Sáng anh năng ban mai dịu nhẹ, những chú chim hót vang tíu tít bên ngoài khiến không khí thêm vui tươi. Trong phòng hắn đang nằm ngắm nó ngủ, nó thật là xinh xắn dễ thương, rất thu hút hắn, hắn rất yêu nó.
- ưm...
,, - nó vươn vai tỉnh giấc, khuôn mặt ngái ngủ y như mèo con nhìn dõ dễ thương.
- buổi sáng tốt lành - nó mở mắt thấy hắn nhìn mình liền mỉm cười chúc.
- ừ. Buổi sáng tốt lành. Dậy vscn đi - hắn hôn nhẹ lên trán nó rồi mỉm cười đôi tay vôthức vuốt mái tóc đen nháy mèm mượn của nó.
Nó hạnh phúc vô cùng, nó ước nó và hắn sẽ mãi được như vậy. Bất dậy đi làm vscn rồi xuống nhà phụ chị Hân làm đồ ăn sáng để còn đi học, nói phụ chứ mình nó làm à,chị Hân cứ nhoay nhoáy cái điện thoại rồi tủm tỉm cười nhìn rất ngộ.
- chị nhắn tin với ai mà cười dữ vậy? - nó tò mò ngó ngó đầu coi.
- làm gì có ai? - chị chối tay giấu điện thoạiđi.
- hứ nói dối kìa. Đưa em coi nào - nó rướn người với lấy nhưng không được chị Hân cứ lùi ra sau.
- không có gì mà. Em tập chung làm đồ ănđi - chị lảng.
- hứ. Mặc chị. Á...
,,,, - nó dỗi chị rồi quay lại làm đồ, do tay để mép chảo nóng đang rán trứng theo đà quay lại tay hạ xuống và..... ôm cái chảo nhiệt tình,.... suy ra bị bỏng oa ầm lên.
- có chuyện gì vậy? - cả bọn đứa đang ngoài phòng khác, đứa đang trên phong rồi đứa đang đi xuống cũng phải giật mình mà chạy vào bếp hỏi.
Trong bếp nó như sắp khóc, mắt long lanhgiọt nước, chị Hân khuôn mặt lo lắng đangcầm tay nó đưa trước vòi nước lạnh.
- Linh nó bị bỏng - chị nói rồi thổi nhẹ tay nó, chỗ đang đỏ hồng lên kia.
- hxhx - nó khóc thật rồi.
- đâu. Có sao không? Sao hậu đậu thế? - hắn nghe nó bị gì cái là sốt hết cả lên.
- hx - nó chả biết nói gì để mắc hắn đang cầm tay mình xem xét.
- ầy. Bỏng ghê vậy? Em định cho nhà ăn thịt nướng hả? - Bách nhìn tay nó mà phán.
- huhu - bị khích nó khóc to lên.
- ấy thôi tao xin. Đừng khóc - nhỏ sót mà bay lại dỗ nó như con nít.
- em lo cho anh này. Linh có thằng Thành lo rồi - anh ghen với cả nó khi tối qua anh bị cụm đầu vô cửa nhà tắm mà nhỏ không lo cho mình đã vậy nhỏ còn cười chảy nước mắt mới ghê.
- hứ gì chứ? Bạn em em lo - nhỏ cãi.
Anh đuối.
- thôi mấy đứa ra ngoài ăn đi rồi đi học, Thành nhớ mua thốc bôi cho Linh. À nhớ mang thuốc của Linh đi cho nó uống nhé, cả thuốc thoa nữa, tay kia chưa lành tay này đã bị. Thương quá - chị Hân nhìn nó mà sót.
- vâng - cả lũ đáp rồi chào chị đi học.
Đến trường bọn nó vô căng - tin trường mua bánh mì ăn tạm, nó được bác Hậu úp cho gói mì và cho 1 gói bánh nhỏ, nhìn nó bị thương bác cũng sót lên bác làm riêng cho nó.
- oa. Bác thiên vị nha? - Lộc phụng phịu.
- gì chứ. Cậu là con trai gì mà như con gái.
- bác chêu.
- ều bác cứ chêu con - cậu đen mặt.
- không phải sao? - bác cố chêu.
- Bác.... -cậu lổi đóa.
- haha thôi ăn đi. Linh con ăn đi. Nhanh khỏi tay chân đi nhé? Bàn tay đẹp vậy mà giờ hết tím rồi đỏ - bác quan tâm nó.
- dạ. Con cảm ơn thầy nhé hihi - nó cười hít mắt ( nó gọi vợ chồng bác Hậu là thầy, u ví như bố mẹ ý)- thích nhá? - Dịu.
- hì. Ăn đi - nó cười rồi tập chung ăn.
Xong suôi nó được hắn bóc cho từng viên thuốc để uống, viên nào to hắn bẻ nhỏ cho nó, hôm qua cũng vậy, nó như con nítý nhỉ? Rồi hắn lại thoa thuốc cho nó cả 2 tay, nhìn nó hắn sót vô cùng, cử chỉ hành động, thao tác nhẹ nhàng nhơ sợ noa đau, thi thoảng còn thổi thổi vết bỏng cho nó, nhìn hắn và nó như vậy mà bọn bạn gato. Con người lạnh lùng như hắn sao có thể ấm áp dịu dàng như vậy trước nó được chứ? Trước giờ đã bao giờ hắn như vậy đâu, cùng lắm chỉ hỏi thăm chứ chưa bao giờ tự tay phục vụ như vậy. Nó thì hạnh phúc biết nhường nào, vây quanh nó bây giờ là hàng nghìn tầng mây hồng, có hàngvạn những cánh hoa hồng đang được thả tự do rơi quanh nó và hắn, nhìn hắn lúc này rất đẹp nha, khuôn mặt lạnh thường ngày biết mất thay vào khuôn mặt dịu dàng ôn nhu, đôi môi hồng thi thoảng chu nhẹ thổi từng hơi mát mát vô vết bỏng khiến nó thật dễ chịu. Hắn như cả bầu trời của nó, hắn có biết càng ngày nó càng yêu hắn không?Cả đám đang ngồi vui vẻ như vậy đều không hay có 1 ánh mắt tức giận không cam tâm và cái híp mắt đầy nguy hiểm đang hướng về phía mình.
- hừ 2 người hạnh phúc quá nhỉ? Nhưng không lâu nữa đâu 2 người sẽ bị tách rời. Linh à! Em sớm muộn gì cũng thuộc về anh thôi - Nhật nói rồi nhếch mép cười quỷdị, tay đưa vô túi móc điện thoại và gọi cho ai đó.
-...... - đầu dây bên kia.
- tôi là ai cô không cần biết. Ta có thể gặp nhau nói chuyện? - giọng Nhật lạnh lạnh.
-.........
- hư, nếu cô không gặp thì sẽ hối hận cả đời đấy. Cái kế hoạch tìm kiếm của cô sẽ không có kết quả nếu cô từ chối tôi - giọngmỉa mai đầy khốn nạn ( chả biết nói sao cái giọng nói này nữa hxhx)-.........
- sự lựa chọn đúng đấy. Tối 7h tại vũ trường T.
K - Nhật cười thỏa mãn rồi cúp máy tay lắm chặt điện thoại đôi mắt híp lại nhìn về phía nó - người con gái hắn ta yêu và muốn chiếm đoạt lấy, lạnh giọng nói.
- em sẽ thuộc về tôi. 2 người nhìn chả hợp nhau chút nào.
Bọn nó chả mảy may đến ai chỉ biết đến đám mây hồng hạnh phúc đang vây quay lấy mình, ước gì đó sẽ là mãi mãi, đám mây đó sẽ khô g bị tan biến, đám mây đó sẽ không bị đám mây đen vây lấy và đẩy đám mây hồng hạnh phúc vây quanh bọn nó bay ra xa.
Tan học hôm nay nó về nhà thăm bố mẹ có cả bọn hắn nữa, cứ 1 tuần là nó về thăm nhà 3 hay 4 lần gì đó, lúc nào cũng có bọn hắn theo sau hết ắ. Nhìn tay con gái mình bị đau mẹ nó sốt sắng.
- tay con sao vậy? Làm lặng sao? Hay là bịgì? Đưa mẹ xem nào - mẹ nó cầm tay nó.
- đúng đó. Con đi làm gì vậy? Không làm nữa về bố mẹ nuôi. Không thể để thế này được. Cho con sang ở với mấy nhóc này con lại chốn đi làm thêm - bố nó cũng sót con ( bọn nhỏ xin cho nó sang ở cùng nhà mình do bố mẹ bọn nhỏ đi công tác, bố mẹ nó cũng hiểu và cưng mấy tiểu quỷ lên đã cho nó đi)- con bị ngã thôi bố mẹ. Con có làm gì đâu- nó dút tay lại nói.
- có thật chị bị ngã? - mẹ nó nghi ngờ.
- thật đó bác. Em ấy lau bảng, do nùn quá lên bắc ghế, mấy học sinh trong lớp lo đùakhông may sô vào em ấy lên mới bị ngã ấy ạ - Bách lên tiếng giải vây.
- vậy sao? Mấy đứa này nghịch thật. Đưa tay bố xem nào - bố mẹ nó tin ngay vì Báchlớn tuổi rồi ai lại nói dối.
- hihi. Mẹ yêu dấu xinh đẹp ơi. Hôm nay mẹ cho con ăn gì ắ? - nó chu mỏ nịch nọt.
- sư bố nhà chị. Có gà rán, canh cá, có cả bánh bao,.... toàn món chị thích thôi đấy - mẹ nó nói.
- hí hí yêu mẹ xinh đẹp - nó nhảy vọt lên ôm mẹ mình.
- e hem có sự giúp đỡ của tôi nữa đấy nhé.
Chỉ yêu mỗi mẹ nó thôi, ba nó ra rìa rồi - bố nó lên giọng.
- hihi baba đẹp troai con cũng yêu baba mà * moa* - nó bay lại ôm cổ ông nịnh nọt rồi hôn lên má ông.
- sư bố nhà cô - bố nó bẹo cái má phúng phính của nó cưng chiều.
- a... baba đẹp trai hỏng hết má đẹp má xinh của con rồi - nó phụng phịu.
- vâng em xinh, em đẹp như Thị Nở - anh nó bồi.
- á.... anh đểu nha - nó đánh nhẹ tay anh.
- haha..... - cả nhà cười vang trước bộ mặt của nó.
Cứ vậy cả nhà cười đùa thoải mái mà không biết sau cánh cửa phòng ăn nội nó đang nhìn vào, khuôn mặt nhăn nheo hiệnhữu lên sự mong muốn và có chút tội lỗi, nhìn bà thật tội nghiệp. Quay đầu rời khỏi khuôn mặt bà đẫm lệ.
- ưm...
,, - nó vươn vai tỉnh giấc, khuôn mặt ngái ngủ y như mèo con nhìn dõ dễ thương.
- buổi sáng tốt lành - nó mở mắt thấy hắn nhìn mình liền mỉm cười chúc.
- ừ. Buổi sáng tốt lành. Dậy vscn đi - hắn hôn nhẹ lên trán nó rồi mỉm cười đôi tay vôthức vuốt mái tóc đen nháy mèm mượn của nó.
Nó hạnh phúc vô cùng, nó ước nó và hắn sẽ mãi được như vậy. Bất dậy đi làm vscn rồi xuống nhà phụ chị Hân làm đồ ăn sáng để còn đi học, nói phụ chứ mình nó làm à,chị Hân cứ nhoay nhoáy cái điện thoại rồi tủm tỉm cười nhìn rất ngộ.
- chị nhắn tin với ai mà cười dữ vậy? - nó tò mò ngó ngó đầu coi.
- làm gì có ai? - chị chối tay giấu điện thoạiđi.
- hứ nói dối kìa. Đưa em coi nào - nó rướn người với lấy nhưng không được chị Hân cứ lùi ra sau.
- không có gì mà. Em tập chung làm đồ ănđi - chị lảng.
- hứ. Mặc chị. Á...
,,,, - nó dỗi chị rồi quay lại làm đồ, do tay để mép chảo nóng đang rán trứng theo đà quay lại tay hạ xuống và..... ôm cái chảo nhiệt tình,.... suy ra bị bỏng oa ầm lên.
- có chuyện gì vậy? - cả bọn đứa đang ngoài phòng khác, đứa đang trên phong rồi đứa đang đi xuống cũng phải giật mình mà chạy vào bếp hỏi.
Trong bếp nó như sắp khóc, mắt long lanhgiọt nước, chị Hân khuôn mặt lo lắng đangcầm tay nó đưa trước vòi nước lạnh.
- Linh nó bị bỏng - chị nói rồi thổi nhẹ tay nó, chỗ đang đỏ hồng lên kia.
- hxhx - nó khóc thật rồi.
- đâu. Có sao không? Sao hậu đậu thế? - hắn nghe nó bị gì cái là sốt hết cả lên.
- hx - nó chả biết nói gì để mắc hắn đang cầm tay mình xem xét.
- ầy. Bỏng ghê vậy? Em định cho nhà ăn thịt nướng hả? - Bách nhìn tay nó mà phán.
- huhu - bị khích nó khóc to lên.
- ấy thôi tao xin. Đừng khóc - nhỏ sót mà bay lại dỗ nó như con nít.
- em lo cho anh này. Linh có thằng Thành lo rồi - anh ghen với cả nó khi tối qua anh bị cụm đầu vô cửa nhà tắm mà nhỏ không lo cho mình đã vậy nhỏ còn cười chảy nước mắt mới ghê.
- hứ gì chứ? Bạn em em lo - nhỏ cãi.
Anh đuối.
- thôi mấy đứa ra ngoài ăn đi rồi đi học, Thành nhớ mua thốc bôi cho Linh. À nhớ mang thuốc của Linh đi cho nó uống nhé, cả thuốc thoa nữa, tay kia chưa lành tay này đã bị. Thương quá - chị Hân nhìn nó mà sót.
- vâng - cả lũ đáp rồi chào chị đi học.
Đến trường bọn nó vô căng - tin trường mua bánh mì ăn tạm, nó được bác Hậu úp cho gói mì và cho 1 gói bánh nhỏ, nhìn nó bị thương bác cũng sót lên bác làm riêng cho nó.
- oa. Bác thiên vị nha? - Lộc phụng phịu.
- gì chứ. Cậu là con trai gì mà như con gái.
- bác chêu.
- ều bác cứ chêu con - cậu đen mặt.
- không phải sao? - bác cố chêu.
- Bác.... -cậu lổi đóa.
- haha thôi ăn đi. Linh con ăn đi. Nhanh khỏi tay chân đi nhé? Bàn tay đẹp vậy mà giờ hết tím rồi đỏ - bác quan tâm nó.
- dạ. Con cảm ơn thầy nhé hihi - nó cười hít mắt ( nó gọi vợ chồng bác Hậu là thầy, u ví như bố mẹ ý)- thích nhá? - Dịu.
- hì. Ăn đi - nó cười rồi tập chung ăn.
Xong suôi nó được hắn bóc cho từng viên thuốc để uống, viên nào to hắn bẻ nhỏ cho nó, hôm qua cũng vậy, nó như con nítý nhỉ? Rồi hắn lại thoa thuốc cho nó cả 2 tay, nhìn nó hắn sót vô cùng, cử chỉ hành động, thao tác nhẹ nhàng nhơ sợ noa đau, thi thoảng còn thổi thổi vết bỏng cho nó, nhìn hắn và nó như vậy mà bọn bạn gato. Con người lạnh lùng như hắn sao có thể ấm áp dịu dàng như vậy trước nó được chứ? Trước giờ đã bao giờ hắn như vậy đâu, cùng lắm chỉ hỏi thăm chứ chưa bao giờ tự tay phục vụ như vậy. Nó thì hạnh phúc biết nhường nào, vây quanh nó bây giờ là hàng nghìn tầng mây hồng, có hàngvạn những cánh hoa hồng đang được thả tự do rơi quanh nó và hắn, nhìn hắn lúc này rất đẹp nha, khuôn mặt lạnh thường ngày biết mất thay vào khuôn mặt dịu dàng ôn nhu, đôi môi hồng thi thoảng chu nhẹ thổi từng hơi mát mát vô vết bỏng khiến nó thật dễ chịu. Hắn như cả bầu trời của nó, hắn có biết càng ngày nó càng yêu hắn không?Cả đám đang ngồi vui vẻ như vậy đều không hay có 1 ánh mắt tức giận không cam tâm và cái híp mắt đầy nguy hiểm đang hướng về phía mình.
- hừ 2 người hạnh phúc quá nhỉ? Nhưng không lâu nữa đâu 2 người sẽ bị tách rời. Linh à! Em sớm muộn gì cũng thuộc về anh thôi - Nhật nói rồi nhếch mép cười quỷdị, tay đưa vô túi móc điện thoại và gọi cho ai đó.
-...... - đầu dây bên kia.
- tôi là ai cô không cần biết. Ta có thể gặp nhau nói chuyện? - giọng Nhật lạnh lạnh.
-.........
- hư, nếu cô không gặp thì sẽ hối hận cả đời đấy. Cái kế hoạch tìm kiếm của cô sẽ không có kết quả nếu cô từ chối tôi - giọngmỉa mai đầy khốn nạn ( chả biết nói sao cái giọng nói này nữa hxhx)-.........
- sự lựa chọn đúng đấy. Tối 7h tại vũ trường T.
K - Nhật cười thỏa mãn rồi cúp máy tay lắm chặt điện thoại đôi mắt híp lại nhìn về phía nó - người con gái hắn ta yêu và muốn chiếm đoạt lấy, lạnh giọng nói.
- em sẽ thuộc về tôi. 2 người nhìn chả hợp nhau chút nào.
Bọn nó chả mảy may đến ai chỉ biết đến đám mây hồng hạnh phúc đang vây quay lấy mình, ước gì đó sẽ là mãi mãi, đám mây đó sẽ khô g bị tan biến, đám mây đó sẽ không bị đám mây đen vây lấy và đẩy đám mây hồng hạnh phúc vây quanh bọn nó bay ra xa.
Tan học hôm nay nó về nhà thăm bố mẹ có cả bọn hắn nữa, cứ 1 tuần là nó về thăm nhà 3 hay 4 lần gì đó, lúc nào cũng có bọn hắn theo sau hết ắ. Nhìn tay con gái mình bị đau mẹ nó sốt sắng.
- tay con sao vậy? Làm lặng sao? Hay là bịgì? Đưa mẹ xem nào - mẹ nó cầm tay nó.
- đúng đó. Con đi làm gì vậy? Không làm nữa về bố mẹ nuôi. Không thể để thế này được. Cho con sang ở với mấy nhóc này con lại chốn đi làm thêm - bố nó cũng sót con ( bọn nhỏ xin cho nó sang ở cùng nhà mình do bố mẹ bọn nhỏ đi công tác, bố mẹ nó cũng hiểu và cưng mấy tiểu quỷ lên đã cho nó đi)- con bị ngã thôi bố mẹ. Con có làm gì đâu- nó dút tay lại nói.
- có thật chị bị ngã? - mẹ nó nghi ngờ.
- thật đó bác. Em ấy lau bảng, do nùn quá lên bắc ghế, mấy học sinh trong lớp lo đùakhông may sô vào em ấy lên mới bị ngã ấy ạ - Bách lên tiếng giải vây.
- vậy sao? Mấy đứa này nghịch thật. Đưa tay bố xem nào - bố mẹ nó tin ngay vì Báchlớn tuổi rồi ai lại nói dối.
- hihi. Mẹ yêu dấu xinh đẹp ơi. Hôm nay mẹ cho con ăn gì ắ? - nó chu mỏ nịch nọt.
- sư bố nhà chị. Có gà rán, canh cá, có cả bánh bao,.... toàn món chị thích thôi đấy - mẹ nó nói.
- hí hí yêu mẹ xinh đẹp - nó nhảy vọt lên ôm mẹ mình.
- e hem có sự giúp đỡ của tôi nữa đấy nhé.
Chỉ yêu mỗi mẹ nó thôi, ba nó ra rìa rồi - bố nó lên giọng.
- hihi baba đẹp troai con cũng yêu baba mà * moa* - nó bay lại ôm cổ ông nịnh nọt rồi hôn lên má ông.
- sư bố nhà cô - bố nó bẹo cái má phúng phính của nó cưng chiều.
- a... baba đẹp trai hỏng hết má đẹp má xinh của con rồi - nó phụng phịu.
- vâng em xinh, em đẹp như Thị Nở - anh nó bồi.
- á.... anh đểu nha - nó đánh nhẹ tay anh.
- haha..... - cả nhà cười vang trước bộ mặt của nó.
Cứ vậy cả nhà cười đùa thoải mái mà không biết sau cánh cửa phòng ăn nội nó đang nhìn vào, khuôn mặt nhăn nheo hiệnhữu lên sự mong muốn và có chút tội lỗi, nhìn bà thật tội nghiệp. Quay đầu rời khỏi khuôn mặt bà đẫm lệ.