớn cho đến khi cạn nước mắt nhỏ mới thẫn thờ đi về nhà thay đồ rồi lên giường nằm đó, nhỏ cứ như cái xác di động tự dịch chuyện. Đang nằm thì chuông điện thoại reo ing ỏi, theo phản xạ nhỏ vơi lấy thì mắt lại mờ đi khi nhìn thấy tên người gọi, anh gọi nhỏ làm gì? Nói chia tay sao? Nhỏ chưa sẵn sàng để nghe tin đó mà? Nhỏ sợ lắm và tim nhỏ đang rỉ máu, nó chưa lành lại cơ mà. Biết vậy nhưng nhỏ vẫn nghe mấy, nhỏ muốn nghe giọng anh, muốn anh nói gì đó với mình mà chính nhỏ cũng không biết mình cần anh nói gì, nhưng chắc chắn không phải 1 câu chia tay.
- em làm sao vậy? Từ tối giờ anh gọi không nghe? Em bận gì sao? Hay em bị gì? Có không khỏe ở đâu không? Em trả lời anh đi chứ? - đợi nhỏ bắt máy anh hỏi 1 tràng, giọng lo lắng sợ hãi như sợ nhỏ bị sao.
Nghe anh nói không kìm được mà nhỏ lại khóc nấc lên khiến anh bên kia lo lắng vô cùng vội cúo máy anh phi ngay đến nhà nhỏ.
Nhỏ ôm điện thoại ghì chặt nơi trái tim đang dần vỡ lát mà khóc thành tiếng, tim à! Tao xin mày, xin mày đừng đau nữa, tao chịu hết nổi rồi, tao đau lắm....... Đang co ro với lỗi đau khó tả thì nhỏ lại nhận được 1 cú điện thoại từ anh nữa, tay run run bắt máy nhỏ áp vào tai
- em mau ra mở cửa cho anh đi. Anh xin em - giọng anh cũng như muốn khóc đến nơi.
Nghe anh nói vậy Thủy không trần chừ mà chạy ra mở cửa cho anh ngay, nhỏ không biết vì sao nhưng lúc này nhỏ cần anh soa dịu nơi trái tim đang đau thắt, nhỏ biết chỉ anh mới làm được.
Vừa ra đến nơi nhỏ đã bị anh ôm siết lấy rồi chao cho nhỏ nụ hôn sâu thật sâu.
- em sao vậy? Sao lại khóc? Em biết anh lo lâm không? - buông đôi môi đỏ mọng do khóc ra anh hỏi dồn.
- huhu..... - nhỏ không biết nói sao ngoài khóc cả.
Ôm nhỏ anh sót sa vô cùng, tim đau quặt từng cơn theo tiếng khóc của nhỏ.
- nào, ngoan. Nói anh nghe. Đừng khóc nữa. Em khóc anh đau lắm - anh đau khổ nói từng câu.
Nghe anh nói vậy tim cô như được xoa dịu, tiếng khóc không còn nữa mà chỉ còn tiếng nấc nhẹ
-em.
,,, hức... em...
, bị hức... ngã.
,, huhu.... - nhỏ nói dối rồi lại khóc nấc từng cơn.
Nghe vậy anh rối rít hỏi rồi soay nhỏ vòng vòng xem xét.
- sao em ngốc quá vậy? Hậu đậu nữa. Đi đứng kiểu gì thế? Có đau không? Anh xin lỗi. Đừng khóc nữa. Anh không mắng em đâu. Em như vậy tim anh đau lắm - anh sót sa đau nhói nơi trái tim khi nhìn những vết thương trên người nhỏ, nghe nhỏ khóc mà tim anh như nhũn ra lười biếng không muốn đập.
Nhỏ xà vào lòng anh thủ thỉ
- anh yêu em không?
- có anh rất yêu em. Thiếu em anh không thể sống được. Em là cả mạng sống của anh - anh không suy nghĩ mà trả lời ngay.... vì... điều đó... là... sự thật. Anh yêu nhỏ. Yêu hơn bất cứ thứ gì, nếu đổi bao nhiêu tiền, tài sản anh cũng không đổi vì đối với anh...... nhỏ là..... vô giá.
Nghe những câu đó mà tim nhỏ như được sưởi ấm, những vết thương như lành lại không còn rỉ máu nữa, siết chặt vòng tay như sợ nới lỏng thì anh sẽ đi mất nhỏ thủ thỉ đủ anh nghe.
- anh hứa đừng bao giờ rời xa em nha?
- ừ anh hứa
Vừa dứt lời thì người nhỏ mềm nhũn như muốn ngã khụy khiến anh hốt hoảng lo lắng vô cùng, vội bế nhỏ vào nhà ( bố mẹ nhỏ đi công tác) anh đặt nhỏ lên giường rồi chạy đi tìm bác sĩ ở phòng khám tư gần đó. Để bác sĩ khám anh lo lắng lắm chặt tay nhỏ như sợ mất nhỏ vậy.
- sao rồi hả bác - anh hỏi mà mắt vẫn nhìn nhỏ.
- không sao. Do cô bé kiệt sức quá thôi. Có lẽ cô bé đã khóc rất nhiều. Đây là thuốc hạ sốt, bao giờ cô bé tỉnh thì cậu cho cô bé ăn gì rồi hãng uống. Giờ xin phép tôi về - nói rồi bác sĩ ra về để lại anh và nhỏ trong phòng.
Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của nhỏ mà lòng anh đau nhói từng cơn, những vết thương trên người nhỏ như những mũi kim suyên thấu vào tim anh đau nhói. Anh không muốn nhỏ bị như vậy 1 lần nào nữa, anh muôn ngày nào cũng bên nhỏ, chắm sóc nhỏ, bảo vệ nhỏ... nhìn nhỏ như này anh sót lắm. Hôn nhẹ lên chán nhỏ anh leo lên giường ôm lấy thân hình mảnh mai kia mà siết chặt, miệng thủ thỉ
- anh xin lỗi vợ ngốc, anh hứa xong việc này anh sẽ mãi bên em và bảo vệ em suốt đời.
- tại sao? - nhỏ ôm đầu hét lớn rồi gào khóc đầy đau đớn, nếu như ai thấy nhỏ lúc này chắc chắn sẽ rơi nước mắt.
Thân hình tàn tạ toàn vết chầy sước, có nơi còn rớm máu nhưng Thủy lại không cảm thấy đau mấy chỗ đó mà Thủy đau ở đây - nơi trái tim nhỏ đang rỉ máu đến tan lát khô héo. Cứ ngồi gào khóc đầy đau đớn cho đến khi cạn nước mắt nhỏ mới thẫn thờ đi về nhà thay đồ rồi lên giường nằm đó, nhỏ cứ như cái xác di động tự dịch chuyện. Đang nằm thì chuông điện thoại reo ing ỏi, theo phản xạ nhỏ vơi lấy thì mắt lại mờ đi khi nhìn thấy tên người gọi, anh gọi nhỏ làm gì? Nói chia tay sao? Nhỏ chưa sẵn sàng để nghe tin đó mà? Nhỏ sợ lắm và tim nhỏ đang rỉ máu, nó chưa lành lại cơ mà. Biết vậy nhưng nhỏ vẫn nghe mấy, nhỏ muốn nghe giọng anh, muốn anh nói gì đó với mình mà chính nhỏ cũng không biết mình cần anh nói gì, nhưng chắc chắn không phải 1 câu chia tay.
- em làm sao vậy? Từ tối giờ anh gọi không nghe? Em bận gì sao? Hay em bị gì? Có không khỏe ở đâu không? Em trả lời anh đi chứ? - đợi nhỏ bắt máy anh hỏi 1 tràng, giọng lo lắng sợ hãi như sợ nhỏ bị sao.
Nghe anh nói không kìm được mà nhỏ lại khóc nấc lên khiến anh bên kia lo lắng vô cùng vội cúo máy anh phi ngay đến nhà nhỏ.
Nhỏ ôm điện thoại ghì chặt nơi trái tim đang dần vỡ lát mà khóc thành tiếng, tim à! Tao xin mày, xin mày đừng đau nữa, tao chịu hết nổi rồi, tao đau lắm....... Đang co ro với lỗi đau khó tả thì nhỏ lại nhận được 1 cú điện thoại từ anh nữa, tay run run bắt máy nhỏ áp vào tai
- em mau ra mở cửa cho anh đi. Anh xin em - giọng anh cũng như muốn khóc đến nơi.
Nghe anh nói vậy Thủy không trần chừ mà chạy ra mở cửa cho anh ngay, nhỏ không biết vì sao nhưng lúc này nhỏ cần anh soa dịu nơi trái tim đang đau thắt, nhỏ biết chỉ anh mới làm được.
Vừa ra đến nơi nhỏ đã bị anh ôm siết lấy rồi chao cho nhỏ nụ hôn sâu thật sâu.
- em sao vậy? Sao lại khóc? Em biết anh lo lâm không? - buông đôi môi đỏ mọng do khóc ra anh hỏi dồn.
- huhu..... - nhỏ không biết nói sao ngoài khóc cả.
Ôm nhỏ anh sót sa vô cùng, tim đau quặt từng cơn theo tiếng khóc của nhỏ.
- nào, ngoan. Nói anh nghe. Đừng khóc nữa. Em khóc anh đau lắm - anh đau khổ nói từng câu.
Nghe anh nói vậy tim cô như được xoa dịu, tiếng khóc không còn nữa mà chỉ còn tiếng nấc nhẹ
-em.
,,, hức... em...
, bị hức... ngã.
,, huhu.... - nhỏ nói dối rồi lại khóc nấc từng cơn.
Nghe vậy anh rối rít hỏi rồi soay nhỏ vòng vòng xem xét.
- sao em ngốc quá vậy? Hậu đậu nữa. Đi đứng kiểu gì thế? Có đau không? Anh xin lỗi. Đừng khóc nữa. Anh không mắng em đâu. Em như vậy tim anh đau lắm - anh sót sa đau nhói nơi trái tim khi nhìn những vết thương trên người nhỏ, nghe nhỏ khóc mà tim anh như nhũn ra lười biếng không muốn đập.
Nhỏ xà vào lòng anh thủ thỉ
- anh yêu em không?
- có anh rất yêu em. Thiếu em anh không thể sống được. Em là cả mạng sống của anh - anh không suy nghĩ mà trả lời ngay.... vì... điều đó... là... sự thật. Anh yêu nhỏ. Yêu hơn bất cứ thứ gì, nếu đổi bao nhiêu tiền, tài sản anh cũng không đổi vì đối với anh...... nhỏ là..... vô giá.
Nghe những câu đó mà tim nhỏ như được sưởi ấm, những vết thương như lành lại không còn rỉ máu nữa, siết chặt vòng tay như sợ nới lỏng thì anh sẽ đi mất nhỏ thủ thỉ đủ anh nghe.
- anh hứa đừng bao giờ rời xa em nha?
- ừ anh hứa
Vừa dứt lời thì người nhỏ mềm nhũn như muốn ngã khụy khiến anh hốt hoảng lo lắng vô cùng, vội bế nhỏ vào nhà ( bố mẹ nhỏ đi công tác) anh đặt nhỏ lên giường rồi chạy đi tìm bác sĩ ở phòng khám tư gần đó. Để bác sĩ khám anh lo lắng lắm chặt tay nhỏ như sợ mất nhỏ vậy.
- sao rồi hả bác - anh hỏi mà mắt vẫn nhìn nhỏ.
- không sao. Do cô bé kiệt sức quá thôi. Có lẽ cô bé đã khóc rất nhiều. Đây là thuốc hạ sốt, bao giờ cô bé tỉnh thì cậu cho cô bé ăn gì rồi hãng uống. Giờ xin phép tôi về - nói rồi bác sĩ ra về để lại anh và nhỏ trong phòng.
Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của nhỏ mà lòng anh đau nhói từng cơn, những vết thương trên người nhỏ như những mũi kim suyên thấu vào tim anh đau nhói. Anh không muốn nhỏ bị như vậy 1 lần nào nữa, anh muôn ngày nào cũng bên nhỏ, chắm sóc nhỏ, bảo vệ nhỏ... nhìn nhỏ như này anh sót lắm. Hôn nhẹ lên chán nhỏ anh leo lên giường ôm lấy thân hình mảnh mai kia mà siết chặt, miệng thủ thỉ
- anh xin lỗi vợ ngốc, anh hứa xong việc này anh sẽ mãi bên em và bảo vệ em suốt đời.